CHƯƠNG 2

Bên ngoài xe, chiều hè tháng Sáu nóng như đổ lửa. Bác Russell bấm còi khi lái xe đi và tôi đoán đã không thể quay đầu nữa rồi. Căn hộ nhà Maxwell sở hữu phong cách Victoria bề thế và cổ điển, cao ba tầng, xung quanh ốp gỗ vàng có viền trắng giống như nhà bánh gừng. Hiên nhà lớn bọc xung quanh có kê đồ nội thất bằng mây, những chậu hoa cúc dại và thu hải đường khoe sắc vàng rực. Cả cơ ngơi này quay lưng về phía khu rừng rộng lớn—hoặc có thể là công viên?—do đó mà khắp nơi đều rộn ràng tiếng chim ca, tôi có thể nghe thấy tiếng côn trùng rỉ rả bên tai.

Tôi bước chân lên con đường lát đá và nhấc lên bậc thang tới trước hiên nhà. Tôi bấm chuông, một cậu bé ra mở cửa. Cậu có mái tóc màu cam đỏ dựng đứng lên. Cậu bé khiến tôi mường tượng đến con búp bê Troll.

Tôi ngồi xổm xuống để có thể nhìn ngang tầm mắt với cu cậu.

“Chị đoán tên em là Teddy.”

Cậu bé mỉm cười bẽn lẽn với tôi.

“Chị là Mallory Quinn. Có bố mẹ…”

Cậu bé quay người chạy như bay lên cầu thang lên tầng hai, biến mất dạng.

“Teddy ơi?”

Tôi lúng túng không biết phải làm gì. Trước mặt tôi là tiền sảnh nhỏ và một lối hành lang dẫn ra nhà bếp. Tôi nhìn thấy phòng ăn (ở phía tay trái) và phòng khách (ở bên tay phải) và sàn nhà ốp gỗ thông cứng cáp đẹp lộng lẫy (ở khắp nơi). Tôi thấy hơi choáng loạn trước mùi thơm tươi mát sạch sẽ nhờ máy điều hòa tổng lẫn với mùi thoang thoảng của dầu thơm Murphy, như thể sàn nhà vừa có người kì cọ tỉ mẩn. Tất cả nội thất trông rất hiện đại và mới cóng, chẳng khác nào chúng vừa được chuyển đến từ phòng trưng bày sản phẩm của Crate và Barrel.

Tôi nhấn chuông cửa nhưng không thấy tiếng kêu. Tôi bấm thêm ba lần nữa—vẫn không có gì.

“Có ai ở nhà không ạ?”

Phía cuối nhà, trong căn bếp, tôi thấy bóng một người phụ nữ xoay người lại nhìn tôi.

“Mallory? Là em phải không?”

“Dạ vâng! Chào chị! Em đã thử bấm chuông cửa nhưng…”

“Ôi chị biết, xin lỗi em. Bọn chị sẽ gọi thợ đến sửa.”

Tôi còn chưa kịp tư vấn làm cách nào mà Teddy lại biết tôi đến, thì chị ấy đã tiến lên chào đón tôi. Chị có bước đi thướt tha, uyển chuyển nhất trong những người mà tôi từng gặp—không gây một tiếng động nào, cứ như hai bàn chân không hề chạm đất. Dáng người chị cao ráo, mảnh khảnh, tóc vàng, da trắng mịn và cử chỉ khoan thai quá đỗi yêu kiều.

“Chị là Caroline.”

Tôi chìa tay ra định bắt nhưng chị ấy lại chào đón tôi bằng một cái ôm. Ở chị tỏa ra sự ấm áp và đầy lòng trắc ẩn. Chị ôm tôi lâu hơn cần thiết.

“Chị rất vui vì em đã đến đây. Chú Russell đã kể với anh chị rất nhiều điều tuyệt vời. Có thật em đã cai thuốc được mười tám tháng rồi không?”

“Mười tám tháng rưỡi.”

“Tuyệt quá! Với bao nhiêu chuyện em đã trải qua nữa chứ? Hơn cả tuyệt vời, em ạ! Em nên cảm thấy tự hào về bản thân mình.”

Tôi e mình sẽ bật khóc mất bởi không ngờ rằng chị ấy lại hỏi han chuyện phục hồi sau cai nghiện một cách thẳng thừng như vậy, lại còn mở lời hỏi thăm đầu tiên trước khi tôi bước vào nhà. Nhưng suy đi tính lại, thật nhẹ nhõm khi vượt qua được nó, chỉ cần trải lòng những điều tồi tệ nhất của mình ra.

“Việc đó không dễ dàng gì, nhưng mỗi ngày lại dễ thở hơn một chút.”

“Chị cũng nói với các bệnh nhân của mình như vậy.” Chị ấy lùi lại, quét mắt nhìn tôi từ đầu xuống chân rồi mỉm cười. “Giờ nhìn em mà xem! Trông thật khỏe khoắn và rạng rỡ!”

Bên trong căn nhà, mức hai mươi độ mát lạnh dễ chịu, quả đúng là nơi trú ẩn tuyệt vời khỏi thời tiết nóng hầm hập. Tôi theo chân Caroline đi ngang qua cầu thang và tới phòng nghỉ tầng hai. Căn bếp của chị ngập ánh sáng tự nhiên, trông giống một cảnh quay của chương trình nấu ăn trên kênh Food Network. Ở đó có một chiếc tủ lạnh to, một chiếc tủ lạnh nhỏ và một dàn bếp ga có tám ngăn nấu. Bồn rửa vừa đủ lõm xuống và rộng rãi để có thể lắp được hai vòi rửa riêng biệt. Còn hàng tá các loại ngăn tủ và ngăn kéo đầy đủ hình dáng và kích thước.

Caroline mở một cánh cửa nhỏ xíu khiến tôi chợt nhận ra đó là cái tủ lạnh thứ ba, chất đầy thức uống ướp lạnh. “Để xem nào, nhà chị có nước khoáng có ga, nước dừa, trà,…”

“Em muốn uống nước khoáng có ga.” Tôi quay người lại kinh ngạc về khung cửa sổ hướng ra sân sau. “Căn bếp này đẹp quá!”

