CHƯƠNG 26

Tôi chờ tới khi trời tối hẳn, tới khi tôi chắc chắn Teddy đã ngủ ngon trên giường, rồi mới sang nhà chính nói chuyện với Ted và Caroline. Họ đang ngồi trong phòng nghỉ, ở hai đầu ghế sô pha, vây xung quanh họ là tất cả những bức vẽ điên rồ của tôi về khu rừng tối tăm, về đứa trẻ đi lạc và thiên thần có cánh. Ở một góc trong căn phòng, có vải phủ và một số dụng cụ sơn tường—con lăn, bột thạch cao, hai thùng sơn trắng của hãng Benjamin Moore. Có vẻ như họ dự định sáng mai sẽ sơn lại phòng, sau khi bác Russell đón tôi đi.

Caroline đang nhấm nháp một ly rượu vang, có nguyên một chai vang đỏ Kendall-Jackson để ngay trong tầm với. Ted đang nâng một tách trà nóng, cẩn thận thổi nguội nước, và họ đang bật một chương trình nhạc yatch rock qua bộ loa Alexa. Họ tỏ vẻ niềm nở khi thấy tôi.

“Bọn chị đã mong là em sẽ ghé qua,” Caroline nói. “Em sắp xong đồ cả rồi chứ?”

“Cũng gần xong rồi ạ.”

Ted giơ tách trà về phía tôi, bảo tôi ngửi thử. “Tôi vừa đun nước xong. Để pha trà bạch quả. Em uống một chút nhé?”

“Không cần đâu ạ.”

“Tôi nghĩ em sẽ thích đấy, Mallory. Nó làm dịu sưng viêm. Rất tốt sau khi tập luyện lâu. Để tôi lấy cho em một ít.” Thực sự tôi đâu được lựa chọn. Anh ta lao vào bếp và tôi thề là đã nhìn thấy một thoáng khó chịu trong ánh mắt của Caroline.

Nhưng tất cả những gì chị nói chỉ là, “Hy vọng em thích bữa tối?”

“Vâng. Bữa tối thật sự rất tuyệt. Cảm ơn chị.”

“Chị rất vui vì có thể tổ chức cho em một buổi chia tay đàng hoàng. Và chị nghĩ cũng tốt cho Teddy nữa. Để thằng bé hiểu được là đã kết thúc rồi. Điều này rất quan trọng đối với trẻ nhỏ.”

Sau đó, một khoảng im lặng gượng gạo trôi qua. Tôi biết những điều mình cần phải hỏi, nhưng tôi muốn chờ Ted quay lại, để tôi có thể nhìn thấy phản ứng của cả hai vợ chồng họ. Tôi đảo mắt nhìn quanh căn phòng rồi dừng lại ở hai bức vẽ mà vì một lý do nào đó tôi đã bỏ qua—nhỏ và gần sát với mặt sàn. Chẳng trách Adrian và tôi lại bỏ qua chúng. Những bức vẽ ở gần một cái ổ điện—thực ra, một trong số đó được vẽ xung quanh ổ điện luôn, như thể những tia điện trong bức vẽ là từ ổ điện bắn ra. Thiên thần đang dùng một vật kiểu như cây đũa thần, dí vào ngực Anya—tạo ra một trường năng lượng bao trùm lấy cô ấy, làm cô ấy tê liệt.

“Đó là súng bắn điện Vipertek sao?”

Caroline mỉm cười, ly rượu vang đang ở trên môi. “Em nói gì cơ?”

“Trong những bức vẽ kia. Hôm thứ Sáu em đã không để ý đến chúng. Cây đũa thần đó chẳng phải rất giống súng Viper của chị sao?”

Caroline với tay cầm chai rượu và rót vào ly. “Muốn giải nghĩa hết tất cả ý nghĩa biểu tượng trong những bức vẽ này, chúng ta sẽ mất cả đêm đấy.”

