Đến tháng Năm năm 1992, gia đình chúng tôi đã vón cục lại và chuyển hóa thành một cái gì đó quái dị. Chỉ những bài tập thể dục mồ hôi mồ kê nhễ nhại và những bông hoa xinh đẹp không đủ để chống chọi với thế giới toàn những kẻ ăn thịt, đầy vi khuẩn và khói bụi ngoài kia, và điều này chắc chắn sẽ giết chết nòi giống vô giá của David. Chính vì thế mà không ai được phép đi ra khỏi nhà. Mỗi tuần chúng tôi đều có người giao rau đến tận cửa, và trong chạn thức ăn chúng tôi đã tích trữ ngũ cốc và các loại đậu đỗ, đủ dùng trong ít nhất năm năm tới. Rồi một ngày, không lâu sau sinh nhật thứ mười lăm của tôi, David ra lệnh cho chúng tôi phải mang bỏ giày dép của mình đi.
Giày dép của chúng tôi.
Tất cả các loại giày dép, kể cả loại không được sản xuất từ động vật chết, đều rất, rất, rất xấu. Chúng chính là hiện thân của những vỉa hè bẩn thỉu, và những bước lê lết ủ rũ của giới văn phòng xấu xa, nơi những người giàu kiếm tiền và tiêu xài phung phí, để những người nghèo phải chịu xiềng xích trong cảnh túng thiếu do chính phủ góp phần tạo nên. Người nghèo ở Ấn Độ rõ ràng không có giày mà đi; vì vậy, chúng tôi cũng nên như thế. Tất cả giày dép của chúng tôi được gom vào trong một thùng các-tông rồi mang để ở bên ngoài một cửa hàng từ thiện gần nhất.
Kể từ ngày David lấy giày của chúng tôi cho đến đêm chúng tôi chạy trốn hai năm sau đó, không có một ai trong nhà đặt chân ra ngoài.