CHƯƠNG 18

Anh ta ngồi dậy, đưa tay che mắt. “Chúa ơi, Caroline, em tắt bớt đèn đi được không?” Giọng anh ta trầm hơn bình thường, vẻ còn ngái ngủ.

Tôi đứng chết lặng trước cửa.

“Là Mallory.”

Anh ta hé nhìn qua kẽ tay và có vẻ bất ngờ khi nhận ra mình đang ở trong căn chòi của tôi, trên giường của tôi, đắp chăn của tôi. “Ôi, Chúa ơi. Ôi, chết tiệt. Tôi xin lỗi.” Anh ta nhảy khỏi giường và đứng bật dậy, và ngay lập tức bị mất thăng bằng. Anh ta bám vào tường cho vững và đứng im chờ cho đầu óc định thần trở lại. Ted đã say khướt, say đến mức dường như anh ta không nhận ra mình đang không mặc quần, rằng anh ta đang bám lấy bức tường trong khi trên người chỉ mặc một chiếc áo polo và quần sịp đen. Có một chiếc quần vải chinos màu xám trải ở phía cuối giường, vẻ như anh ta đã cởi ra trước khi chui vào trong chăn.

Anh ta nói, “Không phải giống những gì em thấy đâu.”

Những gì tôi thấy là Ted trông giống như đang bị cảnh sát tóm được và lục soát. Anh ta đang đứng dạng hai chân còn hai tay thì áp lên tường.

“Em gọi chị Caroline nhé?”

“Không! Chúa ơi, đừng.” Anh ta quay lại nhìn tôi. “Tôi chỉ cần em—ôi, Chúa ơi, ôi đừng.” Anh ta lại quay mặt đối diện với bức tường và cố giữ thăng bằng. “Em lấy cho tôi ít nước được không?”

Tôi bước vào trong căn chòi và đóng cửa lại. Tôi đi ra chỗ bồn rửa và rót đầy nước vào một cái cốc nhựa nhỏ mà tôi vẫn dùng để rót nước cho Teddy. Nó có hình gấu bắc cực và chim cánh cụt ở trên. Tôi mang đến cho Ted, và tôi ngửi được mùi rượu trên người anh ta: nồng nặc mùi whiskey và mùi chua của mồ hôi. Anh ta đón lấy cốc để uống, nhưng làm đổ gần hết lên cổ và xuống ngực. Thế là tôi rót thêm một cốc nữa, và lần này anh ta đã đưa được phần lớn vào miệng. Nhưng người anh ta vẫn dán chặt vào tường, như thể anh ta vẫn chưa sẵn sàng lấy lại vẻ nghiêm chỉnh như mọi khi.

“Ted này, anh ở lại đây đi? Em sẽ qua nhà lớn. Em có thể ngủ trên ghế sô pha.”

“Không, không, không. Tôi phải về.”

“Em thực sự nghĩ là em phải gọi chị Caroline thôi.”

“Tôi đỡ hơn rồi. Uống nước đỡ rồi. Nhìn này.”

Anh ta đứng thẳng dậy và bước lảo đảo về phía tôi. Sau đó, anh ta với tay, vung loạn xạ, cầu cứu. Tôi đón lấy tay và đỡ anh ta ngồi xuống cuối giường. Anh ta ngồi thụp xuống đệm, vẫn không bỏ tay cho tới khi tôi ngồi xuống bên cạnh.

“Năm phút thôi,” anh ta hứa. “Sẽ đỡ thôi.”

“Anh có muốn uống thêm nước không?”

“Không, tôi sẽ nôn mất.”

“Thế uống một viên Tylenol nhé?”

Tôi muốn có lý do để đứng dậy và tránh xa anh ta, thế là tôi đi vào phòng tắm và mang ra vài viên aspirin nhai cho trẻ con. Tôi để thuốc vào lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Ted, anh ta nghiêm túc nhai hết ba viên.

“Caroline và tôi đã cãi nhau. Tôi chỉ cần một chút không gian, một căn phòng nhỏ để thông thoáng đầu óc. Tôi nhìn thấy đèn trong căn chòi tắt. Tôi đoán là em đã ra ngoài. Tôi không cố tình ngủ lại đâu.”

