49

Libby nằm dài trên chiếc giường khách sạn có tấm khăn màu cà tím quen thuộc trải phía cuối giường. Mỗi lần đến Premier Inn là Libby lại cảm thấy hạnh phúc; ở khách sạn này làm cô nhớ đến những buổi tụ tập cùng với hội chị em, những chuyến đi chơi xa, và những bữa tiệc cưới ở những thành phố lạ. Cô cảm thấy thân thuộc và thoải mái khi nằm trên giường của Premier Inn. Cô có thể ở đây cả ngày. Nhưng cô có hẹn với Miller ở sảnh khách sạn lúc chín giờ sáng. Cô liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại. Tám giờ bốn mươi tám. Cô kéo mình ra khỏi giường và đi tắm thật nhanh.

Chuyến đi từ London đến Truro đêm hôm trước là một hành trình dài, và Libby đã biết thêm được rất nhiều điều về Miller, qua năm tiếng họ ở trên xe cùng nhau.

Năm hai mươi hai tuổi, anh bị tai nạn xe hơi, phải ngồi xe lăn và điều trị phục hồi chức năng mất một năm. Hồi còn trẻ anh rất gầy và thích chơi thể thao, nhưng sau vụ tai nạn thì anh không bao giờ lấy lại được vóc dáng linh hoạt như ngày xưa nữa. Anh lớn lên ở thị trấn Leamington Spa, với hai chị gái và một ông bố đồng tính. Lên đại học anh theo học chuyên ngành chính trị và ở đây anh đã gặp vợ cũ của mình. Cô ấy tên là Matilda, hay gọi tắt là Mati. Anh cho Libby xem ảnh Mati trong điện thoại của anh. Cô ấy xinh đẹp vô cùng, môi dày, tóc đỏ sẫm, cắt khối kiểu hipster, một kiểu tóc mà trừ Mati ra, 99% dân số còn lại nếu để thì trông sẽ rất thảm họa.

“Tại sao hai người chia tay?” cô hỏi, sau đó thêm vào, “Nếu anh không thấy phiền khi trả lời câu hỏi của tôi.”

“Ồ, lỗi tại tôi,” anh nói, đặt một tay lên ngực. “Lỗi của tôi hoàn toàn. Tôi ưu tiên tất cả mọi thứ khác trên đời này hơn cô ấy. Bạn bè tôi, sở thích của tôi. Đặc biệt là công việc của tôi. Và chủ yếu là,” anh dừng lại, mỉm cười gượng gạo, “bài báo trên tờ Guardian.” Anh nhún vai. “Từ đó tôi cũng rút ra được bài học cho mình. Tôi sẽ không bao giờ đặt công việc lên trên cuộc sống cá nhân nữa.”

“Còn cô thì sao?” anh hỏi. “Có chàng trai nào trong bức tranh của Libby không?”

“Không,” cô trả lời. “Không. Dự án tìm kiếm vẫn đang tiếp tục.”

“À, cô vẫn còn trẻ mà.”

“Vâng,” cô đồng ý, quên đi mất cảm giác lúc nào cũng thấy mình không có đủ thời gian để đạt được những mục tiêu đã định ra từ trước. “Tôi vẫn còn trẻ.”

Cô mặc lại quần áo của ngày hôm qua và đi xuống sảnh lúc chín giờ hai phút. Miller đã ở đó đợi sẵn. Anh không thay quần áo và có vẻ như cũng chưa tắm rửa gì cả. Trông anh có vẻ hơi lôi thôi, giống một người đàn ông chưa được nhìn thấy giường của mình trong suốt bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Nhưng có điều gì đó khiến cô thích thú khi được nhìn thấy bộ râu tóc xồm xoàm và dáng vẻ hơi tiều tụy của anh, và vì vậy cô phải tự kiềm chế bản thân mình, để không giúp anh chải lại tóc, hay duỗi thẳng cổ áo phông.

Tất nhiên, anh không thể bỏ lỡ bữa sáng thịnh soạn ở Premier Inn và khi cô xuống, anh đang đứng đổ bã cà phê. Giờ anh nhìn cô mỉm cười, đặt chiếc cốc xuống và cả hai rời khách sạn.


Văn phòng của Sally nằm trên trục đường chính ở Penreath, trong một toà nhà nhỏ được xây bằng đá. Mặt tiền của toà nhà có một cửa tiệm spa tên là The Beach. Phòng của Sally nằm ở ngay đầu cầu thang tầng thứ hai. Miller bấm chuông và một cô gái rất trẻ ra mở cửa.

“Vâng?”

“Xin chào,” Miller nói. “Chúng tôi muốn gặp Sally Radlett.”

“Tôi rất tiếc, bây giờ bà ấy đang bận tiếp khách. Tôi giúp gì được cho ông?”

Cô gái này xanh xao, tóc vàng tự nhiên và cấu trúc xương cân đối giống như Sally. Trong giây lát Libby nghĩ đây chắc hẳn là con gái của Sally rồi. Nhưng không thể nào. Bây giờ Sally ít nhất cũng phải sáu mươi, có khi còn già hơn.

“Ờm, không, chúng tôi cần nói chuyện với Sally,” Miller nói.

“Anh có hẹn trước không?”

