39

Sáng hôm sau Libby thức dậy thì ánh mặt trời đã chói chang. Cô lần tay xuống sàn dưới gầm giường, rồi mò mẫm trên mặt bàn bên cạnh giường, cố xác định xem điện thoại của cô đang ở đâu. Nó không có ở đó. Đêm trôi qua êm đềm và không trọn vẹn. Cô ngồi bật dậy và nhìn quanh căn phòng. Cô đang ở trong một căn phòng nhỏ, sơn màu trắng, trên chiếc giường gỗ thấp tẹt, với một tấm nệm khổng lô. Và Miller cũng vậy.

Theo bản năng, cô vội ôm chặt tấm ga trải giường vào trước ngực, cho đến khi cô nhận ra là cô vẫn mặc quần áo; cô đang mặc cái áo mà cô mặc tối hôm trước, bên dưới chỉ có độc chiếc quần lót. Cô mơ hồ nhớ lại cô đã tụt quần soóc ra khi Miller ở trong nhà tắm và chui xuống dưới lớp ga trải giường. Cô mơ hồ nhớ lại lúc chải răng và cảm thấy kem đánh răng vẫn dính trên răng cô. Cô mơ hồ nhớ lại rất nhiều thứ.

Cô đang ở trong căn hộ của Phin.

Cô đang ở trên giường với Miller.

Cả hai đều mặc quần áo và ngủ ngay cạnh nhau.

Tối qua Phin rót rượu cho cả hai, hết ly này đến ly khác. Rồi gã ta cứ khăng khăng mời họ ở lại, đến nỗi cô cảm thấy thật kỳ quặc.

“Đừng đi mà,” gã nói. “Xin cô đấy. Tôi mới tìm được cô. Tôi không muốn để lạc mất cô lần nữa.”

Và cô nói, “Làm sao mà ông lạc mất tôi được. Chúng ta gần như đã là hàng xóm rồi. Nhìn mà xem!” Và cô chỉ tay sang dãy biệt thự bên kia sông nơi nhà số mười sáu tọa lạc.

“Làm ơn đi mà,” gã dỗ ngon dỗ ngọt, đôi hàng mi dài chạm vào hàng lông mày được chải chuốt hoàn hảo. “Chắc chắn ngủ ở đây sẽ dễ chịu hơn ngủ trên những tấm nệm cũ kỹ bên kia. Thôi nào. Tôi sẽ nấu một bữa sáng thật ngon cho hai người! Tôi có mấy quả bơ. Đó là món millennial các cô thích, phải không?”

“Tôi thích ăn trứng hơn,” Miller trả lời.

“Mà anh có được tính là millennial không đấy?” Phin hỏi, mắt nheo lại, mỉa mai.

“Vừa đúng,” Miller đáp lại. “Nhưng tôi đã bỏ lỡ quãng thời gian khi mốt ăn bơ thịnh hành.”

Libby nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh giường và nhận ra rằng nếu trong tám phút nữa cô rời khỏi đây, cô sẽ vẫn kịp đến chỗ làm trước chín giờ. Với cô thế là muộn, nhưng nếu chỉ để tiếp khách đến thăm phòng trưng bày và nghe những cuộc điện thoại gọi đến thì như thế không sao.

Cô mặc quần soóc vào và ra khỏi chiếc giường thấp.

Miller cọ quậy.

Cô liếc nhìn anh ta.

Cô thấy hình như trên bắp tay anh có xăm hình gì đó, ngay chỗ tay áo phông của anh vén lên. Cô ghét hình xăm. Trong thời đại này, điều ấy càng khiến chuyện hẹn hò của cô trở nên oái oăm. Nhưng trông anh rất dễ thương, và cô không thể thôi ngắm anh được. Rất dịu dàng và quyến rũ.

Cô thôi không nhìn dáng ngủ của anh nữa, nhón chân bước vào buồng tắm trong phòng mà cô nhớ mang máng là cô đã dùng rất muộn đêm qua. Trong gương trông cô có vẻ vẫn bình yên vô sự. Mái tóc cô sấy từ sáng hôm trước vẫn sống sót qua những cuộc phiêu lưu từ buổi tối hôm qua. Cô lại chải răng và súc miệng bằng nước máy. Cô buộc tóc đuôi ngựa, và tìm lọ lăn khử mùi trong tủ buồng tắm.

Khi cô bước ra thì Miller đã dậy.

Anh nhìn cô mỉm cười. “Chào buổi sáng,” anh nói. Anh vươn tay qua đầu và cô nhìn thấy toàn bộ hình xăm trên tay anh. Một biểu tượng Celtic gì đấy. Cũng không tệ lắm.

“Tôi đi đây,” cô nói, tay xách túi lên.

“Đi đâu?”

“Đi làm,” cô đáp.

“Chúa ơi, thật ư? Cô không nghĩ sếp cô sẽ cho cô nghỉ sáng nay à?”

Cô ngừng lại. Tất nhiên là sếp cô sẽ cho cô nghỉ buổi sáng ngày hôm nay rồi. Nhưng Libby không làm như thế. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ làm cô khó chịu rồi.

“Không,” cô nói. “Tôi muốn đi làm. Hôm nay là một ngày quan trọng. Tôi có vài cuộc hẹn với khách hàng đã lên lịch từ trước.”

“Và cô không muốn làm người khác thất vọng?”

“Tôi không muốn làm người khác thất vọng.”

“Vậy thì,” anh nói, ném tấm ga trải giường sang một bên, để lộ ra là anh đang mặc quần lót màu đỏ và xanh và có cặp đùi rắn chắc như cầu thủ bóng bầu dục, “cho tôi ba mươi giây, tôi sẽ đi cùng cô.”

“Anh có biết điện thoại của tôi ở đâu không?” cô hỏi.

“Chịu,” anh nói, đoạn nhảy ra khỏi giường và lấy quần dài mặc vào.

Đầu tóc anh trông không đâu vào đâu. Râu ria anh trông cũng không đâu vào đâu. Cô cố nhịn cười. “Anh có định, anh biết đấy, kiểm tra bộ dạng mình trước gương không?”

“Tôi nên làm thế à?” anh bối rối.

Cô thầm nghĩ xem đã mấy giờ rồi và nói, “Không. Anh ổn. Chúng ta nên đi tìm điện thoại và rời khỏi đây.”

Cô đặt tay lên nắm cửa và nhấn xuống. Cửa không mở. Cô lại tiếp tục nhấn xuống. Cửa vẫn không mở. Cô nhấn thêm bốn lần nữa.

Rồi cô nhìn Miller và nói, “Cửa bị khóa rồi.”