“Em hiểu,” tôi đáp, mặc dù tôi thực sự không hiểu, tôi chẳng biết tại sao anh ta lại trèo lên giường của tôi.

“Tất nhiên là em hiểu. Em là một người rất biết thấu cảm. Đó là lí do em là một người mẹ tuyệt vời đến thế.”

“Em đã làm mẹ đâu.”

“Em sẽ trở thành một người mẹ tuyệt vời. Em tốt bụng, em biết quan tâm người khác, và em đặt con cái lên hàng đầu. Cái đó đâu có khó nhằn như mấy thứ khoa học tên lửa đâu. Em đang mặc váy của Caroline đấy à?”

Hai mắt anh ta nhìn khắp cơ thể tôi và tôi di chuyển ra phía sau bệ bếp, cảm thấy may mắn khi có một rào cản giữa hai chúng tôi. “Tháng trước, chị ấy cho em một ít đồ.”

“Đồ cũ. Đồ thừa cả thôi. Em xứng đáng được hơn thế, Mallory ạ.” Anh ta lẩm bẩm điều gì đó mà tôi nghe không ra, trừ câu cuối cùng: “Em đang mắc kẹt trong đống bùn lầy này, và ở ngoài kia còn cả một thế giới rộng lớn.”

“Em thích ở đây. Em thích Spring Brook.”

“Bởi vì em chưa từng đi đâu khác thôi. Nếu em đã đi rồi, nếu em từng đến đảo Whidbey, em sẽ hiểu.”

“Là ở đâu?”

Anh ta giải thích đó là một phần của một quần đảo ở tây bắc Thái Bình Dương. “Hồi học đại học, tôi đã từng trải qua một mùa hè ở đó. Mùa hè đẹp nhất trong đời. Tôi làm việc trong một trại chăn nuôi gia súc, cả ngày phơi mình dưới nắng và đêm đến chúng tôi ngồi trên bãi biển và uống rượu. Không có ti vi, không có màn hình máy tính. Chỉ có những con người tốt bụng và thiên nhiên tươi đẹp cùng với quang cảnh tuyệt diệu nhất mà ta từng thấy.”

Rồi sau đó, anh ta nhìn thấy cái quần chinos ở cuối giường. Anh ta có vẻ đã nhận ra đó là quần của mình, rằng nó nên trả về vị trí cũ. Anh ta giũ quần và đưa xuống chân, rất nhanh anh ta làm rơi nó xuống sàn nhà. Tôi nghĩ tôi sẽ phải giúp anh ta. Tôi khuỵu gối trước mặt anh ta, mở sẵn quần để anh ta mặc vào người—một chân vào trước, rồi đến chân kia. Anh ta kéo quần lên vừa ngang hông, rồi lại nhìn chằm chằm vào mắt tôi. “Tôi thề với em, Mallory ạ, nếu em nhìn thấy eo biển Puget Sound, em sẽ quên luôn Spring Brook trong vòng năm phút. Em sẽ nhận ra Spring Brook là một vũng bùn, một cái bẫy trói chân ta lại.”

Thực sự, tôi chẳng để ý anh ta nói gì. Khi lớn lên ở Nam Philly, bạn sẽ suốt ngày chạm mặt với rất nhiều phường say xỉn, và bạn sẽ sớm nhận ra rằng phần lớn những câu nhận xét của bọn họ đều là vớ vẩn. Chúng chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Spring Brook rất đẹp. Và anh có một cuộc sống hoàn mỹ đây. Một gia đình êm ấm, một người vợ đẹp.”

“Cô vợ ấy ngủ trong phòng khách. Cô ấy sẽ không chạm vào người tôi đâu.”

Ted đang lầm bầm, đầu cúi nhìn chiếc quần, thế nên tôi có thể dễ dàng vờ như không nghe thấy gì.

“Anh có một ngôi nhà đẹp,” tôi tiếp tục.

“Là cô ấy mua đấy. Không phải tôi. Chừng nào trái đất hết chỗ để ở, tôi mới chọn đến đây.”

“Ý anh là sao?”

