CHƯƠNG 19

Sáng hôm sau, tôi tới nhà lớn và thấy Caroline cùng Ted đã vận đồ đi làm và đang ngồi ăn sáng. Caroline đang uống trà, còn Ted đang nhấm nháp cà phê đen; họ ngồi nhìn nhau chằm chằm trong sự im lặng đầy lạnh lùng. Tôi nhận ra là họ đang đợi mình.

“Em qua đây được không?” Caroline cất tiếng. “Anh Ted có điều muốn nói.”

Trông Ted rất tệ. Rõ ràng là anh ta vẫn còn chếnh choáng sau cuốc say rượu. Đáng lẽ ra anh ta nên ở trên tầng, đi ngủ. Hoặc đang trong nhà tắm, ôm bồn cầu. “Tôi muốn xin lỗi vì hành vi của mình đêm qua. Đó là hành động hoàn toàn không thể chấp nhận được và…”

“Anh Ted, không sao. Em đã quên chuyện đó rồi.”

Caroline lắc đầu. “Không, Mallory, chúng ta sẽ không vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra. Chúng ta cần phải nhận thức thật rõ ràng tất cả những việc đã xảy ra đêm qua.”

Ted gật đầu và nghiêm túc nói tiếp, giống như anh ta đang đọc làu làu một bài phát biểu đã được ghi nhớ trong đầu. “Hành động của tôi là ngạo mạn và thể hiện thái độ thiếu tôn trọng. Tôi cảm thấy rất xấu hổ trước hành vi của mình, và tôi sẽ tự vấn bản thân tại sao lại đi lạm dụng các đặc quyền của mình như vậy.”

“Em chấp nhận lời xin lỗi,” tôi nói với họ. “Anh không cần nói thêm gì cả. Em sẽ thấy thoải mái hơn nếu chúng ta bỏ qua chuyện này, được chứ?”

Ted nhìn Caroline, và chị nhún vai. “Được thôi.”

“Cảm ơn em vì đã hiểu cho tôi, Mallory. Tôi hứa sẽ không lặp lại chuyện này nữa.” Xong, anh ta đứng dậy, cầm lấy cặp và sau đó bước những bước không vững tiến ra tiền sảnh. Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng sập của cánh cửa chính, và tiếng nổ máy ở bên ngoài đường dẫn.

“Anh ấy sợ em sẽ kiện vợ chồng chị” Caroline giải thích. “Em có thể kể cho chị nghe đã có chuyện gì không? Tự kể bằng lời của em?”

“Caroline, em xin hứa với chị, không có chuyện gì cả. Tối qua, em tới nhà Adrian. Bố mẹ bạn ấy tổ chức tiệc. Em về nhà sau nửa đêm, và thấy Ted ở trong căn chòi. Anh ấy say rượu. Anh ấy nói rằng hai anh chị đã cãi nhau, và rằng anh ấy cần một nơi yên tĩnh định tâm lại.”

“Chị cứ nghĩ anh ấy ở tầng dưới. Ngủ lại trên ghế sô pha.”

“Ngay khi em về đến nhà, anh ấy xin lỗi rồi rời đi. Chỉ có thế thôi.”

“Anh ấy có kể chuyện bọn chị cãi nhau không?”

“Không, anh ấy chỉ nói chị là một người tốt. Với trái tim nhân hậu. Anh ấy nói chị sẽ làm tất cả vì gia đình.”

“Và gì nữa?”

“Và chỉ có thế. Những lời anh ấy nói khá là vô nghĩa. Anh ấy nói về hòn đảo nào đó? Nơi anh ấy từng trải qua một mùa hè hồi đại học?”

“Làm việc dưới ánh nắng và đánh giấc dưới những vì sao ấy hả,” Caroline nói, và tôi nhận ra chị đang nhại lại lời của chồng, có chút giễu nhại anh ta. “Bất cứ khi nào say xỉn, anh ấy sẽ lại nói về đảo Whidbey.”

“Em không để ý lắm. Em lấy nước cho anh ấy và mấy viên aspirin loại dành cho trẻ, và rồi em mở cửa, anh ấy đi về. Chỉ bấy nhiêu thôi.”

Chị chăm chú quan sát gương mặt tôi, như thể chị đang cố tìm sơ hở. “Chị thấy xấu hổ khi phải hỏi câu này, nhưng về lí thuyết em là người làm việc cho chị, nên chị cảm thấy phải hỏi rõ. Anh ấy có gợi ý gì với em không?”

“Không. Không hề.”

Ý tôi là, tôi nghĩ tôi có thể nhắc đến việc anh ta đã cởi quần, đã lục lọi ngăn đồ lót của tôi, và làm gì đó có trời mới biết trên giường của tôi trước khi tôi về đến nơi. Nhưng nói ra để làm gì? Caroline tội nghiệp đã trông đau khổ lắm rồi, còn Ted cũng đã xin lỗi. Tôi thấy không cần thiết phải lôi chuyện này ra. Tôi chắc chắn sẽ không bỏ việc vì những sự cố vừa rồi.

“Chị Caroline, em xin thề với chị, anh ấy không động đến em, dù chỉ một cọng tóc.”

Chị thở phào một hơi dài. “Mùa hè này, Ted sẽ bước sang năm mươi ba. Chị chắc em đã từng nghe chuyện khủng hoảng tuổi trung niên ở đàn ông. Họ bắt đầu hoài nghi tất cả những lựa chọn của mình. Và hơn thế nữa, việc làm ăn của anh ấy đang gặp khó. Nó giáng một đòn mạnh vào cái tôi của anh ấy. Anh ấy hi vọng tới mùa thu này sẽ thuê thêm được một vài người mới, nhưng tình hình trông có vẻ không mấy khả quan.”