“To lắm phải không? Quá to với ba người. Nhưng vợ chồng chị thích mê phần đằng sau của căn nhà, thế nên đã quyết định mua nó. Đằng sau nhà còn có công viên nữa, em có nhận ra không? Teddy thích chạy qua cánh rừng lắm.”

“Nghe thôi cũng đã thích rồi.”

“Nhưng chị phải thường kiểm tra ve rận. Chị còn đang tính đến chuyện mua cho thằng bé một chiếc vòng cổ chống côn trùng đấy!”

Chị ấy đặt cốc dưới ngăn máy làm đá và nó kêu lên một tiếng leng keng nhẹ—giống như tiếng chuông gió ở trước hiên nhà—và hàng chục viên đá nhỏ xíu tròn như ngọc trai trong suốt rơi ra. Tôi cảm thấy như mình vừa được chứng kiến một ngón tiểu xảo ma thuật. Chị rót đầy nước có ga vào cốc và đưa nó cho tôi. “Em ăn bánh mì kẹp không? Hay là chị làm món gì đó cho em nhé?”

Tôi lắc đầu quầy quậy nhưng Caroline đã mở tủ lạnh lớn, để lộ ra bên trong toàn đồ ăn thức uống. Nào là vài bình sữa tươi và sữa hạt, nào là mấy hộp giấy đựng trứng gà chăn thả, vài bình lớn đựng sốt Pesto, sốt đậu gà Hummus và sốt Pico de gallo. Vài miếng phô mai, vài chai sữa chua từ nấm Kefir, và các túi lưới trắng bọc đầy các loại rau lá. Và cả trái cây nữa! Có dâu tây, việt quất, phúc bồn tử đỏ và đen, dưa ruột vàng và dưa lưới thật to trong hộp nhựa nắp mở. Caroline với tay lấy một túi đựng cà rốt tí hon và một hộp sốt đậu gà rồi sau đó đóng cánh tủ lạnh lại bằng khuỷu tay. Tôi để ý thấy còn có một bức vẽ của trẻ con trên cánh cửa, đó là nét vẽ chân dung một chú thỏ hết sức nguệch ngoạc và đơn giản. Tôi hỏi có phải của Teddy không thì Caroline gật đầu. “Mới chuyển vào ở có sáu tuần thôi mà thằng bé đã nói bóng gió về chuyện nuôi thú cưng rồi. Chị bảo nó là nhà mình phải dỡ đồ chuyển nhà xong xuôi đã.”

“Cậu bé có năng khiếu quá,” tôi nói với chị mà cảm thấy quan ngại câu nói đó có vẻ gượng ép, rằng tôi đã vượt giới hạn quá sớm.

Nhưng chị Caroline đồng tình với tôi!

“Ồ, chắc chắn rồi. Thằng bé thực sự nổi trội so với các bạn đồng trang lứa. Ai cũng nói như vậy.”

Chúng tôi ngồi bên chiếc bàn ăn nhỏ và chị ấy đưa cho tôi một tờ giấy. “Chồng chị đã gõ vài dòng chỉ dẫn ở đây. Không có gì quá đáng cả nhưng có lẽ chúng ta vẫn phải tuân thủ.”

NỘI QUY TRONG NHÀ

  1. Không chất kích thích.

  2. Không rượu bia.

  3. Không hút thuốc.

  4. Không nói tục chửi bậy.

  5. Không sử dụng thiết bị điện tử, vô tuyến.

  6. Không ăn thịt đỏ.

  7. Không ăn đồ ăn nhanh.

  8. Không tiếp khách mà chưa có sự cho phép.

  9. Không chụp ảnh Teddy để đăng tải lên mạng xã hội.

  10. Không thực hành tôn giáo hoặc mê tín dị đoan. Chỉ dạy khoa học.

Ở phía dưới danh sách được đánh máy, có một quy tắc số mười một nữa được viết tay, một nét chữ thanh thoát dợm dáng nữ giới:

Hãy vui vẻ! :)

Caroline bắt đầu mở lời xin lỗi vì những quy tắc trước khi tôi kịp đọc xong. “Vợ chồng chị không thực sự ép buộc phải thực hiện quy tắc số bảy. Nếu em muốn làm bánh cupcake, hoặc mua cho Teddy một que kem, đều được cả. Chỉ là không được uống soda. Và chồng chị rất nghiêm túc thực hiện quy tắc số mười nhé. Anh ấy là kỹ sư và làm trong lĩnh vực công nghệ. Cho nên vấn đề khoa học rất quan trọng với gia đình này. Hai vợ chồng chị không cầu nguyện và không tổ chức Giáng sinh. Nếu có người hắt xì hơi, bọn chị thậm chí còn không nói Chúa phù hộ cho bạn.”

“Thế anh chị nói gì ạ?”

“Gesundheit. Hoặc là ‘Sức khỏe’. Nghĩa của nó na ná như vậy!”

Giọng nói ấy nghe như có vẻ hối lỗi khi tôi thấy chị liếc mắt nhìn cây thánh giá bằng vàng nhỏ xíu trên cổ tôi—đó là món quà mẹ tặng nhân ngày Lễ ban Thánh đầu tiên của tôi. Tôi quả quyết với Caroline rằng các nội quy không có vấn đề gì. “Tôn giáo của Teddy là chuyện riêng của vợ chồng chị, không phải của em. Em chỉ có mặt ở đây để giúp tạo ra một môi trường an toàn, chăm sóc và bảo ban cu cậu cho thật tốt mà thôi.”

Trông chị ấy có vẻ nhẹ lòng. “Và vui vẻ nữa chứ? Quy tắc số mười một. Và giả như em có muốn lên kế hoạch đi đây đó? Ví như là đi bảo tàng hoặc sở thú? Chị rất sẵn lòng chi trả toàn bộ chi phí.”

