Lucy xem giờ trên điện thoại trong lúc Michael bị xao lãng bởi một con ong bắp cày đang vo ve trên đĩa của hắn. Hắn cố phủi phủi cái khăn giấy đuổi nó đi, nhưng nó cứ quanh quẩn ở đó.
Đã gần ba giờ chiều rồi. Cô muốn về lúc bốn giờ. Cô cần mấy cuốn hộ chiếu, nhưng cô cũng biết là bây giờ cô mà hỏi đến chúng thì cô sẽ phải lên giường với Michael sớm thôi.
Cô bắt đầu dọn gọn đĩa lại. “Đây,” cô nói, “mình mang mấy thứ này vào bên trong đi, như thế thì mấy anh bạn phiền phức này sẽ không tới thăm nữa.”
Mắt hắn đờ ra, còn miệng hắn thì mỉm cười biết ơn. “Đúng,” hắn nói. “Ý hay đấy, với cả mình nên pha thêm cà phê nữa.”
Cô đi vào trong bếp trước và bắt đầu cho bát đĩa vào máy rửa chén. Hắn cho hạt cà phê vào trong máy xay, mắt vẫn không rời cô nửa bước. “Em vẫn giữ được dáng đấy, Luce,” hắn nói. “Không tệ tí nào với một bà mẹ bốn mươi tuổi, một nách hai con.”
“Ba mươi chín.” Cô cười mỉm, đoạn cho hai cái dĩa vào rổ đựng dao kéo. “Nhưng cảm ơn anh.”
Bầu không khí giữa họ dần trở nên lúng túng, ngượng nghịu, có phần gắt gỏng. Họ đã để những gì sắp xảy ra đợi quá lâu. Họ uống quá nhiều, ăn quá nhiều, ngồi quá lâu trong bầu không khí uể oải của khu vườn. Lucy nói, “Em sắp phải về với con.”
“Ồ,” Michael nói nhẹ bẫng, “Marco lớn rồi. Nó trông em thêm tí nữa cũng được.”
“Dạ, vâng, nhưng Stella hay cảm thấy bất an khi không có em bên cạnh.”
Cô thấy quai hàm hắn hơi giật giật. Michael không thích nghe về sự yếu đuối của người khác. Hắn ghét cay ghét đắng. “Vậy thì,” hắn vừa nói vừa thở dài, “anh đoán là giờ em muốn lấy hộ chiếu đúng không?”
“Vâng, nếu anh không phiền.”
Tim cô lúc này đang đập thình thịch trong lồng ngực, mạnh đến nỗi cô có thể cảm nhận được nó từ tận trong ống tai mình.
Hắn nghiêng đầu và mỉm cười với cô. “Nhưng em đừng đi ngay vội? Được không?”
Hắn đi vào phòng làm việc và cô nghe thấy tiếng hắn mở đóng ngăn kéo. Một lúc sau, hắn quay trở lại, tay cầm mấy cuốn hộ chiếu đựng trong cái túi dây rút bằng nỉ. Hắn vẫy vẫy nó trước mặt cô.
“Anh là người biết giữ chữ tín,” hắn nói, chậm rãi tiến về phía cô, mắt nhìn cô, tay đung đưa cái túi nỉ.
Cô không hiểu nổi hắn đang làm gì. Hắn muốn cô giật cái túi từ tay hắn sao? Hay muốn cô phải đuổi theo hắn? Hắn muốn cái gì thế vậy?
Cô mỉm cười lo lắng. “Cảm ơn anh,” cô nói.
Và rồi hắn đứng sát vào cô, ép đáy lưng cô vào quầy bếp, tay vẫn nắm chặt cái túi nỉ, miệng hắn tiến dần đến cổ cô. Cô cảm nhận được môi hắn đặt trên cổ họng mình. Cô nghe thấy tiếng hắn rên rỉ.
“Ôi, Lucy, Lucy, Lucy,” hắn nói. “Chúa ơi, người em thơm quá. Và em…” Hắn áp cơ thể hắn lên cô. “Em ngon quá. Em thật là…” Hắn tiếp tục rên rỉ, miệng hắn tìm miệng cô, và cô đáp lại nụ hôn của hắn. Đây chính là lý do tại sao cô có mặt ở đây. Cô đến đây để đụ Michael, và giờ cô chuẩn bị phải đụ Michael, cô đã từng đụ hắn rồi và cô có thể đụ hắn lại lần nữa, cô có thể, nhất là khi cô cố nghĩ hắn là Ahmed, hay chỉ là một người lạ thôi cũng được, đúng vậy, cô có thể làm được, cô có thể làm được.