“Công ty anh ấy quy mô lớn thế nào ạ?”

Chị làm mặt cười khẩy. “Anh ấy muốn sẽ có đội ngũ khoảng bốn mươi người, nhưng hiện tại chỉ có mình Ted thôi. Đó là một doanh nghiệp một thành viên.”

Chỉ có mình Ted thôi sao? Tôi đã có cảm giác anh ta làm việc trong một tòa nhà chọc trời hoành tráng ở quận trung tâm thành phố, vây quanh là thư kí, hệ thống máy tính hào nhoáng và những ô cửa sổ kính to trông ra quảng trường Rittenhouse cơ đấy. “Anh ấy kể với em là anh ấy làm việc với chuỗi nhà hàng Cracker Barrel. Và nến Yankee Candle. Những công ty lớn.”

“Anh ấy đã tiếp xúc với họ” Caroline giải thích. “Anh ấy gặp gỡ đối tác các công ty khác nhau và đề nghị vận hành trang web của họ. Điều hành mảng kinh doanh trên nền tảng thương mại điện tử của họ. Nhưng rất khó để giành được những khách hàng lớn như thế khi chỉ có một mình.”

“Anh ấy có nhắc đến các đồng nghiệp. Mấy người tên là Mike và Ed. Anh ấy nói họ luôn ăn trưa cùng nhau.”

“Đúng thế, tất cả họ đều đầu quân cho WeWork. Đó là một không gian làm việc chung mà người ta thuê chỗ ngồi làm theo tháng. Bởi vì Ted cần phải có một địa chỉ giao dịch trong thành phố. Một phần quan trọng trong công việc của anh ấy là phải tạo được ấn tượng tốt. Cố gắng thể hiện bề ngoài quan trọng hơn là bản chất thật. Mùa hè này, anh ấy đã phải chịu rất nhiều áp lực—và đêm hôm qua, chị nghĩ em đã nhìn thấy những vết nứt đầu tiên ở bề ngoài mà thôi.”

Giọng của chị nghẹn lại, và tôi nhận ra chị đang lo lắng không chỉ cho Ted mà còn cho cả cuộc hôn nhân của chị, cho cả gia đình chị. Và tôi thật lòng không biết phải nói gì. Tôi thở phào khi nghe thấy tiếng bước chân của Teddy đang đi xuống cầu thang. Caroline ngồi thẳng dậy và dùng giấy ăn thấm khô nước mắt.

Teddy bước vào trong bếp, mang theo một chiếc iPad. Cậu bé đang vuốt ngón tay trên màn hình, và màn hình đáp lại bằng những tiếng nổ to, chói tai.

“Xin chào Gấu yêu! Em có gì thế?”

Cậu bé không rời mắt khỏi màn hình. “Tối qua mẹ cho em cái này. Cái này trước là của bố, nhưng giờ là của em.” Cậu bé cầm lấy một cái ly nhựa và tự lấy đầy nước. Không nói thêm một lời nào nữa, cậu bé mang theo ly nước và iPad đi vào phòng nghỉ.

“Teddy đang tạm dừng vẽ tranh,” Caroline giải thích. “Sau tất cả những chuyện rắc rối vừa qua, bọn chị nghĩ thằng bé cần vài thú vui mới. Và App Store có rất nhiều ứng dụng giáo dục. Các trò chơi toán học, ngữ âm, thậm chí là ngoại ngữ.” Chị bước vào trong bếp và mở một ngăn tủ ở phía trên tủ lạnh, cao hơn hẳn tầm với của Teddy. “Chị đã thu hết bút màu, bút dạ của thằng bé và cất lên trên này. Teddy rất hào hứng với cái iPad, chị nghĩ thằng bé sẽ không để ý đâu.”

Tôi biết quy định đầu tiên của người trông trẻ là không bao giờ được đánh giá người mẹ, nhưng tôi không khỏi băn khoăn rằng đây là một hành động sai lầm. Teddy thực sự vui thú với việc vẽ tranh và tôi nghĩ thật sai lầm khi cướp đi quyền của thằng bé. Tệ hơn nữa, tôi cảm thấy sự việc vừa qua là do mình, bởi tôi không thể giữ mồm giữ miệng về chuyện Annie Barrett.

Caroline nhận ra nỗi thất vọng của tôi. “Đây là thử nghiệm. Chỉ vài ngày thôi. Có thể sẽ giúp chúng ta hiểu được vấn đề nằm ở đâu.” Chị đóng cửa tủ lại, như thể vấn đề này đã chốt xong. “Giờ kể chị nghe về bữa tiệc ở nhà Adrian đi. Em vui chứ hả?”

“Vui lắm ạ.” Và tôi thấy vui khi đổi chủ đề, bởi lẽ tôi vẫn nghĩ mãi về buổi hẹn ăn tối của chúng tôi từ lúc rời khỏi giường đến giờ. “Tối nay, bọn em hẹn ăn ngoài. Bạn ấy muốn lái xe tới Princeton. Dùng bữa ở một nhà hàng tapas gì đó.”

“Ôi… những chỗ như thế lãng mạn lắm!”

“Bạn ấy sẽ đón em vào lúc 5 rưỡi.”

“Vậy chị sẽ cố về nhà sớm. Để em có thêm thời gian chuẩn bị.” Nói xong, chị xem giờ. “Thôi chết, chị phải đi đây. Chị thấy hào hứng thay cho em đấy, Mallory ạ! Tối nay, em sẽ vui lắm đây!”