Chúng tôi trao đổi một lúc về công việc và các trách nhiệm liên đới, song Caroline không xoáy vào các câu hỏi riêng tư. Tôi kể với chị ấy rằng tôi lớn lên ở mạn Nam Philadelphia, ở phố Shunk, phía bắc khu vực sân vận động. Tôi sống cùng với mẹ và em gái, tôi đã từng trông trẻ cho mấy hộ ở tòa nhà tôi ở. Tôi học trường trung học Central và đã từng nhận học bổng thể thao toàn phần của trường Penn State trước khi cuộc sống của tôi bắt đầu có chiều hướng mất kiểm soát. Có lẽ rằng bác Russell đã kể cho Caroline nghe phần còn lại của câu chuyện, bởi chị không ép tôi bộc bạch những phần xấu xí phía sau.

Thay vào đó, chị chỉ nói, “Chúng ta đi tìm Teddy thôi nhỉ? Để xem đôi bên hòa hợp với nhau ra sao?”

Phòng nghỉ tập thể rất khác với căn bếp—đó là một không gian sinh hoạt chung cho gia đình, ấm cúng, thân mật với bộ sô pha ghép, một hòm ngập đồ chơi, và một tấm thảm lông bồng bềnh. Các giá sách ốp lát tường cùng các tấm áp phích mấy vở diễn ở Nhà hát Trung tâm New York—Rigoletto, PagliacciLa traviata—được lồng trong khung. Caroline giải thích đấy là ba tác phẩm yêu thích nhất của chồng chị, và họ từng hay lui tới Trung tâm Nghệ thuật Biểu diễn Lincoln trước khi Teddy chào đời.

Cu cậu đang nằm bò trên thảm với cuốn sổ gáy xoắn và dăm cây bút chì số 2 màu vàng. Khi tôi bước đến, cậu ngước lên và thoáng mỉm cười tinh nghịch- sau đó ngay lập tức quay trở lại với tác phẩm nghệ thuật dang dở.

“Chà, xin chào em lần nữa nhé! Em đang vẽ tranh à?”

Cậu chỉ nhún vai một cách rất kịch. Vẻ như quá chín thẹn đến độ chẳng đáp lại.

“Này, cưng à,” Caroline nói xen vào. “Chị Mallory vừa hỏi con đấy.”

Cậu bé lại nhún vai, sau đó dí sát mặt mình xuống hơn cho đến khi mũi cậu chạm vào tờ giấy, hệt như đang cố gắng tan biến vào trong đó. Sau đó, cậu với lấy cây bút chì bằng tay trái.

“Ồ, chị thấy em cũng thuận tay trái!” Tôi bảo cậu. “Chị cũng thế!”

“Dấu hiệu thường thấy ở các nhà lãnh đạo thế giới đó,” chị Caroline nói. “Barack Obama, Bill Clinton, Ronald Reagan- tất cả đều thuận tay trái.”

Teddy cố dịch chuyển cơ thể lên để tôi không thể nhìn qua vai cậu, tôi không thể nhìn thấy cậu bé đang vẽ gì.

“Em làm chị nhớ tới cô em nhà chị quá,” tôi nói với cậu bé. “Khi con bé bằng tuổi em, nó cũng thích vẽ tranh lắm. Nó có một hộp nhựa siêu to để đựng bút sáp màu.”

Caroline với tay xuống dưới ghế sô pha và lôi ra một hộp nhựa đựng bút sáp màu to đùng. “Như thế này à?”

“Đúng thế ạ!”

Chị bật cười khoan khoái, nhẹ nhàng. “Chị sẽ kể em nghe một câu chuyện hài hước: Trong suốt thời gian gia đình chị ở Barcelona, bọn chị không thể khiến Teddy cầm nổi cái bút chì. Bọn chị đã mua cho thằng bé nào là bút dạ màu, màu vẽ dùng tay, màu nước—ấy vậy mà cậu nhóc này chẳng biểu tỏ chút hứng thú nào với hội họa. Thế nhưng lúc gia đình vừa chuyển về lại Mỹ, chuyển đến căn nhà này, bỗng nhiên thằng bé cứ như trở thành Pablo Picasso vậy. Giờ thì nó vẽ luôn tay.”

Caroline nhấc mặt chiếc bàn nhỏ lên và tôi nhận ra nó còn có một công dụng khác nữa là nơi lưu trữ đồ. Chị cầm lên một xấp giấy dày hơn đốt ngón tay. “Chồng chị cứ trêu mãi về cái tính thích tích trữ đồ của chị, nhưng chị không cầm lòng được. Em có muốn xem không?”

“Cực kì muốn ạ.”

Ở dưới sàn, cây bút chì trên tay Teddy bỗng khựng lại. Toàn bộ cơ thể cậu gồng hết lên. Tôi có thể đoán rằng cậu đang lắng nghe chăm chú, rằng cậu đang tập trung hết tâm trí vào phản ứng của tôi.

“Ôi, bức đầu tiên rất đẹp đây này,” tôi nói với Caroline. “Đây có phải là con ngựa không vậy?”

“Ừ, chị cũng nghĩ thế.”

“Không, không, không." Teddy vừa nói vừa bật như lò xo khỏi nền nhà và chạy đến bên cạnh tôi. “Đây là con dê, bởi vì nó có cặp sừng trên đầu đây này, thấy không? Và có cả bộ râu nữa. Ngựa làm gì có râu.” Sau đó, cậu bé tì lên đùi tôi và lật trang sau, hướng sự chú ý của tôi vào bức tiếp theo.

“Đây có phải cây liễu rủ trước nhà không?”

“Đúng rồi, chính nó. Nếu chị trèo lên, chị sẽ thấy cả tổ chim.”

Tôi tiếp tục lật các trang giấy, chẳng mấy chốc Teddy đã bớt căng thẳng trong vòng tay tôi, đầu cậu bé tựa lên ngực tôi.

