CHƯƠNG 28

Cô ấy lơ lửng như một làn sương, một phụ nữ mặc đầm trắng với mái tóc đen dài rẽ ngôi giữa. Phần váy của cô ấy lốm đốm những mẩu nhỏ lá cây và bùn đất. Gương mặt cô ấy bị bóng đen che khuất, khiến nó trở nên ma mị, và đầu cô ấy nghiêng nghiêng, giống như thể không có cách nào dựng thẳng lên được. Nhưng tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Nếu có cảm giác gì, thì đó là nhẹ nhõm.

Tôi thử đứng dậy và tiến về phía cô ấy, nhưng tôi vẫn đang dính chặt trên ghế. Hai cổ tay tôi vẫn bị trói quặt phía sau lưng.

Và sau đó, tôi chợt có một suy nghĩ hết sức khủng khiếp:

Phải chăng đây là tôi sau khi chết?

Phải chăng đây là sự trừng phạt dành cho tôi suốt quãng thời gian tôi đã tồn tại trên cõi đời? Một sự cô độc miên viễn trong căn chòi trống rỗng, bị trói chặt vào một cái ghế gỗ lưng cứng?

“Em không biết em nên làm gì,” tôi thì thầm. “Chị làm ơn giúp em được không?”

Margit tiến lại gần hơn nhưng không phải là bằng những bước đi. Tôi nhận ra mùi cô ấy, một thứ mùi độc hại pha lẫn giữa lưu huỳnh và amoniac, nhưng tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa. Tôi cảm thấy may mắn vì cô ấy hiện diện ở đây, và cái mùi đó dần mang lại cảm giác dễ chịu. Khi Margit đi ngang qua cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng gương mặt và thân hình cô ấy. Và tôi có thể nhìn thấy được đằng sau tất cả những vết xước sẹo, những vết bầm tím, cái cổ bị bẻ gãy, và tất cả những vết rách, vết thủng trên váy, đây quả là một phụ nữ xinh đẹp đáng kinh ngạc.

“Chị phải giúp em, Margit. Chị là người duy nhất có thể giúp em. Làm ơn đi!”

Cô ấy chật vật tìm cách dựng thẳng đầu—như thể cô đang cố gắng để lắng nghe rõ hơn—nhưng nó cứ liên tục gục xuống, giống như một bông hoa bị gãy khỏi cành. Cô ấy đặt một tay lên vai tôi, và tôi không có cảm giác gì, cũng không cảm nhận được một sức ép từ ngoại lực. Thay vào đó, tôi sửng sốt trước một cảm giác ngập tràn nỗi buồn và tội lỗi. Trong đầu tôi, tôi nhìn thấy một nơi mà thật ra tôi chưa bao giờ đặt chân tới—một đồng cỏ bên cạnh một cái hồ, một khung vẽ đặt trên giá, một đứa trẻ ngồi trên tấm thảm. Tôi nhận ra tôi biết nơi này, tôi đã thấy chúng trong những bức vẽ—từ bức vẽ mà Margit đã để lại trước cửa căn chòi, và từ mấy bức trong cuốn sổ vẽ của Teddy mà Caroline cất trong phòng nghỉ. Tôi nhớ lại cả hai bức vẽ từ trong kí ức của mình, cùng một cảnh nhưng từ hai họa sĩ khác nhau.

Và khi tôi nhìn vào người phụ nữ và đứa trẻ, tôi cảm nhận được nỗi đau của Margit rõ ràng như nỗi đau của chính mình: Đáng lẽ ra phải tốt hơn. Đáng lẽ ra không được phân tâm. Nếu cẩn thận hơn chỉ một chút thôi, mọi thứ đã yên ổn như cũ. Hoặc có lẽ đó là nỗi đau của riêng tôi, bởi lẽ tôi cũng nghe thấy Margit bảo, em không có lỗi, hãy chấp nhận quá khứ, hãy biết tha thứ cho bản thân mình. Tôi không rõ là tôi đang an ủi cô ấy hay là cô ấy đang an ủi tôi. Tôi không thể xác định được cảm giác tội lỗi của tôi kết thúc ở đâu còn của chị bắt nguồn từ đâu. Có lẽ đó là một thứ nỗi đau mà chúng tôi không bao giờ rũ bỏ được, kể cả sau khi chúng tôi lìa đời.

Sau đó, cánh cửa mở tung ra và Ted bật đèn.

Anh ta nhìn thấy nước mắt tôi đang tuôn trào, mặt anh ta ủ rũ. “Ôi, Chúa tôi,” anh ta nói. “Anh xin lỗi, Mallory. Hãy ngồi cho vững!”

Tôi nhìn xung quanh tìm Margit, nhưng cô ấy đã biến mất.

Tôi vẫn đang ở trong căn chòi của mình.

Tôi không còn ở trong trạng thái lưng chừng giữa sống và chết, thứ cảm giác mơ hồ, chếnh choáng nữa, tôi vẫn đang ở Spring Brook, New Jersey, bị trói chặt vào một cái ghế gỗ, hai chân vẫn chạm sàn, và đồng hồ trên lò vi sóng chỉ 11 giờ 52 phút.

Tôi vẫn cảm nhận được cảm giác lạnh buốt trên khuỷu tay, chỗ Caroline cắm cây kim—nhưng tôi vẫn còn hít thở được, và hoàn toàn không bị phê thuốc.

“Chị ta đánh thuốc tôi. Vợ anh.”