Sau khi Caroline rời đi, tôi tìm được Teddy đang ở trong phòng nghỉ, vẻ như cậu bé bị thôi miên trước trò chơi Angry Birds. Cậu đang dùng ngón tay kéo và thả một cái súng cao su lớn; cậu bắn những con chim sặc sỡ sắc màu vào một loạt những ngôi nhà bằng gỗ và bằng thép bị bầy lợn chiếm đóng. Mỗi một pha tấn công lại đi kèm tiếng rít, tiếng nổ, tiếng va đập, tiếng chớp nháy và tiếng còi ré lên rất chói tai. Tôi ngồi đối diện với Teddy, chập hai tay với nhau. “Sáng nay, mình làm gì đây ta? Đi dạo một chút trong Khu rừng ma thuật? Hay là nướng bánh nhỉ?”

Cậu bé nhún vai, tay vuốt màn hình không ngớt. “Em ứ quan tâm.”

Một con chim bắn trượt mục tiêu, Teddy cau mày, bực bội với kết quả. Cậu dí sát mặt vào màn hình, chẳng khác nào đang muốn làm cho mình nhập hẳn vào bên trong.

“Thôi nào, Teddy. Bỏ máy xuống đi.”

“Em chưa chơi xong.”

“Mẹ em bảo chơi cái này vào Thời gian yên tĩnh. Mẹ em không muốn em dùng nó cả buổi sáng đâu.”

Cậu quay lưng lại với tôi, dùng thân mình để che cái máy tính bảng. “Cho em chơi một cấp nữa thôi.”

“Một cấp trong bao lâu?”

Hóa ra thêm một cấp mất hơn nửa giờ đồng hồ. Sau khi đã chơi xong, Teddy xin tôi sạc iPad để có pin lát sau chơi tiếp.

Chúng tôi dành cả buổi sáng đi quanh Khu rừng ma thuật. Tôi cố sáng tạo ra một câu chuyện thám hiểm mới cho hoàng tử Teddy và công chúa Mallory, nhưng tất cả những gì Teddy muốn trao đổi là chiến thuật để chơi trò Angry Birds. Những con chim màu vàng phù hợp nhất để tấn công mấy ngôi nhà gỗ. Chim màu đen có thể phá hủy tường bê tông. Chim màu trắng bay đi sau khi thả bom trứng. Đó không hẳn là một cuộc trò chuyện, cậu chỉ đang lặp lại một chuỗi các thông tin và dữ liệu, giống như chúng đang cố sắp xếp các luật chơi trong đầu.

Tôi nhìn thấy một ánh sáng bạc lóe lên giữa vạt cây, và tôi khom người xuống xem thử. Đó là nửa đầu của một mũi tên; nửa dưới gắn lông chim chẳng thấy đâu, và tất cả những gì còn lại là đoạn thân bọc nhôm và một đầu mũi tên hình chóp nhọn.

“Đây là một cái tên lửa thần kỳ,” tôi bảo Teddy. “Nó được dùng để tiêu diệt lũ quỷ lùn.”

“Tuyệt đấy,” Teddy nói. “Với cả, chim xanh là loại chim xoay đầu. Nó có thể tạo ra thiệt hại gấp đôi khi tấn công. Thế nên em sẽ bắn con chim đó trước tiên.”

Tôi gợi ý chúng tôi đi bộ tới chỗ Cây đậu thần và bỏ mũi tên vào kho vũ khí. Teddy đồng ý, nhưng cậu chỉ tham gia nửa vời. Tuồng như cậu chỉ đang cố chờ cho thời gian qua đi, chờ cho hết buổi sáng để chúng tôi có thể quay về nhà.

Tôi đề nghị sẽ làm bất kì món gì cho Teddy dùng bữa trưa, nhưng cậu bảo không quan tâm, thế là tôi chỉ làm bánh mì kẹp phô mai. Trong lúc cậu ngấu nghiến chiếc bánh, tôi bảo cậu rằng không nhất thiết phải dùng iPad trong Thời gian yên tĩnh. Tôi gợi ý chơi LEGO hoặc Lincoln Logs hoặc chơi với bầy gia súc đồ chơi có thể sẽ rất vui. Và cậu liếc nhìn tôi như thể tôi đang tìm cách lừa lọc, như thể tôi đang cố tước đoạt một đặc quyền mà cậu bé xứng đáng được hưởng.

“Cảm ơn, nhưng em sẽ chơi trò chơi của em,” cậu nói.

Cậu mang máy tính bảng lên phòng ngủ; và sau vài phút, tôi leo lên tầng hai và áp sát tai vào cửa phòng ngủ. Không thấy có tiếng thì thầm, không có những cuộc nói chuyện chỉ từ một phía. Thi thoảng, tiếng cười của Teddy cất lên, và tiếng kéo khẩu súng cao su, tiếng kêu quang quác của lũ chim, và tiếng những tòa nhà bị nổ tung. Nghe có vẻ cậu rất vui thú, nhưng có gì đó trong niềm hân hoan ấy làm tôi cảm thấy bồn chồn. Chỉ qua một đêm, như chỉ vừa gạt một cái công tắc mà tôi cảm thấy như thể một điều diệu kì đã biến mất.

Tôi đi xuống tầng dưới, lấy điện thoại ra, và gọi đến viện dưỡng lão Rest Haven. Tôi nói với lễ tân là muốn nói chuyện với một cư dân sống trong viện, bà Dolores Jean Campbell. Điện thoại đổ chuông vài lần trước khi chuyển sang chế độ thư thoại với một giọng chào mặc định.

“Ừm, chào bà, tên cháu là Mallory Quinn. Ta không quen nhau, nhưng cháu nghĩ có lẽ bà có thể giúp được cháu.”

Tôi nhận ra tôi khá lúng túng khi giải thích lí do lí trấu của mình ra sao, đáng ra tôi nên luyện tập những điều cần nói trước khi gọi, nhưng giờ đã quá muộn và không khéo sẽ hỏng việc mất.

