10

Libby ngồi ở bàn bếp. Cửa sau nhà cô mở ra sân, mặt trời lúc ngày tàn không còn chói chang nữa, nhưng ngồi bên ngoài vẫn quá nồm. Cô quẳng đôi dép sang một bên ngay khi cô vừa bước vào nhà, đi chân trần, tay cầm một lon Diet Coke đổ vào một cốc đá. Cô mở chiếc máy tính xách tay màu vàng đồng của mình ra, và mở trình duyệt Chrome. Cô ngạc nhiên khi thấy thứ cuối cùng mà mình tìm kiếm bốn ngày trước, trước khi cô nhận được lá thư, trước khi mọi thứ bị đảo lộn. Trên màn hình của cô là thông tin về những lớp học nhảy salsa gần chỗ cô ở. Giờ cô khó có thể hình dung nổi lúc ấy cô đang nghĩ gì. Cố tìm cái gì đấy để gặp gỡ đàn ông, chắc thế.

Cô mở một cửa sổ mới, và chậm chạp, run run gõ vào khung tìm kiếm từ khóa Martina và Henry Lamb.

Ngay lập tức cô tìm thấy đường liên kết dẫn đến một bài báo đăng trên tờ Guardian từ năm 2015. Cô nhấp chuột. Bài báo có tên: “Uẩn khúc đằng sau vụ án Serenity Lamb và chiếc Chân Thỏ.”

Serenity Lamb, cô nghĩ, đó là tôi, chính là tôi. Tôi là Serenity Lamb. Nhưng tôi cũng là Libby Jones nữa. Libby Jones bán tủ bếp ở St Albans và muốn đi học nhảy salsa. Serenity Lamb nằm trong cái cũi sơn bên trong căn phòng ốp gỗ ở Chelsea, với bàn chân thỏ nhét trong chăn.

Cô cảm thấy khó xác định nổi đâu là chỗ mà những lớp lang danh tính của cô chồng chéo lên nhau, cái này bỗng biến thành cái kia. Có lẽ đó là lần đầu tiên mẹ nuôi cô ôm cô vào lòng, cô tưởng tượng ra thế. Nhưng lúc đó cô đâu có cảm thấy gì. Cô không nhận thức được sự biến đổi giữa Serenity và Libby, và từ đầu danh tính của cô bắt đầu xoay chuyển.

Cô nhấp một ngụm Coca, và bắt đầu đọc.