“Là phấn rôm,” Ted nói. “Anh đã tráo heroin thành phấn rôm. Em không sao đâu.” Anh ta đi ra phía sau tôi, giật sợi dây vải buộc cổ tay tôi vào chiếc ghế. “Trời ạ, cô ta buộc chặt quá. Anh cần tìm dao.” Anh ta đi vào bếp và bắt đầu lục lọi ngăn tủ chứa đồ của tôi.

“Anh đang làm gì vậy?”

“Bảo vệ em, Mallory ạ. Anh vẫn luôn bảo vệ em. Em không nhớ hôm em tới xin việc à? Tất cả những câu hỏi thô lỗ, xỉa xói về bằng cấp của em ấy? Anh đã cố dọa để em sợ bỏ đi. Anh đã cố dọa tất cả các ứng viên bỏ đi. Nhưng em cứng đầu quá. Em thực sự muốn tới đây. Và Caroline nghĩ em là giải pháp cho tất cả những vấn đề mà bọn anh gặp phải.”

Anh ta mang một lưỡi dao có răng cưa tới bên ghế và nhanh chóng cưa đứt tất cả các nút buộc. Hai cánh tay tôi rơi thõng sang bên, và tôi đã có thể tự do cử động chúng. Chầm chậm và cẩn trọng, tôi xoa đầu ngón tay lên cục u đang giật giật trên đầu, và cảm nhận được đôi mảnh thủy tinh dính trên da đầu.

“Anh xin lỗi vì đã tấn công em. Chúng ta sẽ dừng ở trạm đổ xăng và xin ít đá cho em.” Ted mở tủ quần áo của tôi và anh ta rất vui khi thấy tất cả các mắc treo đều trống trơn. “Em dọn xong đồ rồi! Tốt quá! Túi của anh đã ở trong xe, vậy là chúng ta đã sẵn sàng lên đường rồi. Anh nghĩ chúng ta sẽ lái xe cả đêm. Tìm một khách sạn nghỉ ngơi lấy sức. Sau đó, ta sẽ tiếp tục hướng về phía tây. Anh đã tìm được một ngôi nhà tuyệt vời trên trang Airbnb. Giúp chúng ta có chỗ ở ổn định. Em sẽ thích nó, Mallory ạ, nó có tầm nhìn tuyệt đẹp hướng ra eo biển Puget Sound.”

“Ted, từ từ đã. Anh đang nói gì thế?”

Anh ta bật cười. “À đúng rồi, đúng rồi, anh đã lên kế hoạch từ lâu lắm rồi, anh quên mất chúng ta chưa bàn bạc kĩ với nhau. Nhưng anh biết cảm xúc của em dành cho anh, Mallory ạ. Anh cũng vậy, và anh đã sẵn sàng để hành động dựa trên những cảm xúc đó.”

“Thật sao?”

“Anh đã bán hết tài khoản hưu trí, anh có tám mươi nghìn trong một tài khoản mà Caroline không thể động tới. Như thế là khá nhiều, đủ cho ta làm lại. Làm lại một cuộc đời mới ở bang Washington. Đảo Whidbey. Nhưng chúng ta cần phải đi ngay. Trước khi cô ta quay lại thu dọn.”

“Tại sao anh lại sợ chị ấy đến vậy?”

“Cô ta bị điên! Đến giờ em vẫn chưa nhận ra sao? Cô ta vừa định giết em đấy. Cô ta sẽ không ngần ngại mà giết anh. Và nếu anh báo cảnh sát, anh sẽ phải ngồi tù. Thế nên, chúng ta phải bỏ trốn. Ngay bây giờ. Nếu chúng ta bỏ lại đứa bé, cô ta sẽ không đuổi theo chúng ta đâu.”

“Anh muốn để lại Teddy sao?”

“Anh xin lỗi, Mallory. Anh biết là em yêu nó. Anh cũng yêu nó. Thằng bé thực sự rất ngoan hiền. Nhưng nó không thể đi cùng được. Anh không muốn Caroline và Margit truy cùng đuổi tận chúng ta. Đứa bé ở lại đây với hai bà mẹ của nó. Họ có thể đánh nhau, có thể tranh đấu nhau tới chết, anh không quan tâm. Anh không thể chịu đựng thứ chết tiệt này thêm được nữa. Anh không muốn ở đây thêm một phút nào nữa. Tất cả cơn ác mộng này sẽ kết thúc vào đêm nay, em có hiểu không?”

Ở bên ngoài căn chòi, chúng tôi nghe thấy một tiếng động nhỏ của cành cây gãy—và Ted đi đến cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Sau đó, anh ta lắc đầu, nói với tôi là không có gì đáng lo. “Giờ, làm ơn, anh cần em đứng dậy. Em cần anh giúp không?” Anh ta đưa tay cho tôi, nhưng tôi xua đi và cố gắng tự đứng dậy. “Được rồi, Mallory. Tốt lắm! Giờ em có cần dùng nhà vệ sinh không? Bởi giấc nửa đêm không có chỗ nào mở cửa đâu.”

Thực sự là tôi cần vào nhà tắm—nhưng chỉ là cần một chỗ yên tĩnh để định thần lại. “Chờ em một phút thôi.”

“Nhanh nhanh lên nhé, được chứ?”

Tôi đóng cửa phòng nhà tắm lại, mở vòi nước, và vốc một chút nước lạnh lên mặt. Tôi biết làm cái quái gì tiếp theo đây? Tôi vỗ vỗ túi quần, nhưng tất nhiên là ở trong chẳng có gì. Tôi ngó vào trong tủ đựng thuốc và thử tìm trong buồng tắm đứng, nhưng chẳng có gì giúp tôi tự vệ được cả. Thứ có vẻ giống như một món vũ khí nhất là chiếc nhíp.