“Cháu muốn hỏi không biết mẹ của bà có phải là một người tên là Annie Barrett không? Ở Spring Brook, New Jersey. Bởi nếu đúng là vậy, cháu thực sự rất muốn được nói chuyện với bà. Bà có thể gọi lại cho cháu được không ạ?”

Tôi để lại số điện thoại và kết thúc cuộc gọi, cảm giác như tôi vừa mới lao vào ngõ cụt. Tôi dám chắc sẽ không bao giờ nhận lại được cuộc gọi từ bà ấy.

Tôi dọn dẹp bát đĩa ăn trưa và sau đó đi quanh bếp với giẻ xà phòng, cọ sạch mặt bàn bếp, và cố làm mọi việc cho thật tươm tất. Hơn bao giờ hết, tôi cảm thấy công việc của mình trở nên thật bấp bênh. Giống như mỗi ngày lại nảy sinh thêm lí do mới khiến Caroline muốn thay thế tôi bằng một người khác. Thế nên tôi làm cho mình bận rộn với những nhiệm vụ nằm ngoài yêu cầu công việc. Tôi quét và lau nhà, lau chùi bên trong lò vi sóng. Tôi mở lò nướng bánh mì và dọn khay nhỏ thu vụn bánh. Tôi chui xuống gầm bồn rửa bát và đổ thêm nước rửa bát vào bình chứa, sau đó tôi đứng lên ghế và lau bụi quạt trần.

Tất cả những việc nhà lặt vặt này giúp tôi thấy yên lòng hơn, nhưng tôi không dám chắc liệu Caroline có để ý tới hay không. Tôi quyết định mình sẽ cần thực hiện một kế hoạch lớn chất chứa tham vọng hơn, cần làm một việc gì đó mà chị không thể không chú ý tới. Tôi di chuyển vào trong phòng nghỉ và nằm xuống ghế dài, nghĩ ngợi nhiều ý tưởng khác nhau. Bất chợt tôi nghĩ tới một ý vô cùng lí thú: Tôi sẽ đưa Teddy đi siêu thị, chúng tôi sẽ mua thật nhiều đồ ăn, và chúng tôi sẽ chuẩn bị một bữa tối bất ngờ cho bố mẹ cậu. Tôi sẽ bỏ tất cả bữa ăn vào lò nướng ở chế độ giữ ấm, như vậy ngay khi họ về đến nhà, đồ ăn sẽ sẵn sàng. Thậm chí tôi sẽ bày sẵn bàn ăn, như vậy họ sẽ không phải động dù chỉ một ngón tay. Họ chỉ cần bước vào nhà, ngồi xuống và thưởng thức những món ăn ngon lành, và cảm thấy may mắn khi có tôi là một phần trong gia đình họ.

Nhưng trước khi tôi có thể thực sự triển khai ý tưởng này, trước khi tôi có thể ngồi dậy và liệt kê một danh sách những thứ cần mua, tôi đã chìm vào giấc ngủ.

Tôi chẳng biết sao tôi lại như thế. Tôi đâu có mệt đến mức phải gà gật. Tôi chỉ định chợp mắt một chút thôi. Song, tôi lại nhớ rất rõ là tôi đang mơ về một nơi từ thủa ấu thơ, một công viên giải trí nhỏ thuộc sở hữu gia đình có tên là Storybook Land. Nó được xây dựng vào những năm 1950 để tái hiện tất cả những câu chuyện cổ tích kinh điển và những bài đồng dao về Ngỗng mẹ. Lũ trẻ con được trèo lên cây đậu thần khổng lồ hoặc thăm ba chú lợn con hoặc vẫy tay với Bà lão sống trong chiếc giày qua ô cửa sổ, đó là một con rối với đôi mắt nhìn chằm chằm, mỗi lần cử động lại có những tiếng kẽo kẹt.

Trong giấc mơ, lúc tôi đang dẫn Teddy đi ngang qua vòng quay ngựa gỗ, cậu bé vô cùng hào hứng, và nài nỉ tôi cầm hộ tất cả số bút chì và bút màu để cậu leo lên ngựa. Cậu đổ hết cả hộp bút vào tay tôi, nhiều đến mức tôi không thể cầm xuể, bút chì rơi xuống quanh chân tôi. Tôi cố gắng nhét chúng vào trong túi áo, bởi tôi không thể nào cầm hết cho đặng. Và đến lúc tôi nhặt xong, Teddy đã biến đi đâu mất. Tôi đã để lạc cậu bé giữa đám đông. Giấc mơ của tôi biến thành một cơn ác mộng.

Tôi bắt đầu chạy khắp công viên, chen vào mấy phụ huynh khác hòng mở đường, gọi tên Teddy và tìm kiếm khắp nơi. Storybook Land đầy ắp những đứa trẻ năm tuổi, và nhìn từ đằng sau tất cả chúng trông giống nhau y như đúc, bất cứ đứa trẻ nào cũng có thể là Teddy, tôi không thể tìm thấy cu cậu ở đâu cả. Tôi kéo một vài ông bố bà mẹ lại và cầu xin họ giúp tôi, làm ơn, làm ơn hãy giúp tôi đi, và họ tỏ ra hoảng hốt. “Nhưng đây là trách nhiệm của cô mà,” họ nói với tôi. “Sao chúng tôi phải giúp cô?”