“Không,” anh nói, “tiếc là không. Nhưng đây là trường hợp đặc biệt.”

Cô gái nheo mắt lại rồi liếc sang chiếc ghế xô-pha bằng da kiểu Chesterfield và nói, “Anh chị có muốn ngồi xuống đây chờ không? Bà ấy sẽ xong nhanh thôi.”

“Cảm ơn cô rất nhiều,” Miller nói, và họ ngồi xuống cạnh nhau.

Căn phòng này bé tẹo; họ ngồi gần sát với bàn làm việc của cô gái kia, gần đến nỗi họ có thể nghe thấy tiếng cô thở.

Chuông điện thoại reo, phá tan sự im lặng ngượng ngùng. Libby quay sang thì thầm vào tai Miller, “Nhỡ không phải bà ấy thì sao?”

“Thì thôi chứ sao,” anh nhún vai đáp.

Trong tích tắc Libby liếc nhìn Miller. Cô nhận ra anh nhìn đời bằng con mắt khác cô. Anh không sợ sai, cũng không cần lúc nào cũng phải biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Bỗng dưng cô cảm thấy muốn sống cuộc đời mình như cách Miller đang sống.

Một người phụ nữ cao ráo xuất hiện. Bà mặc chiếc váy ngắn tay màu xám và đi xăng đan màu vàng. Bà chào tạm biệt một người phụ nữ trung niên, và sau đó bắt gặp ánh mắt của họ, ngập ngừng. Bà quay sang cô gái ở phía sau bàn và nói, “Lola?”

Cô gái nhìn họ rồi trả lời, “Họ nói trường hợp của họ đặc biệt.”

Bà quay lại nhìn hai người và mỉm cười phân vân. “Xin chào?”

Rõ ràng là bà không thích những khách hàng bước vào và yêu cầu được gặp khẩn cấp.

Nhưng Miller không hề nao núng. Anh đứng ngay dậy. “Sally,” anh nói. “Tên tôi là Miller Roe. Đây là bạn tôi Libby Jones. Tôi tự hỏi không biết bà có thể dành ra cho chúng tôi mười phút được không?”

Bà quay lại nhìn cô gái tên là Lola kia. Lola xác nhận là phải đến mười một giờ ba mươi Sally mới có cuộc hẹn tiếp theo. Bà ra hiệu cho họ theo bà vào văn phòng và đóng cửa lại.

Phòng tư vấn của Sally được trang trí theo phong cách Bắc Âu ấm cúng: một chiếc ghế xô-pha nhạt màu, trên có đặt chiếc chăn đan, tường màu xám nhạt, cùng bộ bàn ghế được sơn màu trắng. Trên tường treo hàng tá những bức ảnh đen trắng đóng khung.

“Vậy,” bà nói. “Tôi có thể giúp gì được cho hai bạn?”

Miller liếc nhìn Libby. Anh muốn cô mở lời. Cô quay lại nhìn Sally và nói, “Tôi mới được thừa kế một căn nhà. Một căn biệt thự thì đúng hơn. Ở Chelsea.”

“Chelsea?” bà ngờ ngợ nhắc lại.

“Vâng. Trên đường Cheyne.”

“Mm-mm.” Bà gật đầu đúng một cái.

“Số mười sáu.”

“Vâng, vâng,” bà nói, có vẻ hơi mất kiên nhẫn. “Tôi không…” bà bắt đầu. Nhưng rồi bà dừng lại, hơi nheo mắt.

“Ôi!” bà nói. “Cô chính là đứa bé!”

Libby gật đầu. “Bà có phải là Sally Thomsen không?” cô hỏi.

Sally tạm dừng. “Biết nói thế nào nhỉ,” một lúc sau bà đáp, “đúng ra thì không. Một vài năm trước tôi đã đổi về tên thời con gái của tôi, khi tôi bắt đầu công việc này. Tôi không muốn ai… cô cũng biết đấy. Tôi đã gặp khó khăn trong suốt một khoảng thời gian dài, và tôi muốn có một khởi đầu mới, tôi nghĩ thế. Nhưng đúng. Đã có thời tôi là Sally Thomsen. Nhưng giờ nghe này,” đột nhiên bà nói giọng cộc lốc, có vẻ như đang ra lệnh. “Tôi không muốn bị liên can, như cô cũng biết đấy. Con gái tôi, nó bắt tôi phải thề là sẽ không bao giờ thảo luận bất cứ chuyện gì liên quan tới căn nhà ở Chelsea nữa. Nhắc tới cũng không. Con bé đã phải hứng chịu hậu chấn tâm lý hàng năm trời sau những gì xảy ra trong căn nhà đấy, và thực sự, tới giờ nó vẫn cảm thấy bị tổn thương nặng nề. Và dù cho tôi rất vui khi được nhìn thấy cô vẫn còn sống và khỏe mạnh bình thường, tôi e rằng tôi phải mời hai người ra khỏi đây.”

“Liệu chúng tôi có thể nói chuyện với con gái bà được không? Bà nghĩ thế nào?”

Sally ném cho Miller, người vừa đặt ra câu hỏi, một cái nhìn sắt đá. “Tuyệt đối không,” bà nói. “Tuyệt đối không.”