Phòng tắm có một ô cửa sổ nhỏ xíu được căng màn lưới, chiều dài chừng hơn chục phân, đặt ở gần sát trần nhà để thông gió. Tôi gập nắp bồn cầu và đứng lên trên. Ô cửa sổ nhìn về phía nam, hướng ra phía rừng Hayden’s Glen, gần hơn là những bụi cây gai rậm rạp của khu rừng. Tôi dùng sức đẩy bật cửa lưới ra khỏi ô cửa sổ, để nó rơi xuống về phía bìa rừng. Nhưng cho dù có cố dùng hết sức để leo được lên, tôi cũng không thể nào chui vừa qua đó được.

Ted gõ cửa. “Mallory? Đã sắp xong chưa?”

“Sắp rồi.”

Tôi phải đi cùng anh ta. Tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi sẽ trèo lên chiếc Prius của anh ta, tôi sẽ mỉm cười khi anh ta lải nhải về bang Washington và về đảo Whidbey, tôi sẽ cố gắng tỏ vẻ hào hứng về cuộc sống mới khi hai chúng tôi ở bên nhau.

Nhưng ngay khi chúng tôi dừng lại ở điểm đầu tiên để đổ xăng hay mua nước, mua thức ăn, tôi sẽ chạy đi tìm cảnh sát, và tôi sẽ gào thét lên hết sức có thể.

Tôi tắt vòi nước. Lau khô tay vào khăn mặt.

Sau đó, tôi mở cửa.

Ted đang đứng bên ngoài, chờ đợi. “Sẵn sàng chưa?”

“Em nghĩ là rồi.”

“Em nghĩ sao?”

Ánh mắt của anh ta bỏ qua tôi. Anh ta nhìn vào trong phòng tắm—và tôi tự hỏi không biết anh ta đang nhìn gì. Tôi có để lại dấu chân trên nắp bồn cầu không nhỉ? Anh ta có nhận ra cửa lưới ở cửa sổ đã biến mất không nhỉ?

Tôi vòng tay ôm lấy anh ta và ngả đầu vào ngực anh ta, và tôi siết riết lấy anh ta. “Cảm ơn anh, Ted. Cảm ơn anh đã cứu em. Anh không biết em chờ mong ngày này biết bao nhiêu đâu.”

Anh ta ngỡ ngàng trước cảm xúc yêu thương dâng trào này. Anh ta kéo tôi lại gần hơn, sau đó cúi xuống và hôn lên trán tôi. “Anh hứa với em, Mallory ạ, anh sẽ không bao giờ để em thất vọng. Anh sẽ cố gắng mỗi ngày để em được hạnh phúc.”

“Vậy hãy mau đi khỏi đây thôi.”

Tôi chạy đi xách va li và túi rác đựng đầy quần áo bên trong, nhưng Ted nhất định đòi xách chúng, mỗi tay một thứ. “Em chắc đây là tất cả những gì em cần chứ?”

“Ted, đây là tất cả những gì em có.”

Một lần nữa, anh ta mỉm cười với tôi bằng sự trìu mến và yêu thương thực lòng, và trông như anh ta sắp sửa nói gì đó rất ngọt ngào thì một tiếng BÒM rất to vang lên, cùng lúc một viên đạn xuyên qua vai trái của anh ta, khiến anh ta mất thăng bằng, máu bắn tung tóe lên tường căn chòi. Tôi hét lên và thêm ba tiếng BÒM nữa vang lên, và tôi hét to khi Ted đổ sụp lên chiếc va li, hai tay ôm lấy ngực, máu trào ra từ giữa những kẽ ngón tay.

Caroline đang đứng ở ô cửa sổ để mở của căn chòi, chĩa khẩu súng của Mitzi vào tôi. Chị ta định bảo tôi ngậm mồm lại, nhưng chị ta không nói lên lời; phải mất bốn, năm lần mới nói được thành câu. Chị ta mở cửa và hất nhẹ nòng súng, ra hiệu bảo tôi ngồi lại lên ghế.

“Em sẽ làm thế thật sao?” Chị ta hỏi. “Thật sự em sẽ bỏ đi cùng anh ta sao?”

Tôi thậm chí còn không nghe những lời chị ta hỏi. Tôi vẫn đang nhìn Ted chằm chằm, nằm trên sàn nhà, cố gắng lên tiếng, trông anh ta như một người mắc tật nói lắp. Hai vành môi anh ta run run giống như đang cố phát âm một từ khó, và máu túa ra, nhuộm đỏ khắp cằm loang thấm xuống áo.

“Thấy chưa, tôi nghĩ là em đang nói dối,” Caroline tiếp tục. “Tôi nghĩ có lẽ em sẽ bất chấp mọi thứ để thoát được khỏi đây ngay lúc này. Nhưng tôi dám khẳng định với em, Ted hoàn toàn nghiêm túc đấy. Anh ta đã để mắt tới em ngay từ lần đầu tiên em tới đây.” Chị ta chỉ cái chuông báo cháy màu trắng ở góc xa của căn chòi, gắn trên tường gian bếp. “Có bao giờ em tự hỏi tại sao chuông báo cháy không bao giờ kêu không? Kể cả em có nấu khét cái gì đi nữa?”

Tôi không đáp lại và chị ta đập báng súng vào mặt bàn bếp, rầm rầm ba tiếng rõ to. “Mallory, tôi đang hỏi em đấy. Em có để ý thấy chuông báo cháy của em không hoạt động không?”