Chẳng còn lựa chọn nào khác, tôi đành phải gọi điện cho vợ chồng Maxwell. Tôi không muốn kể cho họ biết chuyện đã xảy ra, nhưng nguy cấp lắm rồi. Tôi rút điện thoại ra và đang gọi vào số của Caroline thì đột nhiên tôi nhìn thấy thằng bé! Tít đầu bên kia của công viên, đang ngồi trên những bậc cầu thang dẫn lên căn chòi của Cô bé quàng khăn đỏ. Tôi xô đẩy gạt đám đông người vây quanh để đi, cố gắng chạy nhanh nhất có thể. Nhưng khi tới được căn chòi, Teddy không còn ở đó nữa. Đó là em gái tôi, nhỏ Beth ấy! Con bé đang mặc chiếc áo phông màu vàng với quần bò phai và đi đôi giày Vans sọc carô đen trắng.

Tôi chạy lại, ôm con bé và nhấc bổng nó lên khỏi mặt đất. Tôi không thể tin được con bé lại ở đây, nó còn sống! Tôi ôm nó rất chặt, chặt đến nỗi con bé bật cười, và ánh nắng chiếu vào niềng răng của nó, lóe sáng. “Chị tưởng em đã lìa đời rồi! Chị tưởng là chị đã làm hại em!”

“Đừng ngớ ngẩn thế chứ,” con bé nói, và giấc mơ của tôi thật đến mức tôi thật sự đã ngửi thấy mùi của con bé. Con bé có mùi của dừa và dứa, giống mùi viên tắm bồn pina colada mà con bé và mấy đứa bạn của nó từng mua ở cửa hàng Lush, cửa hàng bán xà phòng đắt đỏ ở Trung tâm thương mại King of Prussia.

Con bé giải thích rằng tai nạn đó chỉ là một hiểu lầm lớn, và suốt thời gian qua tôi đã tự trách nhầm bản thân mình rồi.

“Em có chắc là mình ổn không?”

“Chắc, Mal ạ, nhắc lại lần thứ một triệu, em hoàn toàn ổn. Giờ mình đi chơi Nhà Bóng được không?”

“Được, Beth ạ, được chứ! Gì cũng được! Em muốn chơi gì cũng được!”

Nhưng rồi sau đó, Teddy đã quay trở lại, cậu bé đang kéo tay tôi, cậu nhẹ nhàng lay tôi thức dậy. Tôi mở mắt và sớm nhận ra mình đang nằm trên chiếc sô pha trong phòng nghỉ, còn Teddy đang giơ iPad trước mặt tôi.

“Lại tắt ngóm rồi chị.”

Tôi dám chắc thằng bé nhầm lẫn gì đó. Tôi vừa mới sạc iPad qua cả giờ ăn trưa và pin đã đầy 100% cơ mà. Nhưng khi tôi ngồi dậy, tôi nhận thấy ánh sáng trong phòng nghỉ đã giảm đi đáng kể, ánh mặt trời đã không còn hắt vào trong qua các ô cửa sổ mặt hướng bắc nữa. Đồng hồ trên mặt lò sưởi chỉ 5 giờ 17 phút nhưng thật khó tin.

Tôi thò tay lấy điện thoại và xác nhận lại thực sự là đã 5 giờ 23 phút rồi.

Tôi đã ngủ suốt bốn tiếng đồng hồ.

Và chỉ vài phút nữa anh chị Maxwell sẽ về đến nhà.

“Teddy, có chuyện gì thế? Sao em không gọi chị dậy?”

“Em lên được cấp 30 rồi,” cậu bé nói bằng giọng tự hào. “Em mở khóa được tám thẻ lông mới!”

Hai tay tôi bẩn quá. Những ngón tay và lòng bàn tay dính đầy muội đen, giống như tôi vừa mới đào bới gì ngoài vườn. Có một mẩu bút chì đã dùng mòn trong lòng của tôi—và thêm nhiều bút chì, bút lông với bút màu sáp rơi khắp trên sàn nhà, tất cả mấy thứ họa cụ mà Caroline đã giấu đi trong bếp.

Teddy nhìn xung quanh phòng nghỉ, mắt trợn tròn đầy kinh ngạc.

“Mẹ sẽ cáu điên lên mất.”

Tôi nhìn theo hướng cậu bé đang chú mục vào. Tất cả các mặt tường phủ kín những hình vẽ phác họa—rất nhiều, rất nhiều hình vẽ, sắc nét và chi tiết, trải dài từ sàn nhà lên tận trần nhà.

“Teddy, sao em lại làm việc này?”

“Em à? Em có làm gì đâu!”

Và tất nhiên là không phải thằng bé. Không thể nào? Nó không cao đến thế! Vả lại, tay nó cũng chẳng hề dính chút muội than, muội chì nào. Tôi đi khắp căn phòng để quan sát kĩ hơn. Đây là những bức tranh của Anya, tôi dám cả quyết như vậy. Chúng được vẽ kín trên tường, vẽ vào những khoảng trống giữa các ô cửa sổ, bảng điều chỉnh nhiệt điều hòa và công tắc điện.

“Mallory? Chị không sao chứ?”

Cậu bé đang kéo đuôi áo tôi, và tôi không ổn chút nào.

Chắc chắn tôi không ổn chút nào.

“Teddy, nghe chị nói này. Chúng ta cần dọn sạch những thứ này trước khi bố mẹ về đến nhà. Trong phòng em có cục tẩy nào không? Tẩy cao su to màu hồng ấy?”

Cậu bé nhìn tất cả số bút chì, bút sáp và bút dạ màu trên sàn. “Đây là tất cả số em có. Nhưng em không được dùng chúng nữa. Cho tới khi chúng ta tìm hiểu rõ nguyên nhân.”

Quá muộn rồi! Tôi nghe thấy tiếng xe đỗ ngoài đường dẫn. Tôi nhìn ra bên ngoài và trông thấy không chỉ Ted và Caroline mà còn cả Adrian nữa. Anh chàng đang đỗ chiếc xe tải chở dụng cụ làm vườn ở trước nhà. Lúc này đây, đáng lí ra tôi đã phải chưng diện một trong những bộ đầm mặc hè của Caroline, tư thế sẵn sàng cho bữa tối hẹn hò quan trọng ở Princeton.

