57

Lucy bước về phía người đàn ông kia.

Anh trai cô.

Anh cả của cô.

Giờ thì cô có thể nhìn thấy điều ấy.

Cô nhìn sâu vào trong mắt anh ta và nói, “Anh đã ở đâu hả, Henry? Anh đã ở đâu?”

“Ồ, em biết đấy, chỗ này chỗ kia.”

Cơn thịnh nộ bắt đầu dâng lên và chuẩn bị nhấn chìm cô. Biết bao nhiêu năm cô đã phải sống một mình. Biết bao nhiêu năm cô không có ai ở bên. Và giờ Henry ở đây, mặt mũi sáng sủa, cao ráo, đẹp trai, nói năng liến thoắng như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cô đấm vào ngực gã bằng cả hai nắm đấm.

“Anh bỏ con bé ở lại!” cô khóc. “Anh bỏ con bé ở lại! Anh bỏ con em ở lại!”

Gã nắm lấy tay cô và nói, “Không! Chính em mới là người bỏ đi! Chính là em! Anh là người đã ở lại. Người duy nhất ở lại! Ý anh là, em còn hỏi anh đã ở đâu ư? Em đã ở chỗ quái nào thế?”

“Em đã ở…” cô bắt đầu, nhưng rồi cô buông nắm đấm ra và thả tay xuống. “Em đã ở địa ngục.”

Họ im lặng trong giây lát. Sau đó Lucy lùi lại và gọi Marco ra với cô. “Marco ơi,” cô nói. “Đây là Henry. Henry là bác của con. Henry, đây là con trai em. Và kia là Stella, con gái em.”

Marco nhìn mẹ, nhìn sang Henry, rồi quay lại nhìn mẹ. “Con không hiểu, chuyện này thì có liên quan gì đến em bé cơ chứ?”

“Henry là…” cô bắt đầu. Cô thở dài và bắt đầu lại từ đầu. “Có một em bé sống cùng với tất cả bọn mẹ khi mẹ và Henry còn nhỏ. Bọn mẹ phải bỏ em bé lại ở đây bởi vì… biết nói thế nào nhỉ, bởi vì bọn mẹ phải làm như thế. Và cũng giống như mẹ, Henry đến đây để gặp em bé, giờ thì cô bé ấy đã trưởng thành.”

Henry hắng giọng và nói, “Ừm.”

Lucy quay sang nhìn anh mình.

“Anh gặp con bé rồi,” gã nói. “Anh đã gặp Serenity. Con bé đã ở đây. Trong ngôi nhà này.”

Lucy khẽ thở dốc. “Ôi Chúa ơi. Con bé có ổn không?”

“Con bé ổn,” gã trả lời, “khỏe mạnh bình thường. Xinh như tranh vẽ.”

“Nhưng con bé ở đâu?” cô hỏi. “Giờ con bé đang ở đâu?”

“Chà, hiện giờ con bé đang ở chỗ một người bạn cũ của chúng ta, Clemency.”

Lucy hít một hơi thật sâu. “Clemency ư! Ôi Chúa ơi. Cô ấy ở đâu? Giờ cô ấy sống ở đâu?”

“Anh tin là Clemency đang ở Cornwall. Đây, nhìn này.” Henry bật điện thoại lên và chỉ cho cô xem một dấu chấm đang nhấp nháy trên bản đồ. “Đây là Serenity,” gã ta nói, chỉ vào dấu chấm. “Số mười hai, đường Maisie, Penreath, Cornwall. Anh đã đặt một thiết bị theo dõi vào trong điện thoại của con bé. Chỉ để đảm bảo chúng ta sẽ không để mất con bé một lần nữa.”

“Nhưng làm sao anh biết Clemency ở đó?”

“A ha,” gã nói, đoạn thoát ra khỏi ứng dụng hiển thị vị trí của Serenity và mở một ứng dụng khác lên.

Gã ấn vào một mũi tên trên một thanh ghi âm. Và bỗng nhiên những tiếng nói bắt đầu phát ra. Hai người phụ nữ đang thì thầm nói chuyện.

“Con bé đang nói đấy à?” Lucy hỏi. “Đấy là Serenity đúng không?”

Gã lắng nghe. “Đúng vậy, anh nghĩ đó là Serenity,” gã nói, tay ấn tăng âm lượng.

Một giọng nói nữa chen vào.

“Và đó,” gã nói, “là Clemency. Nghe này.”