Tôi có cảm giác mình đang ẵm một chú chó con. Cả cơ thể ấm áp của cậu nhóc tỏa ra thứ mùi vải thơm tho vừa được giặt là xong. Chị Caroline ngồi xuống bên cạnh, quan sát sự tương tác giữa hai chúng tôi, vẻ rất hài lòng.

Tất cả các bức vẽ đều đẹp theo tiêu chuẩn của bọn trẻ con—rất nhiều động vật, rất nhiều người có khuôn mặt tươi vui trong ngày nắng đẹp. Teddy quan sát phản ứng của tôi với từng bức tranh và đón nhận cơn mưa lời khen của khách xem tranh.

Caroline trông có vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy bức tranh cuối cùng trong xấp giấy. “Chị đã định để bức này sang chỗ khác,” chị nói rồi giải thích vì lúc này chị ấy chẳng có lựa chọn nào khác. “Đây là Teddy và ừm… người bạn đặc biệt.”

“Anya,” Teddy nói. “Tên là Anya.”

“Phải, phải, Anya đấy” Caroline đáp, chị ấy nháy mắt và khuyến khích tôi cùng họa theo. “Tất cả chúng ta đều yêu quý Anya bởi chị ấy chơi với Teddy khi bố mẹ đi làm, phải không nào!?”

Tôi nhận ra Anya chắc hẳn là người bạn tưởng tượng kì quặc nên tôi phải nói điều gì hay ho. “Chị cá là có Anya bên cạnh mới sướng làm sao! Nhất là khi em vừa đến thành phố mới này, và khi em chưa gặp được các bạn nhỏ khác.”

“Đúng đấy!” Caroline thở phào nhẹ nhõm khi thấy tôi tinh ý nắm bắt được tình huống hiện tại. “Đúng quá ấy chứ!”

“Thế chị Anya có ở đây không? Chị ấy có đang ở trong phòng cùng chúng ta không?”

Teddy liếc ngó xung quanh căn phòng. “Không ạ.”

“Thế chị ấy đâu rồi?”

“Em không biết.”

“Tối nay em có gặp chị ấy không?”

“Tối nào em cũng gặp chị ấy” Teddy đáp lại. “Chị ấy ngủ dưới gầm giường để em có thể nghe thấy tiếng chị ấy hát.”

Sau đó, tiếng chuông gió trước tiền sảnh rung reo, tôi nghe thấy tiếng cửa trước mở ra rồi đóng lại. Một giọng đàn ông cất lên, “Em à?”

“Đang ở trong phòng nghỉ này!” Caroline đáp lại, rồi quay ra nhìn Teddy. “Bố về rồi!”

Teddy nhảy phắt ra khỏi đùi tôi và chạy đi đón bố nó, tôi quay lại xem các bức vẽ cùng với Caroline. “Những bức này rất là…thú vị.”

Chị ấy lắc đầu và cười lớn. “Thằng bé không bị ma ám đâu, chị thề đấy. Nó chỉ đang trong giai đoạn phát triển thực sự lệch đi thôi. Nhiều trẻ em có bạn bè tưởng tượng. Mấy bạn đồng nghiệp trong khoa nhi của chị nói đấy là điều rất đỗi bình thường.”

Chị ấy nói có vẻ gượng gạo và tôi nhanh chóng trấn an rằng việc có bạn tưởng tượng tất nhiên là điều vô cùng bình thường. “Em đoán là do việc chuyển nơi ở. Cậu bé đã tạo ra cô bạn này để có người chơi cùng.”

“Chị chỉ ước sao trông cô bạn kia không đến nỗi quái gở như thế. Làm sao chị có thể treo tấm này ở trên tủ lạnh cơ chứ?” Caroline úp bức vẽ xuống, sau đó vùi nó sâu vào trong các bức khác. “Nhưng có điều này, Mallory: Một khi em bắt đầu làm việc ở đây, chị nghĩ thằng bé sẽ quên hết tất cả về cô bạn đó. Thằng bé sẽ có rất nhiều niềm vui khi chơi với người trông trẻ mới!”

Tôi thích cái cách chị ấy nói chuyện quá đi mất—như thể buổi phỏng vấn này đã xong xuôi và tôi đã nhận được công việc này, và giờ chúng tôi chỉ đang cùng ngồi nghĩ cách giải quyết vấn đề. “Em đảm bảo sân chơi ở đây sẽ đầy trẻ con,” tôi nói với chị. “Em đảm bảo Teddy sẽ có thật nhiều bạn trước khi năm học bắt đầu.”

“Tuyệt,” Caroline nói. Phía ngoài hành lang có tiếng bước chân đang tiến tới, chị ấy rướn người lại gần. “Còn điều này, chị đã đánh tiếng trước với em về chồng chị chưa nhỉ? Anh ấy thấy không thoải mái lắm với hoàn cảnh trước đây của em. Bởi có tiền sử dùng chất kích thích? Thế nên anh ấy sẽ tìm nhiều lý do để từ chối. Nhưng mà đừng có lo nhé.”

“Thế em nên…”

“Thêm nữa, gọi anh ấy là ông Maxwell nhé. Không phải anh Ted. Anh ấy thích như vậy.”

Trước khi tôi kịp hỏi rõ hơn thì Caroline đã quay người lại, chồng chị bước vào, tay bế Teddy đang cười toe toét ở bên hông. Ted Maxwell trông nhiều tuổi hơn tôi tưởng tượng, khoảng cách tuổi tác so với Caroline phải từ mười đến mười lăm tuổi; anh ấy có dáng người cao lớn thanh mảnh, tóc muối tiêu, gọng kính sẫm màu, và để râu hàm. Anh ấy mặc quần jeans thiết kế, đi giày Oxford, mặc áo khoác thể thao bên ngoài chiếc áo phông cổ chữ V, trong tổng thể có vẻ bình thường nhưng giá trị lại gấp mười lần con số mà bạn có thể hình dung ra.

Caroline nhón môi hôn chồng chị.

“Anh yêu, đây là Mallory.”

Tôi đứng dậy và bắt tay anh. “Xin chào ông Maxwell.”