Nhưng tôi biết những bức vẽ này không hàm ẩn biểu tượng gì sất. Chúng là một phần trong câu chuyện, chúng là những mảnh ghép còn khuyết thiếu. Adrian đã nói đúng về bức vẽ nguệch ngoạc đen sì kì quái kia. Anya nói với chúng ta cô ấy đã kể xong rồi, anh chàng từng nói. Không còn bức vẽ nào nữa. Chúng ta đã có tất cả những gì mình cần.

Chưa đầy một phút sau, Ted quay lại cùng một ly nước màu xám nóng bốc khói. Nhìn nó giống như nước lau sàn đục ngầu và có mùi như ở cửa hàng bán thú nuôi. Tôi với tay cầm một miếng lót ly rồi đặt nó xuống bàn trà. “Không cần đợi ủ đâu,” Ted nói. “Cứ nguội là uống được.”

Sau đó, anh ta ngồi xuống bên cạnh vợ, chỉnh máy tính, đổi từ nhạc của Marvin Gaye sang Joni Mitchell, một bài hát có ca từ nhắc đến mái tóc bồng bềnh của thiên thần, những lâu đài kem bồng bềnh trên mây.

“Em mới biết vài chuyện thú vị về Mitzi,” tôi nói. “Bà ấy đang định gửi tin nhắn cho em trước lúc lìa đời. Bà ấy muốn em biết Anya không phải là một cái tên. Nó là một thứ gì đó khác. Thanh tra Briggs không hiểu ý bà ấy là sao.”

“Ồ, đó chắc chắn là một cái tên,” Ted nói. “Đó là cách gọi tắt tên Anna theo kiểu tiếng Nga. Chuyện này phổ biến ở khắp vùng Đông Âu.”

“Vâng, và, em đã thử nhập nó vào Google Dịch. Và có vẻ như đó là một từ trong tiếng Hungary. Nó có nghĩa là ‘ma ma’. Không phải là mẹ, mà là ma ma. Như kiểu trẻ con hay gọi mẹ. Thế chẳng phải rất lạ sao?”

“Chị không biết nữa,” Caroline nói. “Lạ lắm à?”

“Trà uống nóng thì tốt hơn đấy,” Ted nói. “Nó giúp làm loãng dịch nhầy trong xoang mũi của em.”

“Anh chị biết còn điều gì rất lạ nữa không? Teddy nói rằng nó chưa bao giờ đi máy bay. Mặc dù ba tháng trước, cả ba người đã đáp chuyến bay từ Barcelona về đây. Và theo như hãng American Airlines, đó sẽ là một chuyến bay kéo dài tám tiếng. Em tra thử. Tại sao một đứa bé lại quên mất chuyến bay dài nhất trong đời nó được chứ?”

Caroline định đáp lại, nhưng Ted đã vội vã cướp lời. “Thật ra đó là một chuyện rất buồn cười. Teddy rất bồn chồn trước chuyến bay, thế là tôi quyết định cho nó uống một liều Benadryl. Họ nói rằng nó sẽ giúp bọn trẻ ngủ ngoan. Nhưng tôi không biết là Caroline đã cho thằng bé uống một liều Benadryl trước rồi. Thế là nó đã uống số liều gấp đôi. Thằng bé mê mệt suốt cả ngày hôm đó. Mãi đến lúc lên xe ô tô thuê mới tỉnh lại.”

“Anh nói nghiêm túc sao Ted? Đó là giải thích của anh đấy à?”

“Sự thật là thế.”

“Gấp đôi liều Benadryl sao?”

“Em định ám chỉ gì vậy Mallory?”

Anh ta cố gượng cười và ánh mắt anh ta đang van nài tôi đừng hỏi thêm nữa.

Nhưng giờ tôi không thể dừng lại được nữa rồi.

Tôi vẫn phải hỏi nốt câu hỏi quan trọng nhất.

Câu hỏi sẽ giải thích được tất cả.