Chị ta muốn tôi nói cái quái gì đây? Chị ta đang chĩa súng vào mặt tôi và tôi khiếp hãi không thể trả lời được; tôi sợ rằng ngay từ đầu tiên mà nói sai sẽ khiến chị ta bóp cò. Tôi phải cúi xuống nhìn sàn nhà để có đủ can đảm lên tiếng. “Ted nói rằng căn chòi được mắc điện theo kiểu trước đây. Anh ấy gọi là đấu nối gì đó.”

“Đó là một cái webcam, đồ ngu. Ted đã lắp nó ngay sau khi em tới phỏng vấn. Kèm theo một cái máy kích sóng để nó có thể kết nối được vào mạng wifi nhà tôi. Anh ta nói rằng anh ta muốn theo dõi em, để đảm bảo em không dùng thuốc. Một biện pháp phòng ngừa, đúng không nhỉ? Nhưng làm ơn thôi đi. Tôi đâu có ngốc. Có vài đêm anh ta trốn trong phòng làm việc hàng giờ, chỉ cầu nguyện sao cho em đi tắm. Tôi vẫn luôn tự hỏi em có biết không, em có cảm giác đang bị người khác theo dõi không.”

“Em đã nghĩ đó là Anya.”

“Không, người mẹ kia đã ở bên con mình cả đêm. Đó luôn luôn là Quý ông của Gia đình đây. Người Cha của năm.”

Ted lắc đầu, giống như anh ta muốn phản bác lại lời cô ta, giống như anh ta khao khát muốn nói cho tôi nghe sự thật. Nhưng khi anh ta mở miệng, chỉ có máu tứa thêm ra, chảy xuống vùng ngực anh ta.

Tôi quay sang Caroline, và chị ta vẫn đang chĩa súng vào tôi.

Tôi muốn ngồi sụp xuống sàn, co rúm lại và cầu xin chị ta rủ lòng thương.

“Làm ơn đi,” tôi nói, giơ hai tay lên. “Em sẽ không nói với ai đâu.”

“Tôi biết em sẽ không nói. Em giết Ted, bằng khẩu súng em lấy cắp từ nhà Mitzi. Sau đó, chúng ta vật lộn, nhưng tôi đã cố giành được khẩu súng. Em rút dao từ trong ngăn tủ bếp, buộc tôi phải bắn em. Đó là tự vệ.” Chị ta liếc nhìn quanh căn chòi, như thể đang chuẩn bị dàn cảnh sao cho chính xác. “Em biết đấy, tôi cần em phải tiến lại gần tủ lạnh hơn. Đứng bên cạnh ngăn cất dụng cụ ăn uống.” Chị ta chĩa súng vào tôi. “Đi nào, đừng để tôi phải nói lại lần nữa.”

Chị ta tiến đến gần hơn—khẩu súng cũng tiến tới gần hơn và tôi quay lưng lại với chị ta, tiến vào trong bếp.

“Được rồi, thế tốt hơn rồi. Giờ hãy cúi xuống và mở ngăn kéo đi nào. Kéo hẳn ra. Làm đi.” Chị ta di chuyển tới phía đối diện bàn bếp, sau đó rướn người lên để quan sát ống cắm dao. “Tôi nghĩ em nên dùng dao thái đi. Con dao to, ở ngoài cùng ấy. Đưa tay chộp lấy cán con dao đi nào. Nắm cho thật chặt vào.”

Tôi sợ hãi tới mức gần như không thể cử động nổi.

“Chị Caroline, làm ơn đi mà…”

Chị ta lắc đầu. “Làm đi, Mallory. Sắp xong rồi. Đưa tay cầm lấy con dao đi.”

Ở góc khuất của tầm mắt, ngay phía sau vai chị ta, tôi vẫn nhìn thấy máu trên tường rỏ xuống. Nhưng Ted không còn ngồi ở đó nữa. Anh ta đã biến mất.

Tôi đưa tay ra. Đặt bàn tay vào con dao. Ôm chặt những ngón tay vào cán dao. Khốn nỗi khi phải làm một việc mà được báo trước đó là việc cuối cùng sẽ làm trên đời.

“Được rồi,” chị ta nói. “Giờ kéo lên.”

Sau đó, chị ta thét lên và ngã sụp xuống—Ted đã nhào tới tóm lấy chân chị ta—và tôi biết đây chính là thời khắc dành cho tôi. Ngu ngốc thay, tôi buông con dao, bởi vì tôi không muốn lãng phí dù chỉ một giây rút nó ra khỏi ngăn kéo.

Tôi cắm đầu chạy.

Tôi đẩy tung cửa; ngay đằng sau lưng là một tiếng nổ vang dội cả căn chòi—tiếng súng cướp cò. Tôi cố phóng qua hiên, đáp xuống sân cỏ và cắm đầu chạy. Đó là ba giây khủng khiếp mà tôi là một mục tiêu rất lộ liễu, một bóng đen lao đi trên thảm cỏ rộng, trống trải, tôi đã đoán chắc phát súng tiếp theo nhắm vào mình.

Nhưng chuyện đó không xảy ra. Tôi lao vút đi dưới bóng đổ từ hông nhà chính, lao qua chỗ thùng rác và thùng tái chế. Tôi chạy băng qua bãi cỏ trước nhà, và dừng lại ở phía cuối con đường dẫn đủ cho hai xe chạy. Tất cả các nhà hàng xóm xung quanh đều tối om. Mọi người trong khu ai nấy đều say ngủ. Không có ai đi lại trên phố Edgewood sau nửa đêm. Và tôi không dám gõ cửa nhà hàng xóm—tôi không biết người ta sẽ mất bao lâu để ra đến cổng. Ngay lúc này, tài sản lớn nhất của tôi là tốc độ—gia tăng khoảng cách giữa tôi và Caroline. Nếu tôi chạy bứt tốc, tôi có thể tới được Lâu đài hoa trong ba phút, tôi có thể đập cửa và hét lên để bố mẹ Adrian giúp đỡ.

