52

Đầu óc Lucy quay cuồng. Các đường nét trên khuôn mặt người đàn ông kia lúc mờ nhạt, lúc lại trở nên rõ nét. Trong khoảnh khắc, nhìn gã ta giống người này, nhưng đến giây phút tiếp theo, gã ta lại giống người khác. Cô hỏi gã là ai.

“Em biết anh là ai mà,” gã đáp.

Giọng gã vừa quen vừa lạ.

Stella giờ đã ở phía bên này phòng và đang ôm chặt lấy chân Lucy.

Lucy thấy Marco tự tin đứng sát bên cô.

Con chó vui vẻ đón nhận sự âu yếm từ người đàn ông kia, và giờ thì nó đã nằm ngửa cả ra để cho gã ta vuốt ve bụng.

“Ai mà ngoan thế nhỉ,” người đàn ông nói. “Ai mà ngoan thế, ngoan thế nhỉ.”

Gã ngước lên nhìn Lucy, đẩy kính lên mũi bằng đầu ngón trỏ. “Anh cũng muốn nuôi một con chó,” gã nói. “Nhưng em biết đấy, nếu đi làm suốt ngày mà để chúng ở nhà mãi thì cũng không hay. Thay vào đấy anh nuôi mèo.” Gã thở dài, rồi đứng thẳng người và nhìn cô từ trên xuống dưới. “Mà tiện thể, anh thích diện mạo của em bây giờ. Anh không hình dung được là giờ em lại chuyển sang, em biết đấy, bohemian như thế này.”

“Anh là…?” cô liếc mắt nhìn gã ta.

“Anh sẽ không nói cho em biết đâu,” người đàn ông tinh quái đáp. “Em phải tự đoán.”

Lucy thở dài. Cô mệt mỏi quá rồi. Cô đã phải đi một chặng đường dài. Cuộc đời cô cứ dài đằng đẵng, khó khăn chồng chất khó khăn, và không có một thứ gì, không có bất cứ thứ gì dễ dàng cả. Dù chỉ là một giây. Cô đã đưa ra những quyết định tồi tệ, và rơi vào những tình huống tồi tệ, với những con người tồi tệ. Cô vẫn thường cảm thấy cô không khác gì một con ma, một bản phác thảo thô sơ của một con người có thể đã từng tồn tại, nhưng bị cuộc sống này xóa đi.

Và giờ cô ở đây: một người mẹ, một kẻ giết người, một người nhập cư bất hợp pháp đã đột nhập vào trong một ngôi nhà không phải của cô. Cô chỉ muốn được đoàn tụ với đứa bé để khép lại vòng tròn tồn tại của chính mình. Nhưng giờ có một người đàn ông ở đây và cô nghĩ gã ta có thể là anh trai của cô, nhưng làm sao gã có thể vừa là anh trai của cô mà vừa không phải anh trai của cô được? Và tại sao cô lại cảm thấy sợ gã ta?

Cô ngước lên nhìn người đàn ông kia, và cô thấy bóng của hàng lông mi dài phủ trên gò má gã. Phin, cô nghĩ. Đây là Phin. Nhưng rồi cô nhìn xuống tay gã ta: cánh tay nhỏ và thanh tú, cổ tay mỏng.

“Anh là Henry,” cô nói, “phải không?”