“Tại sao hai người không nói với em Teddy là con gái?”

Tôi quan sát phản ứng của Caroline rất sát sao—và nếu nói chị ta để lộ bất kì phản ứng nào thì đó là một kiểu phẫn nộ vì bị đổ oan. “Được rồi, trước hết, chúng tôi cảm thấy cách đặt câu hỏi của em nghe thật chướng tai. Em có hiểu tại sao không?”

“Em đã nhìn thấy thằng bé lúc tắm. Sau khi bơi. Hai người nghĩ em sẽ không bao giờ phát hiện ra sao?”

“Suýt nữa thì em đã không biết nhỉ!” Ted buồn bã nói.

“Đó không phải là điều gì bí mật,” Caroline nói. “Chắc chắn chúng tôi không hề cảm thấy xấu hổ vì cá tính của thằng bé. Chỉ là chúng tôi không biết em có thể chấp nhận được hay không. Rất rõ ràng, Teddy sinh ra là con gái. Và trong ba năm đầu, chúng tôi nuôi nấng nó như nuôi con gái. Nhưng sau đó, bé nhà chị xác định rất rõ ràng nó muốn là con trai. Và đúng đấy, Mallory ạ, chúng tôi để bé nó được thể hiện giới tính của mình qua quần áo và kiểu tóc. Và tất nhiên, chúng tôi để nó chọn một cái tên nam tính hơn. Thằng bé muốn theo tên của bố.”

“Có rất nhiều những nghiên cứu thú vị về trẻ em chuyển giới,” Ted nói, ánh mắt của anh ta vẫn đang van nài tôi làm ơn, làm ơn, làm ơn đóng miệng lại. “Trong phòng làm việc của tôi có vài cuốn sách, nếu em quan tâm.”

Và điều trái khoáy là, tôi nghĩ họ thật lòng mong chờ tôi hãy giả vờ như tất cả những điều này là bình thường. “Hai người đang nói với em đứa con năm tuổi của hai người là người chuyển giới, ấy thế nhưng bằng một cách nào đó chuyện này chưa từng được nhắc tới sao?”

“Chúng tôi biết em sẽ phản ứng như thế này,” Caroline nói. “Chúng tôi biết em có niềm tin tôn giáo mãnh liệt…”

“Em không có bất cứ một thành kiến nào với người chuyển giới…”

“Thế thì tại sao em lại phải làm om sòm lên như vậy?”

Tôi đã không còn nghe lời chị ấy nói nữa. Tâm trí tôi đã nhanh chóng chuyển sang những chuyện khác. Bởi vì đột nhiên tôi hiểu ra tại sao Teddy lại có những thói quen và hành vi kì lạ đến vậy. Cậu bé né tránh tất cả những đứa con trai khác ở sân chơi. Những lần gào khóc mỗi khi Ted kéo cậu đi cắt tóc. Cậu ám ảnh với việc được mặc đúng chiếc áo phông kẻ sọc tím đó. Đó là một màu tím rất nhạt, gần giống màu hoa oải hương, màu sắc nữ tính nhất trong tủ đồ của cậu.

Và tất cả những yêu cầu rất khó chịu từ trường mẫu giáo về việc đăng kí nhập học…

“Các người không làm sao để có chứng nhận tiêm chủng” tôi chợt nhận ra. “Có thể hai người mua được giấy khai sinh. Em dám chắc có cách để mua được giấy khai sinh giả, nếu có đủ tiền. Nhưng các trường học ở Spring Brook yêu cầu gắt gao về việc tiêm chủng. Họ muốn các giấy tờ này phải được gửi thẳng từ chỗ bác sĩ. Và các người không thể có được. Đó là lí do nhà trường cứ gọi đến suốt.”