“Xin lỗi anh về muộn. Ở chỗ làm có việc đột xuất.” Anh ấy và Caroline nhìn nhau, tôi tự hỏi liệu có chuyện gì nữa không. “Buổi phỏng vấn kết cục sao rồi?”

“Rất suôn sẻ,” Caroline đáp lại.

“Rất, rất suôn sẻ!” Teddy hét lên. Cậu bé lắc lư người tìm cách trườn khỏi tay bố mình rồi nhảy vào trong lòng tôi, giống như tôi là ông già Noel còn cậu muốn khoe với tôi mọi thứ trong danh sách quà Giáng sinh của cậu. “Chị Mallory, chị có thích chơi trốn tìm không?”

“Chị cực thích chơi trò đó,” tôi đáp. “Đặc biệt là chơi trong những căn nhà cũ to đùng có nhiều phòng.”

“Chính nhà em đây này!” Teddy đảo mắt nhìn quanh phòng, hai mắt xoe tròn thích thú. “Nhà em là căn nhà cũ to đùng này! Có nhiều phòng này!”

Tôi gần như ôm siết lấy cậu bé. “Hết sảy!”

Ted có vẻ không thoải mái với chiều hướng của cuộc nói chuyện. Anh ấy nắm lấy tay con trai và dẫn dụ nó nhảy ra khỏi lòng tôi. “Nghe này, chàng trai, đây là buổi phỏng vấn công việc. Một cuộc trao đổi vô cùng nghiêm túc giữa người lớn với nhau. Mẹ và bố cần hỏi chị Mallory vài điều quan trọng. Bây giờ con lên lầu đi nhé? Đi xếp hình Lego đi hoặc là…”

Chị Caroline ngắt lời. “Anh à, bọn em đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi. Em muốn đưa Mallory ra ngoài và giới thiệu khu ở dành cho khách.”

“Anh có câu hỏi riêng. Cho anh năm phút thôi!”

Ted đẩy nhẹ cậu con trai đứng dậy để đi lên nhà. Sau đó, anh ấy bung cúc áo khoác và ngồi xuống đối diện với tôi. Tôi nhận ra rằng anh ấy không mảnh khảnh như tôi nghĩ—bụng hơi phệ—nhưng với cân nặng thế này trông phù hợp với anh ấy hơn. Trông anh ấy có vẻ được chăm sóc y tế và ăn uống đầy đủ.

“Cô có mang thêm bản sao lý lịch không?”

Tôi lắc đầu ra hiệu không mang. “Em xin lỗi.”

“Không sao. Tôi cũng có đây rồi.”

Anh ấy mở khóa cặp và lôi ra một tập bìa kẹp hồ sơ đầy giấy tờ. Nhìn theo tay anh lật mớ giấy, tôi có thể thấy trong đó toàn là thư xin việc và sơ yếu lý lịch của các ứng viên khác. Chắc phải đến năm mươi bộ. “Đây rồi, Mallory Quinn.” Anh ấy lấy tờ sơ yếu lý lịch ra, tôi thấy trên đó chi chít ghi chú viết tay.

“Trung học Central chứ không phải đại học, đúng không?”

“Em vẫn chưa đăng ký học đại học,” tôi đáp.

“Cô có kế hoạch đi học vào mùa thu này không?”

“Không ạ.”

“Thế là mùa xuân à?”

“Không ạ, nhưng hy vọng sẽ sớm có ngày đó.”

Ted nhìn vào tờ sơ yếu lý lịch rồi liếc mắt lên, nghiêng đầu sang một bên, một động tác bộc lộ vẻ khó hiểu. “Trong này cũng không thấy đề cập cô nói được tiếng nước ngoài.”

“Vâng ạ, em rất tiếc. Ý em là trừ phi anh tính tiếng Nam Philadelphia cũng là tiếng nước ngoài. Anh chị có muốn uống cái lướt đá này hông?”

Caroline bật cười. “Ôi trời, buồn cười quá vậy!”

Ted chỉ đánh dấu một chữ X nho nhỏ bên cạnh chỗ ghi chú.

“Thế còn nhạc cụ thì sao? Biết chơi piano hay violin không?”

“Không ạ.”

“Nghệ thuật thị giác thì sao? Tranh màu, tranh vẽ chì, điêu khắc?”

“Không biết ạ.”

“Cô đã đi du lịch nhiều chưa? Đã đi nước ngoài chưa?”

“Nhà em có đi Disney một lần khi em mười tuổi.”

Anh ấy đánh thêm một dấu X nữa vào trong hồ sơ của tôi.

“Thế giờ cô đang làm việc cho dì Becky à?”

“Không phải dì đâu ạ. Đó chỉ là tên của trung tâm chăm sóc thôi ạ: Trung tâm Chăm sóc trẻ em Aunt Becky. Có lẽ đặt tên như thế cho gần gũi ấy ạ!”

Anh ấy xem lướt các ghi chú của mình. “Phải, phải, tôi nhớ ra rồi. Đó là nơi làm việc thân thiện với những đối tượng đang phục hồi sau cai nghiện. Thế có biết nhà nước đã trả bao nhiêu tiền cho họ để thuê cô không?”

Caroline nhíu mày. “Anh à, hỏi thế có thích hợp không?”

“Anh chỉ tò mò thôi.”

“Em không ngại trả lời đâu,” tôi nói với chị ấy. “Tiểu bang Pennsylvania trả một phần ba mức lương của em ạ.”

“Nhưng chúng tôi sẽ trả hết toàn bộ,” Ted tiếp lời và bắt đầu viết nguệch ngoạc vài con số bên lề của tờ sơ yếu lý lịch, tính toán một cách tỉ mẩn.

“Ted, anh còn hỏi gì nữa không?” Caroline hỏi. “Bởi Mallory cũng đến đây lâu rồi. Mà em vẫn cần cho em ấy xem phía sau nhà.”

