Trong một nhà hàng ở Marylebone buổi tối hôm đó, gia đình của Libby đang ngồi đợi cô tới.
Lucy, Marco, Stella và Henry.
Marco chào cô bằng một cái ôm nửa người có phần quá khích và vụng về, đầu cậu đập vào xương quai xanh của cô. “Chúc mừng sinh nhật, chị Libby,” cậu nói.
Stella nhẹ nhàng ôm cô và nói, “Chúc mừng sinh nhật, Libby. Em yêu chị.”
Hai đứa trẻ này, em trai và em gái cô, là món quà tuyệt vời nhất mà cô từng nhận được.
Cả hai đều là những đứa trẻ tuyệt vời và Libby xem đó hoàn toàn là công lao của người phụ nữ đã nuôi dạy chúng. Cô và Lucy trở nên thân thiết rất nhanh. Khoảng cách tuổi tác không lớn khiến cô cảm thấy Lucy như một người bạn mới quen, hơn là người phụ nữ đã sinh thành ra cô.
Lucy đứng dậy. Bà vòng tay qua cổ cô và hôn thật to ở ngay sát tai cô. “Chúc mừng sinh nhật,” bà nói. “Đây mới là sinh nhật đúng nghĩa của con này. Ngày này hai mươi sáu năm trước. Chúa ơi. Mẹ tưởng là người mẹ sắp rách ra làm đôi.”
“Đúng vậy,” Henry đồng ý. “Nó rống lên như một con bò. Hàng tiếng đồng hồ. Chúng tôi đã phải bịt tai lại.” Sau đó ông trao cho cô một trong những cái ôm thận trọng của ông.
Libby vẫn không hiểu Henry lắm. Đôi lúc cô nghĩ về những lời của Clemency, rằng có một phần trong tính cách của ông thuộc về quỷ dữ và một cơn ớn lạnh chạy dọc qua da thịt cô. Cô nghĩ về những gì ông đã làm, hành quyết bốn con người, ướp xác một người phụ nữ trẻ, cắt xén cơ thể của một con mèo. Nhưng ông chưa bao giờ có ý định giết người và Libby vẫn tin rằng nếu đêm đó cả bốn người họ ra đầu thú với cảnh sát khu vực, rồi giải thích những chuyện đã xảy ra, rằng họ đã bị đối xử tệ bạc rồi bị giam giữ ra sao, nói rằng đó chỉ là một tai nạn khủng khiếp mà thôi, thì người ta đã tin họ và giúp họ hoà nhập xã hội. Nhưng đó không phải cách mà câu chuyện đã diễn ra, tất cả bọn họ đều biến bản thân thành những kẻ đào tẩu, và sống trên những tiếp tuyến khó ai có thể hình dung ra được.
Henry lập dị, nhưng ông rất cởi mở về vấn đề này. Ông vẫn cứ khăng khăng là ông không cố tình nhốt cô và Miller trong phòng ở căn hộ Airbnb ông thuê đêm đó, ông không lấy điện thoại của họ và cũng không xóa bản ghi âm trên điện thoại của Miller. Ông nói, “Nếu tôi làm thế, thì chắc là tôi đã say hơn tôi nghĩ rất nhiều.” Và Libby cũng chưa tìm thấy một thiết bị theo dõi hay nghe lén nào trên điện thoại của cô. Và cô cũng chưa thay đổi mật mã mở điện thoại của mình.
Ông cũng phủ nhận rằng ông phẫu thuật thẩm mỹ để nhìn giống Phin. Ông nói, “Tại sao tôi lại muốn nhìn giống Phin cơ chứ? Tôi đẹp hơn cậu ta rất nhiều.” Ông rất thiếu kiên nhẫn với trẻ con và có vẻ hơi hoang mang trước sự xuất hiện của quá nhiều người trong cái thế giới nhỏ bé, được kiểm soát chặt chẽ của ông. Ông thường hay gắt gỏng, nhưng thỉnh thoảng vui nhộn. Ông có những khái niệm rất mơ hồ về sự thật và có vẻ như ông đang sống ở bên lề thực tại. Nhưng làm sao Libby có thể trách ông được cơ chứ? Có lẽ cô cũng sẽ sống ở bên lề thực tại nếu cô phải trải qua một tuổi thơ dữ dội như tuổi thơ của ông.
Cô mở tấm thiệp ông tặng cho cô ra và bắt đầu đọc: “Libby Jones thân mến, bác rất tự hào khi được gọi cháu là cháu gái của bác. Bác đã yêu quý cháu từ ngày xưa, và sẽ mãi luôn như vậy. Chúc mừng sinh nhật, cô gái xinh đẹp của bác.”