Nhưng sau đó, tôi liếc nhìn lại nhà Maxwell và nhận ra Teddy vẫn đang ngủ say trên tầng hai. Vẫn không hay biết gì về tất cả bãi hỗn loạn ở sân sau.

Sẽ thế nào khi Caroline nhận ra tôi đã trốn thoát?

Chị ta có mang Teddy đi, ném thằng bé vào xe rồi bỏ chạy tới Tây Virginia không? Hay là tới California? Hay là Mexico?

Chị ta sẽ còn đi bao xa nữa để chôn vùi bí mật của mình?

Ở trong căn chòi, lại một tiếng súng nữa vang lên. Tôi muốn hi vọng điều tốt nhất. Tôi muốn tin là Ted bằng một cách nào đó đã tước được vũ khí khỏi tay vợ anh ta. Có thể trong khoảnh khắc hấp hối, anh ta đã cho tôi và Teddy một cơ hội trốn thoát.

Nhưng nếu anh ta không làm được—ừm, tôi vẫn còn thời gian để xử lý cho ổn thỏa. Tôi là một người có khả năng chạy rất nhanh. Tôi đã từng là cô gái chạy nhanh thứ 6 ở Pennsylvania. Tôi lao đi qua hông nhà chính, quay lại sân sau, và tạ ơn Chúa, cánh cửa đẩy bằng kính dẫn vào bếp không khóa.

Tôi bước vào trong nhà và khóa chặt cửa lại. Tầng một tối đen. Tôi vội vã chạy qua phòng ăn và men theo cầu thang ở phía sau đi lên tầng hai. Tôi lao vào phòng ngủ của Teddy, nhưng không bật đèn. Tôi chỉ kéo chăn và lay thức cậu bé. “Dậy đi, Teddy, chúng ta phải đi rồi!” Cậu bé đẩy tôi ra, vùi mặt vào gối, nhưng tôi không có thời gian dỗ dành. Tôi kéo cậu bé ra khỏi giường, nó càu nhàu kháng cự, vẫn còn ngái ngủ.

“Mallory!”

Caroline đã ở trong nhà, đang gọi tên tôi từ khu tiền sảnh. Tôi nghe thấy tiếng chị ta leo lên những bậc cầu thang gỗ. Tôi chạy bằng đường khác, theo cầu thang sau quay lại bếp. Teddy nặng chưa tới hai mươi cân, nhưng kể cả thế tôi vẫn suýt làm rơi cậu bé; tôi xốc cậu bé lên vai, chỉnh lại để giữ cho thật chặt, rồi chạy ra hiên phía sau.

Ở bên ngoài, khoảng sân hoàn toàn tĩnh lặng. Tất cả những gì tôi nghe thấy là tiếng nước vỗ bồng bềnh trong hồ bơi, thi thoảng đôi tiếng rung cánh của một con ve, và tiếng hơi thở nặng nhọc của chính mình. Nhưng tôi biết Caroline đang tới. Hoặc chị ta đang di chuyển bên trong nhà chính, hoặc chị ta đã ra từ trước rồi và đứng chờ ở một trong hai bên hông nhà. Con đường an toàn nhất với tôi là đi thẳng về trước, tiến vào trong Khu rừng Ma thuật. Sẽ phải chạy một quãng xa băng qua sân, nhưng tôi không nghĩ Caroline sẽ bóp cò, chừng nào tôi còn đang mang Teddy trên người. Và một khi chúng tôi có thể chạy được vào giữa những hàng cây, chúng tôi có thể tìm được đường trốn thoát.

Teddy và tôi đã dành cả mùa hè để khám phá cánh rừng này. Chúng tôi biết mọi con đường mòn và những lối đi tắt và cả những đoạn ngõ cụt. Ánh trăng vừa đủ sáng để có thể dẫn đường cho chúng tôi. Tôi giữ chặt lấy người cậu bé và lao vào giữa lùm cây rậm rạp, băng qua tán cây, dải dây leo và rặng cây bụi cho tới khi chúng tôi đến được địa hình thân thuộc của Đường Gạch Vàng. Con đường mòn chạy theo hướng Đông Tây, song song với dãy sân sau của các ngôi nhà trên đường Edgewood. Chúng tôi đi theo con đường đó tới tảng đá Trứng Rồng to xám, và sau đó tôi rẽ vào Đường Rồng. Tôi nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo đằng sau, nhưng trong bóng tối tôi đã mất hết khả năng ước lượng khoảng cách và phương hướng. Tôi không thể xác định được Caroline đang ở ngay sát cổ mình hay ở cách mình vài trăm mét. Tôi cũng nghe thấy tiếng réo xa xa của còi xe cảnh sát, nhưng tất cả đã quá muộn. Giá mà tôi đã chạy tới Lâu đài hoa thì lúc này tôi đã được an toàn.

Song, tôi vẫn đang ôm chặt Teddy trong vòng tay, và đó mới là điều thực sự quan trọng. Tôi sẽ không để cậu bé gặp bất kì chuyện gì.