“Được rồi. Anh đã có đủ thông tin cần thiết rồi.” Dù vô tình hay cố ý thì tôi cũng để ý rằng anh ấy đã đem tờ thông tin cá nhân của tôi để tít phía dưới tập hồ sơ. “Rất vui được trò chuyện với cô, Mallory. Cảm ơn cô đã dành thời gian tới đây.”

“Đừng để ý đến anh Ted nhé,” Caroline nói với tôi ngay khi chúng tôi vừa ra khỏi căn bếp bằng cửa kính trượt phía sau nhà. “Chồng chị thuộc tuýp người thông minh tài giỏi. Làm việc với máy tính cứ như phù thủy. Nhưng về khía cạnh xã hội thì anh ấy hành xử kỳ cục lắm, và không hiểu hết về quá trình hồi phục sau cai nghiện đâu. Anh ấy nghĩ thuê em có quá nhiều rủi ro. Anh ấy muốn thuê một sinh viên trường Penn cơ, những đứa thần đồng đạt một nghìn sáu trăm điểm SAT. Nhưng chị sẽ thuyết phục anh ấy rằng em xứng đáng có một cơ hội. Đừng lo lắng nhé!”

Nhà Maxwell có khu sân sau rộng rãi, bãi cỏ xanh mướt được bao quanh bằng những thân cây cao lớn, điểm xuyết những bụi cây cùng thảm hoa khoe sắc thắm. Ở chính giữa sân là bể bơi đẹp mơ màng được tô điểm bởi những chiếc ghế ngoài trời và dù che nắng, giống thứ vẫn thường thấy ở sòng bạc Las Vegas.

“Ôi, đẹp quá!”

“Ốc đảo của nhà chị đó,” Caroline nói. “Teddy thích chơi ngoài này lắm!”

Chúng tôi đi qua bãi cỏ, lớp cỏ bên dưới căng tràn sức sống và đàn hồi hệt như bề mặt của tấm bạt lò xo. Caroline chỉ tay về phía con đường nhỏ bên rìa sân và bảo rằng đó là đường dẫn vào Hayden’s Glen—khu rừng bảo tồn hơn một trăm hai mươi lăm héc-ta chằng chịt lối mòn và đầm nước. “Nhà chị không cho phép Teddy đi một mình vì sông suối ở đây quá nhiều. Nhưng em có thể đưa thằng bé đi chơi bao lâu cũng được. Chỉ cần để ý tránh đám cây thường xuân độc.”

Phải đi gần hết sân sau tôi mới loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng căn chòi dành cho khách—nửa phần của nó lẩn khuất sau hàng cây, như thể nó bị cánh rừng này nuốt chửng. Căn chòi nhỏ này khiến tôi nhớ đến ngôi nhà làm bằng kẹo trong truyện cổ tích Hansel và Gretel—một ngôi nhà nhỏ kiểu Thụy Sĩ với vách tường bằng gỗ thô sơ và mái nhà dáng chữ A. Chúng tôi bước ba bậc là đến hiên nhà nhỏ, chị Caroline mở cửa ra. “Người chủ trước để máy cắt ở trong này. Dùng nó làm kho cất dụng cụ làm vườn. Nhưng chị đã sửa nó cho em.”

Phía bên trong ngôi nhà chỉ có một phòng, tuy nhỏ nhưng sạch sẽ tinh tươm. Tường nhà được sơn trắng, các thanh xà trên mái để trần, các dầm gỗ màu nâu dày cộp vắt chéo trên trần. Nền nhà ốp gỗ mới tinh khiến tôi muốn cởi ngay giày của mình ra. Phía bên phải là một khu bếp nhỏ; còn bên trái là chiếc giường ngủ trông vô cùng thoải mái với tôi, một chiếc chăn lông phồng lên với bốn chiếc gối to tướng.

“Chị Caroline ơi, thế này là quá tuyệt vời!”

“Chà, chị biết nó hơi chật một chút, nhưng sau một ngày cùng với Teddy, chị nghĩ em sẽ muốn có thời gian riêng tư. Chiếc giường này mới mua đó nhé. Em thử xem.”

Tôi ngồi lên mép chiếc nệm và ngả lưng xuống, cảm giác như cưỡi lên mây. “Ôi, mê ly!”

“Mặt đệm của hãng Brentwood, với ba nghìn lõi xoắn lò xo để nâng đỡ cơ thể. Ted và chị cũng có một cái trong phòng ngủ.”

Hai bên hông nhà còn có hai cánh cửa. Cánh bên này mở ra là chiếc tủ quần áo nông có giá kệ bên trong, cánh còn lại dẫn đến nhà tắm thuộc loại nhỏ nhất từng thấy, nhưng đầy đủ vòi hoa sen, bệ xí và bồn rửa mặt loại chân đứng. Tôi bước vào và phát hiện ra tôi vừa đủ thấp để đứng dưới vòi hoa sen mà không phải cúi đầu.

Chuyến tham quan kéo dài chưa đến một phút, song tôi bị thôi thúc phải dành thêm một chút thời gian để khám phá hết mọi thứ ở đây. Caroline đã chăm chút căn chòi này bằng hàng tá những thứ thiết kế nhỏ nhắn nhưng được tính toán chu đáo: một chiếc đèn đọc sách cạnh giường, một bàn ủi quần áo gấp gọn được, một cục sạc chân cắm USB cho điện thoại, và một chiếc quạt trần để giúp không khí lưu thông. Mấy chiếc tủ bếp được bố trí sẵn những đồ linh tinh như đĩa và cốc thủy tinh, các loại cốc vại và đồ dao dĩa bằng bạc, tất cả đều là đồ dùng cao cấp mà gia đình họ sử dụng trong nhà chính. Hơn nữa còn có một số thứ gia vị nấu ăn đơn giản như là dầu ô liu, bột mì, bột nở, muối và tiêu. Caroline hỏi tôi có thích nấu nướng không, tôi đáp rằng tôi vẫn còn đang học hỏi. “Chị cũng thế.” chị vừa nói vừa cười lớn. “Hai chị em mình có thể vừa học vừa nấu với nhau.”