Cô để lưỡi hắn trôi vào trong miệng mình và cô cố nhắm mắt thật chặt, thật chặt, thật chặt. Tay hắn đang đẩy cô từ phía sau, bế cô lên trên quầy bếp, rồi hắn kéo chân cô và quấn chân cô quanh người hắn, tay hắn nắm chặt lấy cổ chân cô, đủ mạnh để khiến cô nhăn mặt, nhưng cô không thể dừng lại, cô vẫn sẽ phải tiếp tục, vì đây chính là lý do tại sao cô đến đây. Sau lưng họ là tiếng máy pha cà phê sôi sùng sục đang rít lên. Cô làm đổ một cái ly rỗng và nó lăn sang phía bên kia quầy, đập vào cái bình đun nước, và vỡ ra từng mảnh. Cô cố di chuyển tay mình ra khỏi những mảnh thủy tinh, nhưng Michael vẫn cứ đẩy cô về phía cái ly vỡ, tay hắn ấn vào váy cô để tìm cạp quần lót. Cô cố đẩy người ra khỏi quầy bếp, nhưng cô không muốn dừng cái đà này lại, cô muốn làm cho xong, để cô có thể kéo quần lên, lấy hộ chiếu và về nhà với con. Cô cố tập trung giúp hắn cởi đồ lót của cô ra, nhưng cô cảm thấy một mảnh thủy tinh dưới thắt lưng đang ép vào da thịt cô. Cô lại cố đẩy người ra khỏi quầy bếp, và lần này Michael đột ngột buông cô ra và nói, “Đồ chó đẻ, mày đừng vặn vẹo nữa được không? Mẹ kiếp,” rồi hắn đè lên người cô, và cô cảm nhận được miếng thủy tinh xuyên qua da mình. Cô ngồi bật dậy và hét lên vì đau.
“Cái quái gì nữa thế? Mẹ kiếp!”
Gần như trong một thước phim quay chậm, cô thấy bàn tay hắn đang di chuyển tới mặt cô, và cô thấy hai hàm răng mình rung lên, còn não cô thì đập vào sọ. Hắn đánh cô.
Và giờ dòng máu ấm chảy ra từ dưới thắt lưng cô. “Em bị đau,” cô nói. “Nhìn này, ở đây có mảnh thủy tinh và…”
Nhưng hắn không thèm đếm xỉa gì đến những lời cô nói. Ngược lại, hắn lại ép cô xuống quầy bếp, những mảnh thủy tinh đâm xuyên qua da thịt cô, hắn ấn mình vào bên trong cô, và tay hắn bịt miệng cô lại. Cô không thể để chuyện xảy ra như thế này được. Đáng lẽ ra cô đã để cho hắn làm. Nhưng đó phải là sự đồng thuận của cả hai bên. Nhưng giờ cô đã bị thương, và máu cô đã chảy, cô ngửi thấy mùi thịt cháy sém ở trên tay hắn, thấy sự giận dữ trống rỗng ở trên mặt hắn, và cô chỉ muốn mấy cuốn hộ chiếu mà thôi, mấy cuốn hộ chiếu chết tiệt, và cô không muốn làm chuyện này, rồi cô lần tay tìm con dao; đó là con dao cô dùng để thái cà chua, con dao bổ đôi quả cà chua nhẹ tênh như cắt một lát bơ, và nó đây rồi, trong tay cô, ngay lúc này, cô cắm thẳng nó vào người Michael, vào khoảng trống ngay dưới đường viền áo phông của hắn, vào phần da thịt trắng, mong manh, mềm mại như da em bé của hắn, và con dao ấy xuyên qua người hắn ngọt đến nỗi cô không nhận ra nổi là cô vừa mới đâm Michael.
Cô thấy mắt hắn tối sầm lại trong chốc lát vì bối rối, nhưng rồi lại sáng lên khi hắn hiểu được chuyện gì vừa mới xảy ra. Hắn rút ra khỏi người cô và loạng choạng lùi về phía sau. Hắn nhìn xuống dòng máu đang phun ra từ cái lỗ nhỏ ở bên hông hắn và cố lấy tay đậy lại, nhưng máu vẫn tiếp tục tuôn ra.
“Ôi Chúa ơi, chết mẹ rồi, Luce. Em đã làm cái quái gì thế này?” Hắn nhìn cô với đôi mắt mở to, kinh hãi. “Cứu anh. Mẹ kiếp.”
Cô tìm lấy cái khăn lau bát và đưa cho hắn. “Giữ chặt lấy,” cô vừa nói vừa thở hổn hển, “ấn vào chỗ kia đi.”
Hắn lấy cái khăn và ấn vào bên hông, nhưng rồi cô thấy chân hắn oằn lại và hắn ngã xuống sàn. Cô cố giúp hắn thêm lần nữa nhưng hắn đuổi cô đi. Trong giây lát Lucy bỗng nhận ra Michael đang hấp hối. Cô tính đến chuyện gọi cứu thương. Cô tưởng tượng ra cảnh họ ở đây, hỏi cô chuyện gì đã xảy ra. Cô sẽ nói với họ là hắn đã hiếp cô. Cô có bằng chứng. Những mảnh thủy tinh vỡ vẫn còn đang cắm trên lưng cô sẽ là bằng chứng. Sự thật là quần hắn vẫn đang tụt xuống tận mắt cá chân. Đúng vậy, họ sẽ tin cô. Họ sẽ tin cô.