Tiếng của Dòng sông Hoàng gia trở nên ồn ã hơn trong bóng tối và tôi cảm thấy biết ơn vì sự ồn ào của nó, giúp tôi che giấu bước chân của mình. Nhưng khi chúng tôi đến Cầu Rêu, tôi không nghĩ tôi có thể làm được. Cây cầu gỗ quá hẹp và phủ đầy rêu, và tôi không thể vác Teddy băng qua được.

“Gấu yêu, nghe chị nói này. Chỉ cần em xuống tự đi.”

Cậu bé lắc đầu phản đối và ôm chặt lấy tôi hơn. Cậu bé không biết đã có chuyện gì nhưng nó đang khiếp đảm tột cùng. Tôi cố đặt cậu bé xuống, nhưng hai cánh tay nó bám chặt vào cổ tôi. Ở xa xa, tiếng còi xe cảnh sát hú ngày một dồn dập hơn; chắc hẳn lúc này họ đã tới được nhà Maxwell. Khả năng cao là đã có hàng xóm nghe thấy tiếng súng nổ và gọi báo cảnh sát. Nhưng họ đang ở quá xa, chẳng thể giúp chúng tôi được.

Một luồng sáng trắng nhỏ lóe lên cắt ngang khu rừng. Là ánh đèn pin trên khẩu súng Viper của Caroline. Tôi không biết chị ta đã rọi thấy tôi chưa, nhưng tôi phải tiếp tục đi. Tôi siết chặt vòng tay quanh Teddy và bước một chân lên cầu, rồi thêm một bước nữa. Tôi nhìn được vừa đủ để hình dung ra hình thù của khúc gỗ, nhưng không thể nhìn thấy được toàn bộ bề mặt của nó. Tôi không xác định được đoạn nào đã bị mục, đoạn nào có rêu trơn bám. Phía bên dưới, dòng nước đang cuộn chảy ào ào, sâu ít nhất từ sáu mươi phân đến một mét. Mỗi bước tiến lên trước, tôi dám chắc chân mình có nguy cơ trượt ngả nghiêng, nhưng bằng một cách nào đó tôi vẫn giữ chắc được từng bước một. Tôi lại lảo đảo tiếp tục theo con đường mòn chạy tới gốc Cây đậu thần trước khi hai cánh tay tôi muốn đứt lìa khỏi cơ thể. Tôi không thể bế Teddy đi thêm bước nào nữa. “Anh bạn, chị cần em phải tự làm đoạn này.” Tôi chỉ tay về phía chỗ trú ẩn của chúng tôi ở giữa những cành cây. “Đi nào, em phải trèo lên đó!”

Cậu bé còn chưa hết thán ngạc, chẳng thể cựa động. Bằng chút sức lực cuối cùng, tôi đẩy cậu bé lên cây, và may mắn thay, cậu bé tóm lấy một cành cây và giữ thăng bằng. Thế rồi, tôi lại tiếp tục đẩy mông, và chầm chậm, có chút ngập ngừng, cậu bé bắt đầu leo lên.

Ánh đèn pin lại quét qua bên dưới gốc cây—Caroline đã chạy tới bờ sông, chị ta đang tới gần hơn. Tôi nắm lấy cành cây dưới thấp nhất và đu lên, lần lượt từng cành từng cành, leo lên theo sau Teddy, cho tới khi lên tới chỗ cành cây mà chúng tôi hay gọi là Sân mây. Tôi ước gì chúng tôi có thể leo cao hơn nữa, nhưng đã không còn thời gian và tôi không dám mạo hiểm gây ra tiếng động. “Vậy là tốt rồi,” tôi thì thầm. Tôi vòng tay quanh eo cậu bé, kéo sát cậu bé lại, và đưa miệng thì thầm vào tai cậu bé. “Giờ chúng ta cần ở yên, thật im lặng, được chứ? Em có ổn không?”

Cậu bé không nói gì cả. Người cậu bé run rẩy: nó căng cứng như một cái lò xo nén chặt. Cậu bé có vẻ hiểu là không, chúng tôi không ổn chút nào, có chuyện gì đó rất đỗi nghiêm trọng. Tôi rót ánh nhìn xuống mặt đất, ước gì chúng tôi đã trèo được lên cao hơn. Chúng tôi chỉ ở cách con đường mòn có hai mét rưỡi hoặc ba mét; và nếu Caroline ở trên con đường này, nghĩa là chị ta ở ngay bên dưới chúng tôi. Nếu Teddy chỉ cần thút thít một chút…

Tôi với tay vào trong hốc cây, lần mò kho vũ khí toàn đá và bóng tennis. Cuối cùng, tôi đã tìm được đoạn tên gãy có mũi hình chóp. Tôi biết đó là một thứ vũ khí vô dụng nhưng có gì đó—bất kể là thứ gì—nắm trong tay, cảm giác vẫn yên tâm hơn.

Và giờ tôi nhìn thấy chị ta đang đi tới. Caroline đang ở trên Cầu Rêu và đang tiến về phía chúng tôi, rọi đèn pin lên khắp con đường. Tôi thì thầm bảo Teddy rằng chúng tôi cần giữ im lặng. Tôi bảo rằng cậu bé sẽ nhìn thấy mẹ nhưng phải hứa là không được nói gì cả. Và thật may là cậu bé không hỏi gì thêm trong khi chị ta đã nhấc chân được lên đường và đang đứng lại ngay bên dưới cái cây chúng tôi đang trốn. Có tiếng người nói chuyện ở xa xa, tiếng của đàn ông, gọi to. Tiếng một con chó, đang sủa. Caroline ngoái nhìn về phía họ. Chị ta có vẻ hiểu rằng chị ta sắp hết thời gian. Tôi quá khiếp sợ, tôi đang nín thở. Và tôi ôm Teddy quá chặt, cậu bé không chịu được mà kêu lên nhè nhẹ để kháng cự.