“Em lên trên đi, Teddy.”

“Tại sao ạ?”

“Vì chị không muốn em ở đây.”

“Tại sao chứ?”

“Em làm ơn đi lên đi được không? Chị xin em đấy?” Có một bộ dây sạc trên bàn trà, và tôi đưa nó cho cậu bé. “Đi về phòng ngủ sạc iPad đi!”

“Vâng, tuyệt quá.”

Teddy cầm lấy iPad và dây sạc rồi chạy ra khỏi phòng nghỉ, giống như nó nghĩ nó đang chạy trốn khỏi điều gì đó. Tôi nghe thấy tiếng đôi bàn chân nhỏ lao vào phòng ở tầng trên.

Và sau đó là tiếng cửa chính mở, tiếng rít nhẹ khi cánh cửa đẩy ra, cọ vào sàn gạch hoa. Tôi nghe thấy Caroline nói chuyện với Adrian, chào đón anh chàng vào nhà họ. “Hai đứa đi đâu ăn tối thế?”

“Một nhà hàng tapas trên cả tuyệt vời,” anh chàng nói. “Họ có món patatas bravas ngon hết sảy.”

“Ừm, đó là món gì vậy?” Ted hỏi.

“Anh Maxwell, đó là món khoai tây cay ngon nhất quả đất, em bảo đảm luôn.”

Tôi biết mình cần phải ngăn họ lại, làm gì đó để chuẩn bị tinh thần cho họ trước khi nhìn thấy những thứ bừa bộn ấy. Tôi đi vào trong bếp, Caroline đang hỏi Adrian có muốn uống gì không. Hộc tủ phía trên tủ lạnh vẫn đang mở, đồ bên trong đã bị lấy đi hết, nhưng Caroline vẫn chưa để ý đến.

Adrian trông thật bảnh bao, khiến tôi không khỏi rung rinh. Cứ như thể anh chàng vừa mới tắm gội xong. Tóc anh chàng vẫn còn hơi ẩm; chiếc quần bò tối màu với áo sơ mi trắng phẳng lì của anh chàng đã đốn tim tôi. Không ai nhìn thấy tôi đi vào bếp cho tới khi tôi lên tiếng.

“Có chuyện rồi.”

Caroline nhìn tôi chăm chăm. “Gì thế, Mallory?”

“Tay em có gì vậy?” Ted hỏi.

Adrian vội vã chạy đến bên cạnh tôi. “Em ổn chứ?”

Và tôi biết anh chàng là hi vọng duy nhất của tôi.

Adrian là người duy nhất có lẽ sẽ tin vào những điều tôi nói ra.

“Chuyện này nghe sẽ có vẻ rất điên rồ, nhưng em thề là em đang nói thật. Sau khi Teddy lên lầu cho khoảng Thời gian yên tĩnh, em bắt đầu cảm thấy rất mệt. Em nằm xuống ghế sô pha để nghỉ. Em dự định là sẽ chợp mắt, chỉ vài phút thôi. Và rồi sau đó, bằng một cách nào đó—em không biết nữa—linh hồn của Anya đã chiếm lấy thân xác em.”

Caroline nhìn tôi chằm chằm. “Cái gì chứ?”

“Em biết. Em biết chuyện này nghe thật khó tin. Nhưng trong lúc em ngủ, cô ấy đã khiến em lấy hết số bút chì, bút dạ và bút sáp.” Tôi chỉ tay vào hộc tủ trống trơn phía trên tủ lạnh. “Và vì chị đã lấy hết giấy đi, cô ấy khiến em vẽ lên tường nhà anh chị. Cô ấy không thể nhập vào Teddy, thế nên cô ấy đã nhập vào em.”

Adrian vòng một cánh tay ôm lấy eo tôi. “Nghe này, không sao đâu. Giờ em đã an toàn rồi. Chúng ta sẽ tìm hiểu sự thể thế nào.”

Caroline xô tôi, lao vào trong phòng nghỉ, và tất cả chúng tôi nối gót theo. Chị thở gấp, mắt nhìn chằm chằm lên các bức tường, không thể tin nổi vào mắt mình.

“Teddy đâu rồi?”

“Đang trong phòng. Cậu bé không sao.”

Caroline nhìn sang chồng. Anh ta vội vã chạy lên lầu.

Tôi cố kể lại hết cho Caroline nghe những việc đã xảy ra trong buổi chiều. “Cậu bé về phòng ngủ vào lúc 1 giờ. Cho Thời gian yên tĩnh. Em để nó dùng iPad, như lời chị dặn. Mãi mười phút trước thằng bé mới xuống. Ngay sau đó thì chị về đến nhà.”

“Suốt bốn tiếng đồng hồ sao?” Chị hỏi.

Tôi cho Adrian xem tay phải của mình, muội đen của than và chì dính đầy tay, và cả những vết phồng rộp. “Em thuận tay trái, giống như Teddy. Em không thể nào tự vẽ nên những thứ này được. Chúng giống những bức tranh tìm thấy trong căn chòi của em.”

“Phải rồi, chính xác là vậy! Phong cách hoàn toàn giống nhau!” Anh chàng lấy điện thoại ra và đi xung quanh căn phòng, chụp lại những bức ảnh ở các góc khác nhau. “Việc đầu tiên chúng ta nên làm là so sánh chúng với các bức ảnh khác. Để xem chúng có tuân theo một trình tự nào đó.”