“Em đang gọi cứu thương,” cô nói với Michael. Mắt hắn đăm đăm nhìn vào hư vô. “Cố thở đi. Cứ tiếp tục thở đi. Em đang gọi đây.”
Cô lấy điện thoại ra từ trong túi, ngón tay run cầm cập. Cô bật điện thoại lên, và khi chuẩn bị bấm số điện thoại đầu tiên thì cô nhận ra một điều: có thể người ta sẽ tin cô, nhưng người ta sẽ không để cô đi. Cô sẽ phải ở lại Pháp để trả lời câu hỏi chất vấn; cô sẽ phải thú nhận là cô ở đây bất hợp pháp, rằng cô không tồn tại, và họ sẽ mang con cô đi, và mọi thứ, tất cả mọi thứ sẽ được làm sáng tỏ một cách nhanh chóng, tồi tệ, như một cơn ác mộng.
Ngón tay cô vẫn đặt trên màn hình điện thoại. Cô nhìn xuống Michael. Hắn ta đang run rẩy. Máu từ bên hông hắn vẫn tuôn ra. Cô thấy buồn nôn và phải quay mặt vào bồn rửa, thở dốc.
“Ôi Chúa ơi ôi Chúa ơi ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi ôi Chúa ơi ôi Chúa ơi.”
Cô quay lại, nhìn vào màn hình điện thoại, rồi nhìn xuống Michael. Cô không biết phải làm gì lúc này. Và rồi cô thấy điều ấy xảy ra; cô thấy sự sống biến mất khỏi cơ thể Michael. Cô từng nhìn thấy chuyện ấy trước đây. Cô biết chuyện ấy trông như thế nào. Michael đã chết.
“Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi.” Cô ngồi thụp xuống và vội vàng bắt mạch Michael. Cô không thấy gì cả.
Cô bắt đầu nói với chính mình.
“Rồi,” cô nói, đứng dậy. “Rồi. Giờ thì. Có ai biết mày ở đây nhỉ? Joy, rất có thể hắn đã nói với Joy. Nhưng rất có thể hắn đã nói là Lucy Smith sẽ tới. Đúng. Lucy Smith. Nhưng đó không phải là tên thật của mày và giờ mày cũng không phải là Lucy Smith. Mày là…” Tay cô run lên tìm cái túi nỉ và lấy đống hộ chiếu ra. Cô giở trang cuối cùng và lần theo dòng chữ. “Tôi là Marie Valerie Caron. Tốt. Tốt. Tôi là Marie Caron. Đúng vậy. Lucy Smith không tồn tại. Joy không biết mày sống ở đâu. Nhưng…”
“Trường học!” cô nói. “Michael biết Marco học ở đâu. Nhưng hắn có nói cho Joy biết không? Không. Hắn chắc không nói với Joy đâu. Chắc chắn là không. Mà nếu hắn có nói đi chăng nữa, họ cũng chỉ biết Lucy Smith thôi, họ đâu biết Marie Caron. Stella học trường khác Marco và không ai ngoài chính mày và Samia biết trường Stella ở đâu. Vậy còn mấy người làm hộ chiếu thì sao? Không. Họ ở đâu đó vùi sâu trong thế giới ngầm của tội phạm nên chắc chẳng có ai nghĩ ra mà tìm. Còn bọn trẻ con: chúng biết mày ở đây, nhưng chúng sẽ không nói cho ai biết cả. Tốt. Ổn rồi.”
Cô đi đi lại lại, vừa đi vừa lẩm bẩm một mình. Rồi cô nhìn xuống xác Michael. Cô có nên để thế không? Để thế để sáng mai Joy còn tìm thấy hắn. Hay cô nên di chuyển hắn đi đâu đó, rồi dọn sạch mọi thứ? Giấu xác hắn đi? Hắn là một gã to con. Cô biết giấu hắn ở đâu bây giờ? Cô sẽ không thể làm cái xác biến mất hoàn toàn được, nhưng có lẽ đủ lâu để cô đưa con sang được đến London.
Được, cô quyết định, được, nên như thế. Cô sẽ dọn dẹp mọi thứ. Cô sẽ giấu xác hắn xuống hầm rượu. Cô sẽ tìm cái gì đấy để bọc xác hắn lại. Ngày mai Joy đến bà ấy sẽ nghĩ chắc là hắn đi đâu. Bà ấy sẽ không để ý cho đến khi xác hắn bốc mùi. Tới lúc đó thì Lucy và các con cô đã cao chạy xa bay rồi. Và mọi người sẽ đoán chắc là hắn bị ai đó từ mấy thương vụ mờ ám của hắn thanh trừ.
Cô mở tủ ở dưới bồn rửa ra. Cô cầm lấy chai thuốc tẩy. Cô bóc một cuộn khăn giấy siêu thấm.
Cô bắt đầu dọn dẹp.