Ông nhìn cô, mặt hơi đỏ lên vì ngượng, và lần này cô không chấp nhận cái ôm thận trọng của ông nữa. Lần này cô vòng cả hai tay qua cổ ông và siết chặt người ông lại cho đến khi ông cũng siết chặt người cô. “Cháu cũng yêu bác,” cô nói vào tai ông. “Cảm ơn bác vì đã tìm thấy cháu.”
Sau đó Miller tới.
Dido đã đúng.
Giữa cô và Miller có một cái gì đó.
Mặc dù thực tế là họ Roe không hợp đặt cạnh họ Jones, còn mẹ anh thì có phần xa cách, ngấn bụng anh thì lắc lư, mặt anh có quá nhiều râu, anh không nuôi con gì, đã thế lại có thêm một người vợ cũ, Libby vẫn thấy có một thứ gì đó hơn tất cả những thứ đó cộng lại. Với cả, một hình xăm thì khác gì một bản vẽ trên da cơ chứ? Nó không phải là cả hệ tư tưởng. Nó chỉ là những nét vẽ nguệch ngoạc mà thôi.
Miller đã từ bỏ câu chuyện của mình vì Libby. Sau đêm mùa hè năm trước, khi Libby đoàn tụ với gia đình, anh lấy sổ ghi chép của mình ra và xé hết các trang đi.
“Nhưng,” cô nói, “đó là nghề của anh, là sự nghiệp của anh. Anh đã có thể kiếm được rất nhiều tiền.”
Anh khiến cô im lặng bằng một nụ hôn và nói, “Anh sẽ không lấy gia đình này ra khỏi tay em. Em xứng đáng có được họ hơn là anh xứng đáng có một bản tin sốt dẻo.”
Giờ Libby đang ngồi xuống chiếc ghế trống ở ngay cạnh anh và chào anh bằng một nụ hôn.
“Chúc mừng sinh nhật, Lamb,” anh nói vào tai cô.
Đó là biệt danh anh đặt riêng cho cô. Trước đó chưa có ai gọi cô bằng biệt danh cả.
Anh đưa cho cô một phong thư dày.
Cô nói, “Cái gì đây?”
Anh cười và trả lời, “Anh đề nghị là em mở thử nó ra mà xem.”
Ở trong có một cuốn tập san, dày và bóng bẩy, về chuyến du lịch safari năm sao trong một khu nghỉ dưỡng ở Botswana có tên gọi là Chobe Game.
“Có phải đây là…?”
Miller cười. Anh nói, “Chà, đúng, có vẻ như là thế. Theo một người đàn ông rất nhiệt tình mà anh đã nói chuyện cùng khi anh gọi đến số tiếp tân, hướng dẫn viên trưởng của họ là người đàn ông tuổi trạc bốn mươi tên là Phin. Nhưng giờ ông ấy lại đánh vần tên mình bằng chữ F. Finn. Finn Thomsen.”
“Vậy đó có phải? Có phải là ông ấy không?”
“Anh đoán khoảng chín mươi phần trăm là như vậy. Nhưng chỉ có một cách duy nhất để biết chắc chắn thôi.”
Anh rút một tập giấy từ trong túi áo khoác ra và đưa cho cô. Đó là một email xác nhận đặt phòng deluxe cho hai người ở khu nghỉ dưỡng Chobe Game.
“Anh có thể đưa mẹ anh đi,” anh nói. “Nếu em không muốn đi. Mẹ anh lúc nào cũng muốn đi thử một chuyến safari.”
Libby lắc đầu. “Không,” cô nói. “Không. Em muốn đi. Tất nhiên là em muốn đi rồi.”
Cô lướt qua tập giấy, rồi quay lại cuốn tập san. Và rồi ánh mắt cô bị thu hút bởi một bức ảnh: một chiếc xe jeep chở đầy khách du lịch đang ngắm nhìn một đàn sư tử. Cô quan sát bức ảnh kỹ hơn. Cô thấy một hướng dẫn viên đang ngồi ở khoang lái của xe jeep, quay lại nhìn ống kính cười. Ông ta có mái tóc dày màu vàng cháy nắng. Khuôn mặt ông hân hoan; và nụ cười của ông như mặt trời tỏa nắng.
Ông trông giống như người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Ông trông giống cô.
“Anh có nghĩ đây là ông ấy không?” cô hỏi.
“Anh không biết,” Miller nói. Anh nhìn sang bên kia bàn, về phía Henry và Lucy, rồi quay cuốn tập san về phía họ. Họ chụm mặt lại vào nhau và cùng nhau xem xét bức ảnh.
Và rồi Lucy đưa nắm tay lên miệng, còn Henry thì ngã ra sau ghế.
Lucy gật đầu cái rụp. “Đúng rồi,” bà nói, giọng đứt quãng. “Đúng, chính là anh ấy. Đấy chính là Phin. Anh ấy còn sống. Nhìn anh ấy xem! Anh ấy còn sống.”