“Không,” Caroline nói. “Việc đầu tiên chúng ta sẽ làm đó là xét nghiệm chất kích thích. Ngay bây giờ. Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

Adrian nhìn chị chằm chằm. “Xét nghiệm chất kích thích là sao?”

“Thật không thể tin được tôi lại để con trai mình ở nhà một mình với em. Không thể tin được tôi lại tin tưởng em! Tôi đã nghĩ cái quái gì vậy chứ?”

“Em đâu có dùng thuốc mà,” tôi nói với chị. Tôi cố gắng nói thật nhỏ, như thể bằng một cách nào đó cuộc nói chuyện này có thể chỉ là của riêng hai chúng tôi. Như thể Adrian đang ngoài cuộc và chẳng nghe thấy. “Em thề với chị, chị Caroline, em trong sạch mà.”

“Vậy thì xét nghiệm đi, có sao đâu. Khi em bắt đầu làm việc ở đây, em đã đồng ý sẽ làm xét nghiệm ngẫu nhiên mỗi tuần. Là em tình nguyện mà. Vào ngày nào tùy chúng tôi chọn.” Chị nắm lấy cổ tay tôi và quan sát cánh tay để tìm dấu vết. “Chị nghĩ đáng lẽ chúng ta nên làm từ cách đây lâu rồi.”

Ted đã từ tầng hai quay lại, và chỉ bằng một ánh mắt, anh ta bảo với Caroline là Teddy vẫn ổn. Trong lúc đó, Adrian vẫn đang cố thuyết phục Caroline rằng chị đang hiểu nhầm.

“Chị Maxwell, em không biết chị đang nói chuyện gì, nhưng Mallory không dùng chất kích thích đâu. Chị thật sự nghĩ rằng cô ấy có thể nhận được học bổng thể thao nếu dùng ma túy sao? Trường Penn State sẽ đá cô ấy khỏi đội ngay lập tức.”

Một sự im lặng đầy gượng gạo bao trùm căn phòng. Tôi bỗng nhận ra Caroline đang cho tôi cơ hội để tự mình giải thích. Tôi cảm nhận nước mắt đang dâng trào bởi vì mọi chuyện đáng lẽ ra không phải sẽ diễn ra như thế này. “Được rồi, chờ em một chút,” tôi nói với Adrian. “Bởi vì, sự thật là em đã không hoàn toàn thành thật với anh.”

Adrian vẫn đang vòng tay quanh người tôi, nhưng vòng tay của anh chàng đã thả lỏng. “Thế nghĩa là sao?”

“Em đã dự định tối nay sẽ nói cho anh nghe sự thật.”

“Em đang nói chuyện gì vậy?”

Và tôi vẫn không thể làm được.

Tôi vẫn không biết phải bắt đầu từ đâu.

“Mallory không phải sinh viên trường Penn State,” Ted giải thích. “Mười tám tháng vừa qua, cô ấy đã đi cai nghiện. Tại một khu tập trung để dứt thuốc. Cô ấy lạm dụng thuốc giảm đau kê đơn và heroin.”

“Và cả các loại thuốc khác mà đến cô ấy còn không nhớ,” Caroline nói tiếp. “Não bộ cần thời gian để chữa lành, Mallory ạ.”

Giờ thì Adrian không còn ôm tôi nữa. Giờ thì chỉ mỗi tôi bám vào người anh như một con quái vật to đùng thảm thương, như một con kí sinh trùng. Và anh chàng dứt tôi ra khỏi người để có thể nhìn thấy bộ mặt của tôi.

“Có thật là như thế không?” Anh chàng hỏi.

“Em không dùng ma túy thật mà,” tôi nói. “Em thề đấy, Adrian, đến thứ Ba tới em sẽ dứt thuốc được hai mươi tháng.”

Và anh chàng dịch lùi ra sau, giống như những gì tôi vừa nói làm anh kinh hãi, Caroline đặt nhẹ một tay lên vai anh chàng. “Chắc hẳn em cảm thấy rất sốc khi nghe những điều này. Bọn chị cho rằng Mallory đã thành thật kể cho em nghe quá khứ của cô ấy. Bọn chị tưởng cô ấy đã kể cho em nghe sự thật.”

“Không, không hề.”

“Adrian này, chị làm việc với rất nhiều người nghiện bệnh viện dành cho cựu binh. Họ là những người tốt, và mục tiêu chính của bọn chị là đưa họ tái hòa nhập với xã hội. Nhưng đôi khi, việc xác định thời điểm không chính xác. Đôi khi, bọn chị cho họ về trước khi họ chuẩn bị sẵn sàng.”

Tôi ngước mắt nhìn Caroline, chĩa ánh nhìn giận dữ. “Em KHÔNG phải như thế! Em không đụng một vỉ thuốc nào. Và em không phải là kẻ chết tiệt đã vẽ những thứ kia! Em thề với chị đấy, Caroline. Có gì đó không ổn trong căn nhà này. Hồn ma của Annie Barrett đang ám con trai chị, và giờ đến lượt em, và đây là lời nhắn mà cô ấy muốn nhắn gởi.” Tôi chỉ tay xung quanh căn phòng, chỉ tay vào những bức tường. “Đây là câu chuyện của cô ấy!”

Và tôi biết trông tôi như kẻ loạn trí, những lời tôi thốt ra nghe cũng rất điên rồ, bởi vì Adrian đang nhìn tôi với vẻ hoang mang tột cùng. Trông anh chàng giống như mới nhìn thấy tôi lần đầu tiên vậy.

“Nhưng những chuyện khác thì đúng chứ?” Anh chàng hỏi. “Em đã sống ở chỗ cai nghiện thật chứ? Em đã dùng ma túy thật chứ?”