Caroline ngẩng đầu lên. Chị ta rọi đèn pin lên cây, sáng chói, khiến tôi phải lấy tay che mắt. “Ôi Teddy, cảm ơn chúa! Con đây rồi! Mẹ đi tìm con mãi! Con đang làm gì trên đó vậy?”

Tôi nhìn thấy chị ta vẫn đang cầm khẩu súng ở tay còn lại, kiểu cầm đơn giản như cầm một chiếc iPhone hay chai nước.

“Ngồi yên đây đi,” tôi nói với Teddy.

“Không Teddy, thôi nào, ở trên đó không an toàn đâu.” Caroline nói. “Mallory sai rồi. Con phải xuống đây và chúng ta sẽ quay về nhà. Giờ này con nên đi ngủ mới phải!”

“Đừng đi đâu,” tôi bảo nó. “Em ở yên trên này là được rồi.”

Nhưng tôi cảm nhận được cậu bé đang dịch chuyển về phía chị ta, theo bản năng, bị cuốn đi theo giọng nói của kẻ sắm vai bà mẹ. Tôi siết chặt vòng tay quanh eo nó, và tôi bị ngỡ ngàng bởi hơi nóng toát ra từ cơ thể nó. Cậu bé đang nóng phừng phừng như lên cơn sốt.

“Teddy, nghe lời mẹ,” Caroline nói. “Con phải tránh xa Mallory. Chị ấy bị ốm nặng lắm. Chị ấy mắc phải chứng bệnh gọi là rối loạn tâm thần. Vì thế nên chị ấy mới vẽ lên tường. Chị ấy ăn trộm khẩu súng này của bà Mitzi và chị ấy dùng nó để làm bố con bị thương và giờ chị ấy đang tìm cách giữ con cho riêng mình. Cảnh sát đang ở nhà chúng ta, và giờ họ đang đi tìm chúng ta. Thế nên, hãy xuống đây với mẹ! Chúng ta hãy tới kể cho họ nghe những gì đã xảy ra. Hãy để mình Mallory ở lại trên cây và đi giải quyết việc này thôi con!”

Nhưng chẳng đời nào Caroline lại để cho tôi ở yên trên cây đâu. Chị ta đã kể cho tôi quá nhiều. Chị ta đã nói cho tôi biết tên người mẹ ruột của Teddy. Cô ấy tên là Margit Baroth và cô ấy bị sát hại ở gần hồ Seneca. Nếu cảnh sát thực sự làm một cuộc điều tra nhanh những gì tôi thuật lại, họ sẽ biết là tôi đang phân trần sự thật. Caroline không còn lựa chọn nào khác là phải giết tôi. Ngay khi chị ta đưa được Teddy xuống dưới. Và sau đó, chị ta sẽ cố xoay chuyển tất cả sang thành tự vệ. Và tôi không bao giờ biết được liệu chị ta có thoát được tội hay không, bởi vì tôi đã chết rồi.

“Đi nào con yêu. Chúng ta phải đi thôi. Chào tạm biệt và xuống đây đi nào.”

Cậu bé vùng khỏi vòng tay của tôi và bám lấy cành cây mà leo xuống.

“Teddy, đừng!”

Và khi cậu bé ngoái đầu lại, tôi nhìn thấy chỉ toàn lòng trắng trong hai mắt cậu. Hai con ngươi đã trợn xếch lên trên. Tay phải cậu vươn ra, chộp lấy mũi tên trong tay tôi, và sau đó cậu nhảy xuống khỏi cành cây. Caroline giương tay, giống như chị ta nghĩ có thể đón bắt được cậu ấy. Thế nhưng chị ta lại ngã ngửa dưới sức nặng của cậu bé, lảo đảo đổ ra sau. Khẩu súng và đèn pin văng khỏi tay chị ta, lẩn khuất trong bụi rậm. Lưng chị đã đập xuống đất, chị ta ôm chặt Teddy vào lòng, bảo vệ cậu khỏi cú ngã.

“Con ổn chứ? Teddy, con yêu, con ổn chứ?”

Cậu ngồi dậy, hai chân giang ra trên eo của Caroline. Chị ta vẫn đang hỏi xem cậu bé có sao không, thì bất thình lình cậu cắm mũi tên vào bên cạnh gáy chị ta. Tôi không nghĩ chị ta nhận ra mình bị đâm cho tới khi cậu bé rút tên ra và thực hiện thêm lần nữa, ba lần nữa, phập-nhập-nhập. Tới khi chị ta bắt đầu gào thét, chị ta đã không thể thốt ra tiếng được nữa; chỉ có máu túa ra, thấm ướt.