Ted lắc đầu. “Không phải như vậy. Ở Barcelona chúng tôi có một bác sĩ nhi khoa rất giỏi…”

“Đừng nhắc tới Barcelona nữa đi, Ted. Các người chưa từng tới Barcelona. Tiếng Tây Ban Nha của anh dở tệ. Đến từ khoai tây, anh còn chẳng phát âm cho chuẩn! Tôi không biết ba năm vừa qua các người đã trốn ở đâu, nhưng chắc chắn không phải là Barcelona.”

Nếu tôi không quá bối rối, có lẽ tôi đã nhận ra đột nhiên Caroline im như thóc. Chị đã dừng cất tiếng và giờ chị chỉ quan sát và lắng nghe.

“Các người đã đánh cắp cô con gái nhỏ của một ai đó. Các người cho đứa bé ăn mặc như một cậu con trai. Các người nuôi dạy để đứa bé tin rằng nó là một đứa con trai. Và các người làm rất suôn sẻ vì đứa bé mới chỉ năm tuổi đầu. Bởi vì thế giới của nó vẫn còn bé bỏng, non nớt. Nhưng sẽ thế nào khi con bé đi học? Khi con bé kết bạn? Khi con bé lớn hơn và các hoóc-môn giới tính tăng dần? Tại sao hai con người có học hàm học vị hẳn hoi lại đi làm chuyện như thế được? Hẳn các người phải…”

Và tôi đã để cho câu nói kết thúc lửng lơ như vậy, bởi vì từ mà tôi muốn nói là “bị điên”.

Tôi nhận ra tôi phải dừng nói lại thôi. Tôi đang chia sẻ những kết luận sai đối tượng. Thực sự, tôi mong vợ chồng Maxwell sẽ đồng tình với mình sao? Sẽ thành thật nói ra và thừa nhận tất cả những việc sai trái mà họ đã làm sao? Tôi phải rời đi ngay bây giờ, tôi cần phải đi tìm thanh tra Briggs, và tôi cần kể cho chị ta nghe tất cả.

“Em nên đi thu dọn nốt thôi,” ngu ngốc thay, tôi nói với họ như thế.

Và tôi đứng dậy, như thể họ sẽ để im cho tôi bước ra khỏi đó.

“Ted,” Caroline nói bằng một giọng bình tĩnh.

Tôi đi được nửa quãng đường tới cửa thì có tiếng thủy tinh đập vào thái dương của tôi, vỡ vụn. Tôi ngã nhào ra trước, làm rơi điện thoại. Một thứ nước ẩm ướt chảy ròng xuống mặt và cổ của tôi. Tôi với tay định ngăn máu chảy, và bàn tay tôi nhuốm một màu đỏ. Người tôi ướt đẫm rượu vang đỏ Kendall-Jackson.

Ở phía sau, tôi nghe thấy tiếng vợ chồng Maxwell đang cự cãi.

“Nó ở trong bếp.”

“Anh kiểm tra bếp rồi.”

“Trong ngăn kéo lớn ấy. Chỗ em cất tem ấy!”

Trên đường bước ra khỏi căn phòng nghỉ, Ted rón rén bước qua người tôi, cố gắng không giẫm lên, mặc dù anh ta vừa mới đập cả một chai rượu vào đầu tôi. Anh ta bước ngay qua chiếc điện thoại của tôi, đang nằm úp mặt trên thảm. Ở màn hình chính của điện thoại có một nút khẩn cấp—đó là một ứng dụng mà chỉ cần chạm một cái sẽ định vị địa chỉ nhà Maxwell và gửi đến trung tâm ứng cứu khẩn cấp. Nhưng tôi không đủ gần để có thể với tay cầm lấy nó, và tôi cũng quá đau điếng để có thể đứng dậy. Việc duy nhất tôi có thể làm là ghì đầu mũi giày và đẩy người, dùng bụng nhích từng phân trên mặt sàn.

“Nó đang bò kìa,” Caroline nói. “Bò tới kìa…”

“Chờ một giây,” Ted gọi vọng lại.