“Bố của Caroline rất giàu có. Chúng tôi có đủ tiền để sống bất cứ nơi nào. Manhattan, San Fransisco, đâu cũng được. Nhưng cô ấy lại muốn tới Spring Brook, thế là chúng tôi có mặt ở đây, cái xứ Spring Brook này.” Anh ta nói như thể mọi việc đều nằm ngoài khả năng kiểm soát của mình vậy. “Đừng hiểu lầm ý tôi, Mallory ạ. Cô ấy là một người tốt. Cô ấy có tấm lòng rộng lượng. Và cô ấy sẽ làm bất cứ điều gì, miễn là Teddy được mạnh khỏe. Nhưng đây không phải là cuộc sống mà tôi mong muốn. Tôi chưa bao giờ đồng ý sẽ sống như thế này.”

“Em lấy thêm nước nhé?”

Anh ta lắc đầu, như muốn hàm ý tôi đã không thể hiểu được những điều cần hiểu. “Tôi không yêu cầu em phải chăm sóc cho tôi. Tôi nói tôi sẽ chăm sóc cho em.”

“Em hiểu. Và em sẽ suy nghĩ chuyện đó. Còn bây giờ, ta nên đưa anh về nhà. Chị Caroline có lẽ đang lo lắm đấy.”

Ted đang nói năng mỗi lúc mỗi lung tung hơn—anh ta nói gì đó về hồ Seneca và vùng trồng nho và muốn đào thoát khỏi tất cả. Anh ta cố gắng tự mình đứng dậy mà không cần tôi đỡ, sau đó kéo hẳn quần lên và cài khuy. “Chúng ta nên đốt những thứ này.”

“Để mai,” tôi nói với anh ta. “Để mai rồi đốt.”

“Nhưng không phải trong căn chòi.” Anh ta chỉ tay vào cái máy báo cháy trên tường. “Điện đóm trong này toàn là được đấu nối nên mỏng manh lắm. Rất dễ hỏng. Đừng tự sửa. Hãy để tôi giúp.”

Tôi mở cửa căn chòi và Ted lảo đảo bước ra ngoài. Bằng một cách nào đó, anh ta có thể bước xuống ba bậc thang mà không hề bị vấp; và sau đó, anh ta loạng choạng đi vào màn đêm, hướng về phía nhà chính.

“Chúc ngủ ngon,” tôi gọi với theo.

“Để rồi xem,” anh ta đáp lại.

Tôi đóng cánh cửa chính của căn chòi và khóa chặt. Tôi nhìn thấy một nắm giấy ăn vo chặt thành cục vứt trên táp đầu giường. Tôi dùng một tờ khăn giấy nhặt nó lên rồi nhét thật sâu vào dưới đáy sọt rác. Sau đó, tôi lột chăn và ga giường, phát hiện ra ba chiếc áo ngực của mình lẫn lộn trong đống chăn mền. Tôi không biết tại sao chúng lại nằm ở trên giường, và tôi cũng không muốn biết. Ngày mai, tôi sẽ mang tất cả đi giặt và tôi sẽ cố quên chuyện đã xảy ra.

Vì tôi không có ga giường khác, tôi phải trải khăn tắm lên đệm rồi nằm lên. Nghe vậy thôi, chứ thực ra chẳng lấy gì làm thoải mái. Tất cả những gì tôi cần làm là nhắm mắt lại và mường tượng bước chân quay về khu vườn đẹp đẽ trong lâu đài với những thác nước róc rách và những cổng hoa tỏa hương ngọt ngào. Không gì có thể phá hỏng đêm huyền diệu của tôi—bao gồm việc tranh luận với Caroline về buổi gọi hồn, và đặc biệt là việc phát hiện ra Ted ở trong căn chòi. Và trước khi tôi chìm vào giấc ngủ, tôi xin Chúa hãy tha thứ cho tôi vì đã nói dối Adrian. Tôi cầu xin Người hãy giúp tôi tìm được đúng ngôn từ để thổ lộ cho anh chàng nghe sự thật. Tôi cầu mong Adrian sẽ không bận tâm tới tất cả những chuyện bất hảo tôi đã từng—rằng anh chàng sẽ nhìn nhận tôi như lúc này đây, chứ không phải là phiên bản thảm họa của ngày xưa.