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề ở trước hiên nhà, Ted Maxwell mở cửa. Anh ấy đã thay áo khoác thể thao bằng áo phông polo màu xanh ngọc, nhưng dù có mặc đồ thường ngày đi nữa thì ở anh vẫn toát ra dáng vẻ đáng sợ. Tôi đã mong mình sẽ kết thúc buổi phỏng vấn này mà không cần gặp lại anh.

“Teddy cần em giúp đó, anh ấy nói với Caroline. “Anh có thể hỗ trợ nốt việc tham quan ở đây.”

Tình huống thật khó xử khi tôi đã xem hết những gì cần xem ở đây. Caroline đã nhanh bước ra ngoài cửa, trước khi tôi kịp mở lời. Ted chỉ đứng yên đó và quan sát tôi, giống như kiểu nhìn đề phòng tôi sẽ ăn cắp tấm trải giường hay khăn tắm vậy.

Tôi mỉm cười. “Mọi thứ đều tuyệt ạ.”

“Đây là căn phòng chỉ đủ một người ở. Không được mời khách đến nếu không được phép. Và chắc chắn sẽ không có ai được ngủ nhờ qua đêm. Việc đó khiến Teddy bối rối. Liệu như thế có vấn đề gì không?”.

“Không, em sẽ không quen ai đâu.”

Anh ấy lắc đầu bực bội vì tôi đã hiểu nhầm ý. “Chúng tôi không thể cấm đoán cô gặp ai quen ai, về mặt pháp lý. Tôi chỉ không muốn có người lạ ngủ lại ở nhà mình thôi.”

“Em hiểu ạ. Như thế cũng không sao.” Tôi muốn tin đây chính là sự tiến triển, giống như hai bên đã tiến một bước gần hơn đến với mối quan hệ công việc. “Anh còn lợn cợn vấn đề gì nữa không?”

Anh ấy nhếch mép cười. “Cô có bao nhiêu thời gian?”

“Toàn bộ thời gian cần thiết ạ. Em rất muốn công việc này.”

Anh ấy di chuyển đến gần cửa sổ và chỉ ra phía ngoài, về phía cây thông nhỏ. “Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện. Ngày gia đình tôi chuyển vào căn nhà này, Caroline và Teddy tìm thấy một con chim non dưới cái cây đó. Chắc nó bị rơi ra khỏi tổ. Có thể nó đã bị đẩy ra khỏi đó, ai mà biết được? Dù là gì thì vợ tôi cũng là người có trái tim nhân hậu, nên cô ấy đã tìm một hộp giày và nhét đầy giấy xé vụn vào trong, cô ấy bắt đầu mớm nước đường cho con chim từ cái lọ nhỏ mắt. Trong lúc đó, tôi đi cắt cỏ ở lối dẫn vào nhà, tôi đang cố dỡ hết hành lý và sắp xếp đồ đạc trong nhà thật ngăn nắp để gia đình mình có thể bắt đầu sinh hoạt bình thường trở lại, còn Caroline đang nói với Teddy rằng nhà mình sẽ chăm sóc bé chim này khỏe mạnh, và một ngày nào đó nó sẽ cất giọng líu lo trên ngọn cây cao. Tất nhiên, Teddy thích ý tưởng này lắm. Thằng bé đã đặt tên con chim là Robert và mỗi giờ trôi qua, nó lại vào kiểm tra con chim, đối xử với con chim như em trai bé bỏng. Thế nhưng trong vòng có bốn mươi tám tiếng, Robert đã chết. Tôi xin thề rằng, Teddy đã khóc lóc vật vã cả tuần lễ. Thằng nhóc thống khổ. Vì một con chim. Thế nên, ý tôi là gia đình tôi phải vô cùng cẩn trọng khi mời một người đến sống cùng. Và dựa trên lý lịch của cô, tôi e rằng đây giống một ván bạc.”

Tôi biết tranh cãi lại với anh thế nào đây? Công việc này trả rất hậu hĩnh và anh Ted có một tập hồ sơ các ứng viên nữ chưa bao giờ sử dụng chất kích thích. Anh ấy cũng có thể thuê một sinh viên trường y căng tràn nhựa sống đã được đào tạo cách thức hồi sức cấp cứu hoặc một người bà đông con nhiều cháu đến từ Honduras, người có thể dạy các bài học tiếng Tây Ban Nha trong lúc chuẩn bị món enchiladas verdes nhà làm. Nhiều lựa chọn như vậy thì tại sao phải đánh liều vì tôi? Tôi chợt nhận ra tia hy vọng duy nhất tôi có là con át chủ bài—món quà của bác Russell vào giây phút cuối cùng trước khi rời khỏi xe.

“Em nghĩ mình có giải pháp.” Tôi thò tay vào trong túi và lôi ra một thứ giống tấm thẻ tín dụng có năm đầu giấy ở cuối. “Đây là que xét nghiệm chất kích thích. Giá khoảng một đô-la một bộ trên Amazon, em sẽ sẵn sàng trả tiền cho chúng bằng chính lương của mình. Bộ xét nghiệm này kiểm tra được ma túy ở các dạng methamphetamine, opiate, amphetamine, cocaine, và THC. Chỉ mất năm phút là có kết quả và em tình nguyện làm xét nghiệm mỗi tuần, bất cứ ngày nào theo lựa chọn của anh chị, để gia đình mình không bao giờ phải canh cánh trong lòng. Như thế có làm anh yên tâm hơn không ạ?”

Tôi đưa bộ xét nghiệm cho Ted, anh ấy cầm nó ở khoảng cách dè dặt như thể thấy kinh tởm nó, hay là ghê tởm cách nó đã bị nhuốm thứ nước tiểu màu vàng âm ấm. “Không, nghe này, đây mới là vấn đề,” anh ấy nói. “Cô có vẻ là người tử tế. Tận đáy lòng, tôi ước mọi điều tốt đẹp đến với cô. Nhưng tôi muốn có một người trông trẻ không phải đi tiểu vào ống xét nghiệm hàng tuần. Cô hiểu điều đó chứ?”