Tôi với tay tìm điện thoại và rồi nhận ra nhận thức về khoảng cách của mình không còn bình thường nữa. Nó không phải chỉ ở cách tôi vài phân—đột nhiên nó như đang cách tôi cả nửa hành lang, cách tôi bằng chiều dài của một sân bóng. Tôi nghe thấy tiếng Caroline đang bước lên trước ở phía sau, tôi nghe thấy tiếng gót giày của chị ta đạp lên thủy tinh vỡ. Tôi không còn nhận ra chị ta nữa. Chị ta không còn là người mẹ đôn hậu, chu đáo đã chào đón tôi vào nhà và khích lệ tôi tin vào bản thân mình nữa. Chị ta đã biến thành—một thứ gì đó khác. Đôi mắt chị ta lạnh lùng và hung hiểm. Chị ta nhìn tôi như một vết bẩn trên sàn nhà, một vết nhơ cần phải xử lý sạch.

“Caroline, làm ơn đi,” tôi nói với chị, nhưng tôi không thể nói tròn vành rõ tiếng; lời tôi thốt ra cứ dính vào nhau như thể keo dán. Tôi cất giọng định thử lại, nhưng môi của tôi không thể động đậy như bình thường. Âm thanh từ miệng tôi giống như một tiếng kêu của món đồ chơi hết pin.

“Suỵt,” chị nói và giơ một ngón tay trước môi. “Chúng ta đâu muốn đánh thức Teddy.”

Tôi lăn nghiêng người và cảm nhận được những mảnh thủy tinh nham nhở găm vào hông mình. Caroline đang cố gắng bước vòng qua người tôi mà không phải tiến lại quá gần, nhưng tôi đang nằm chắn ngang hành lang, cản đường của chị ta. Tôi gập gối phải lại và cảm ơn Chúa vì nó có thể hoạt động bình thường. Tôi co đùi phải lên sát người. Và khi Caroline, sau một hồi đã lấy đủ can đảm để bước qua người tôi, tôi vung chân, đạp thẳng gót chân vào phía trước cẳng chân của chị ta. Có một tiếng rắc lớn, và chị ta ngã rầm xuống, đổ sập lên trên người tôi.

Và tôi biết tôi có thể đánh bại được chị ta. Tôi biết tôi khỏe hơn chị ta và Ted cộng lại. Tuồng như tôi đã dành hai mươi tháng vừa qua chuẩn bị cho khoảnh khắc này. Tôi đã chạy và bơi và ăn uống lành mạnh. Cứ cách ngày, tôi lại chống đẩy năm mươi cái trong khi Ted và Caroline chỉ ngồi uống rượu và chẳng làm gì cả. Thế nên, tôi sẽ không chỉ ngồi im và từ bỏ đâu. Cẳng tay của Caroline chống xuống ngay gần mặt tôi, và tôi ngoạm chặt răng vào nó, cắn thật mạnh. Chị ta gào lên đầy bất ngờ, giật mạnh cánh tay ra và mò mẫm tìm điện thoại của tôi. Tôi nắm lấy đuôi váy của chị ta mà kéo và thứ vải bông mềm rách toang như giấy, để lộ cổ và hai mảng vai. Và trong khoảnh khắc đó, cuối cùng tôi đã nhìn thấy hình xăm hồi đại học từng bị chê cười của chị ta, hình xăm từ cái thời còn say mê nghệ thuật của chị ta, khi chị ta còn mê muội John Milton và Thiên đường đã mất.

Đó là một đôi cánh lông vũ lớn, nằm ngay chính giữa hai xương vai.

Đôi cánh thiên thần.

Ted vội vã từ phòng bếp chạy lại. Anh ta đã cầm khẩu súng điện Viper trong tay và hét lớn bảo Caroline tránh ra. Tôi co chân lại lần nữa—tôi biết đó là hi vọng duy nhất của mình—nếu tôi hạ được anh ta, có thể anh ta sẽ đánh rơi khẩu súng điện, có lẽ tôi sẽ có thể…