Tôi hét lên “Đừng mà!” nhưng Teddy không chịu dừng lại—hay nói đúng hơn, Margit không chịu dừng tay. Cô ấy không thể kiểm soát toàn bộ cơ thể cậu bé, chỉ có thể kiểm soát được bàn tay và cánh tay phải—nhưng sự bất ngờ đã tạo lợi thế cho cô ấy. Còn Caroline đang sặc sụa, ướt đầm trong vũng máu của mình. Tiếng bầy chó sủa lớn hơn, chúng bị thu hút bởi âm thanh của cuộc vật lộn. Những người đang lùng sục ở trong khu rừng cũng sắp tiến đến gần hơn. Họ nói rằng họ đang tới để giúp chúng tôi, hô hoán cho chúng tôi hãy tiếp tục đánh động. Tôi bò xuống khỏi cái cây và kéo Teddy ra khỏi người Caroline. Da cậu bé vẫn bỏng rẫy, giống như một nồi nước sôi trên bếp. Caroline nằm ngửa, co giật, tay ôm chặt lấy cái cổ trọng thương, và người Teddy ướt đẫm máu. Nó dính lên tóc, lên khắp gương mặt, và từ bộ pijama nhỏ xuống. Và bằng một cách nào đó, tôi có thể suy nghĩ rất rõ ràng và rành mạch, để hiểu được tình huống đang diễn ra. Tôi biết rằng Margit vừa mới cứu mạng mình. Và nếu tôi không hành động thật nhanh, phần đời còn lại của Teddy sẽ sống trong trại giáo dưỡng.

Cậu vẫn đang nắm chặt mũi tên trong tay phải. Tôi nhấc bổng cậu bé lên và đưa lại gần, ôm chặt, để máu từ trên quần áo của cậu thấm sang quần áo của tôi. Và sau đó, tôi đưa cậu bé quay lại con đường mòn tới bên bờ Con sông Hoàng gia. Tôi bước xuống nước và chân tôi ngập vào trong bùn nhão với mảng rêu trơn. Tôi bì lõm lội từng bước, từng bước, đi ra sâu hơn và sâu hơn nữa, cho tới khi nước ngập đến ngang thắt lưng, và dòng nước lạnh ngắt vực Teddy tỉnh lại. Mắt chớp xuống, hai con ngươi trở lại như bình thường; người cậu mềm oặt trong tay tôi. Cậu buông rơi mũi tên, nhưng tôi đã kịp bắt lại trước khi nó rơi xuống nước và bị cuốn trôi đi mất.

“Mallory? Chúng ta đang ở đâu thế?”

Teddy đang rất hoảng loạn. Thử tưởng tượng cảnh huống ta giật mình tỉnh lại sau khi bị ma nhập rồi thấy mình đang ở giữa khu rừng tối đen, nước sông ngập tới cổ mà xem.

“Không sao đâu, Gấu yêu.” Tôi táp nước lên hai má cậu, rửa sạch đi những chỗ máu bám đặc kín. “Chúng ta sẽ không sao đâu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Là mình đang mơ phải không?”

“Không, anh bạn ạ, chị xin lỗi. Nhưng là thật đấy.”

Cậu bé chỉ tay về phía bờ sông. “Thế tại sao lại có một con chó?”

Đó là một con chó to, giống chó tha mồi màu đen, đang đánh hơi điên cuồng và sủa gắt như bị điên. Có vài người từ trong cánh rừng chạy lại, họ mặc đồ phản quang và vẫy đèn pin.

“Thấy họ rồi,” một người đàn ông hét lớn. “Một phụ nữ và một đứa trẻ, ở dưới sông!”

“Cô ơi, cô có bị thương không? Cô đang chảy máu à?”

“Đứa bé ổn chứ?”

“Cô được an toàn rồi.”

“Hãy để chúng tôi giúp cô.”

“Nào anh bạn, chìa tay ra đây nào.”

Nhưng Teddy ôm chặt hơn vào thắt lưng tôi, bám chặt vào hông tôi. Có thêm nhiều cảnh sát và cảnh khuyển từ góc xa của con sông đang áp sát lại gần, vây lấy chúng tôi từ tất cả các hướng.

Và sau đó là một giọng phụ nữ, gọi vọng lại từ xa: “Tôi tìm được một người nữa! Nữ giới, trưởng thành, đã ngừng thở, có nhiều vết thương do dao đâm!”

Giờ thì họ đã bao vây quanh chúng tôi, một vòng tròn ánh sáng từ các bóng đèn pin tiến lại từ mọi hướng. Không rõ ai là người phụ trách nữa, bởi vì tất cả bọn họ đang đồng loạt nói: Không sao đâu, cô ổn rồi, an toàn rồi, nhưng họ nhìn thấy máu dính trên quần áo của chúng tôi và tôi dám chắc họ đang dè chừng. Teddy đang khiếp sợ. Tôi thì thầm vào tai cậu bé: “Không sao đâu, Gấu yêu. Họ tới giúp mình đấy.” Sau đó tôi đưa cậu bé lên bờ sông và nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống đất.

“Cô ta đang cầm cái gì ấy.”

“Này cô, cô có gì trong tay vậy?”

“Cho chúng tôi xem được không?”

Một cảnh sát chộp lấy cánh tay Teddy và kéo cậu bé về phía an toàn, và rồi tất cả họ lại bắt đầu truy hô. Tất cả mọi người đều muốn tôi bước thật chậm lên khỏi mặt nước và thả mũi tên xuống mặt đất, tiện thể hỏi luôn tôi còn giữ vũ khí nào khác nữa không. Nhưng tôi đã không còn lắng nghe họ nói nữa, bởi lúc ấy tôi nhìn thấy một bóng người lẩn khuất ở phía xa, đứng bên ngoài vòng vây cảnh sát. Bóng trăng hắt ánh ngà vào tấm váy trắng của cô ấy; đầu cô ấy cong oằn sang hẳn một bên. Tôi giơ tay trái lên, cho tất cả mọi người thấy mũi tên gãy.

“Là tôi,” tôi nói. “Là tôi đã làm.”

Sau đó, tôi giơ tay ra trước và thả mũi tên rơi xuống đất. Và khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, Margit đã biến mất.