Tôi đứng đợi ở tiền sảnh của nhà chính trong khi Ted và Caroline cãi nhau ầm ĩ trong bếp. Tôi không thể nghe rõ chi tiết từng câu từng lời nhưng dễ dàng đoán ra họ đang chí chóe vì điều gì. Giọng Caroline bình tĩnh và cầu cạnh; còn câu đáp lại của Ted thì cụt lủn, gay gắt và giật cục. Như nghe bản hòa âm giữa tiếng dương cầm đối ngẫu với tiếng rền búa khoan.

Cuối cùng, hai vợ chồng họ cũng xuất hiện ở tiền sảnh, khuôn mặt cả hai đều ửng đỏ, Caroline nở một nụ cười gượng ép. “Thật có lỗi khi bắt em chờ thế này,” chị nói. “Vợ chồng chị sẽ nói chuyện thêm và liên lạc với em nhé?”

Chỉ thế thôi cũng hiểu kết quả sẽ ra sao rồi!

Ted mở cửa và gần như đuổi xéo tôi ra ngoài giữa cái nóng nực ngột ngạt ngày hè. Phía trước nhà nóng bức hơn phía sân sau. Tôi có cảm giác như mình đang đứng giữa đường ranh giới giữa thiên đường và hạ giới. Tôi chường ra vẻ mặt mạnh mẽ và cảm ơn hai người đã dành thời gian trao đổi. Tôi nhấn mạnh việc mình muốn được cân nhắc vào công việc này, rằng tôi thực sự muốn làm việc với gia đình họ. “Nếu em có thể làm bất cứ việc gì để khiến anh chị thoải mái hơn, em hy vọng gia đình mình sẽ chia sẻ thẳng thắn với em.”

Khi họ vừa định đóng cửa vào thì Teddy bé nhỏ chen người qua chân bố mẹ và đưa cho tôi một tờ giấy. “Chị Mallory, em vẽ tặng chị một bức tranh. Là món quà. Chị có thể mang nó về nhà nhé.”

Caroline nhìn qua vai tôi không khỏi kinh ngạc. “Ôi trời ơi, Teddy, đẹp tuyệt vời!”

Tôi biết đó chỉ là những nét vẽ nguệch ngoạc hình que nhưng sự ngọt ngào của bức tranh đã thực sự khiến tôi xúc động. Tôi nửa khuỵu gối thấp xuống để tầm mắt mình ngang với Teddy, lần này không thấy cậu bé chùn bước hay bỏ chạy nữa. “Chị thích bức tranh này quá, Teddy. Khi nào về đến nhà, chị sẽ treo nó ngay lên tường. Cảm ơn em nhiều lắm!” Tôi dang rộng cánh tay ôm cậu bé thật nhanh, còn cậu bé ôm chầm lấy tôi, khóa vòng tay ngắn ngủn quanh cổ tôi và vùi mặt cậu lên vai tôi. Đó là sự tiếp xúc da thịt gần gũi nhất mà tôi có được trong nhiều tháng qua, cử chỉ đó khiến tôi xúc động; một giọt nước mắt chợt đọng nơi khóe mắt, tôi quệt nó đi ngay và bật cười. Có thể bố của Teddy không tin tưởng tôi, có thể anh ấy nghĩ tôi sẽ lại “ngựa quen đường cũ”, nhưng cậu trai nhỏ nhắn đáng yêu này nghĩ tôi là thiên thần. “Cảm ơn em, Teddy. Cảm ơn em, cảm ơn, cảm ơn em nhé!”

Tôi thong thả đi về phía ga tàu điện. Chân thả từng bước thong dong trên con đường ngập tràn bóng râm, đi qua mấy cô bé đang cặm cụi vẽ tranh bằng phấn và mấy cậu thiếu niên đang chơi ném bóng rổ trước khoảnh sân sửa chữa ô tô, những vòi tưới cây tự động đang kêu phụt!-phụt!-phụt!-phụt! Tôi bước qua khu vực mua sắm nhỏ, qua hàng giải khát và một đám thanh thiếu niên đang đứng ngoài quán Starbucks. Tôi mường tượng viễn cảnh mình thích đến nhường nào khi được sinh ra và lớn lên ở Spring Brook—một thành phố nhỏ mà ai ai cũng có đủ tiền để thanh toán hóa đơn và không có chuyện đáng tiếc xảy ra. Tôi ước mình không phải rời đi.

Tôi bước vào bên trong quán Starbucks và gọi một ly nước chanh vàng dâu tây. Là một người cai nghiện đang trong quá trình phục hồi, tôi đã quyết định tránh xa mọi dạng chất kích thích có ảnh hưởng lên não bộ, bao gồm cả cà phê (nhưng tôi không điên rồ kiêng hết mọi thứ, tôi vẫn có một ngoại lệ dành cho mấy gam sô-cô-la). Tôi chọc chiếc ống hút qua nắp cốc thì bỗng nhận ra bác Russell đang ngồi đằng xa, uống cà phê đen và đọc tờ Philadelphia Inquirer. Bác ấy chắc chắn là người đàn ông trên đất Mỹ còn sót lại vẫn mua báo giấy để đọc.

“Đáng lẽ bác không cần đợi đâu,” tôi bảo.

Bác ấy gấp tờ báo lại và mỉm cười. “Bác có linh cảm là cháu sẽ dừng lại ở đây. Và bác muốn biết cuộc phỏng vấn thế nào. Kể bác nghe đi.”

“Nó kinh khủng lắm.”

“Có chuyện gì sao?”

“Con át chủ bài của bác đúng là thảm họa. Nó không có tác dụng.”

Bác Russell phá lên cười. “Quinn, người mẹ vừa gọi cho bác. Mười phút trước. Ngay khi cháu vừa đi khỏi nhà đó.”

“Thật sao?”

“Cô ấy sợ có gia đình khác cướp cháu đi mất. Cô ấy muốn cháu bắt đầu làm càng sớm càng tốt.”