Tôi quá xấu hổ, không thể trả lời được, nhưng anh có thể nhìn ra đáp án trên gương mặt tôi. Adrian liền quay người và rời khỏi phòng nghỉ. Tôi định đuổi theo nhưng Caroline đã chặn tôi lại. “Để cậu ấy đi đi, Mallory. Đừng khiến cậu ấy đau khổ thêm nữa.”

Tôi nhìn ra cửa sổ và dõi theo Adrian băng qua con đường lát đá, gương mặt anh nhăn nhó đầy đau đớn. Đi được nửa đường, bỗng dưng anh bỏ chạy, như thể anh không thể chờ đợi thêm nữa mà chỉ muốn rời khỏi tôi ngay. Anh leo lên chiếc xe bán tải đen và đánh xe rời đi.

Và khi tôi quay lại nhìn Caroline, chị đang cầm một cái ly nhựa. “Đi nào. Làm cho xong chuyện này thôi.”

Chị đưa tôi tới nhà vệ sinh. Tôi đi vào trong và với tay định đóng cửa, nhưng chị cản tôi lại, lắc đầu. Như thể chị lo tôi sẽ động tay động chân với mẫu nước tiểu, như thể tôi luôn mang theo bên mình mấy lọ nước tiểu sạch để phòng khi cần dùng. Caroline giữ thể diện cho tôi bằng cách quay đầu đi khi tôi cởi quần và ngồi xổm ở bồn cầu. Đã làm xét nghiệm kiểu này hàng trăm lần, tôi thành thạo cách lấy mẫu sao cho gọn sạch. Tôi có thể lấy đầy một ly nước tiểu 100ml mà không đánh rơi ra ngoài dù chỉ một giọt. Tôi để cái ly ở mép bồn rửa, sau đó kéo quần lên và rửa tay. Nước chảy ra đen xì, làm bồn rửa dính đầy những cặn đen lấm tấm. Tôi dùng bánh xà phòng kì cọ ngón tay và lòng bàn tay, nhưng than chì bám chặt lấy da tôi như mực, như những vết nhơ không bao giờ có thể tẩy sạch.

“Chị sẽ đợi em trong phòng nghỉ,” Caroline nói. “Bọn chị sẽ đợi em rồi mới bắt đầu.”

Nước rửa tay của tôi trôi đi để lại một vòng tròn xám ngoét bẩn thỉu trên cái bồn rửa mặt bằng sứ trắng tinh. Lại thêm một điều nữa khiến tôi cảm thấy tội lỗi. Tôi cố dùng giấy vệ sinh để lau sạch, sau đó chùi khô tay vào quần.

Khi tôi vừa vào phòng nghỉ, Caroline và Ted đang ngồi trên ghế sô pha, họ để mẫu nước tiểu của tôi trên bàn cà phê, một tờ khăn giấy lót bên dưới. Caroline giơ cho tôi xem que thử vẫn bọc nguyên trong giấy bóng kính, để chứng minh là nó chưa bị ai tác động. Sau đó, chị bóc que thử, để lộ ra năm đầu vạch lấy mẫu, và nhúng chúng vào trong ly.

“Nghe em nói này, em hiểu vì sao anh chị lại làm thế này, nhưng kết quả sẽ không thể dương tính được đâu. Em thề đấy. Em đã cai thuốc hai mươi tháng nay rồi.”

“Và bọn chị muốn tin em,” Caroline nói, và sau đó chị liếc nhìn những bức vẽ trên khắp các bức tường. “Nhưng bọn chị cần phải hiểu đã có chuyện gì xảy ra tại đây ngày hôm nay.”

“Em đã kể cho anh chị nghe những gì đã xảy ra. Anya chiếm lấy thân xác em. Cô ta dùng em như một con rối. Em không vẽ những bức tranh này! Là cô ta vẽ!”

“Nếu muốn trao đổi về vấn đề này,” Caroline nói, “chúng ta cần phải giữ bình tĩnh. Chúng ta không thể hò hét, quát tháo vào mặt nhau.”

Tôi hít một hơi. “Được rồi. Em đồng ý.”

“Thế trước khi em tới đây làm việc, bọn chị đã nói chuyện rất lâu với chú Russell về quá khứ của em. Chú ấy kể cho bọn chị về những khó khăn mà em phải vật lộn để vượt qua—những kí ức lẫn lộn, lúc nhớ lúc quên…”

“Lần này thì khác. Em đã không còn gặp những vấn đề đó nữa.”

“Em biết là mới cách đây vài hôm, Teddy làm mất hộp bút chì màu. Thằng bé chạy tới khóc lóc với chị. Nó rất buồn bởi vì nó không tìm thấy hộp bút chì đâu cả. Và liền sau đó, tất cả những bức tranh này, quỷ quái làm sao lại bắt đầu xuất hiện ở căn chòi của em. Chuyện đó chẳng phải có vẻ trùng hợp một cách bất bình thường sao?”

Tôi cúi nhìn mẫu nước tiểu. Mới được có một phút. Vẫn còn quá sớm để biết kết quả.

“Chị Caroline, đến đường thẳng em còn không vẽ được nữa là. Hồi trung học, em từng học một lớp mỹ thuật. Em được điểm C trừ. Không thể nào em lại vẽ được những bức tranh đó. Em không có khiếu vẽ vời.”

“Các bệnh nhân của chị đều nói giống em: ‘Tôi vẽ xấu ma chê quỷ hờn!’ Nhưng rồi sau đó, khi họ thử sử dụng trị liệu bằng nghệ thuật, kết quả đều vượt xa tưởng tượng. Họ vẽ nên những hình ảnh rất đáng kinh ngạc, từ đó mà dần dần vượt qua những tổn thương. Để giải quyết những sự thật mà họ vẫn chưa sẵn sàng đối mặt.”

“Chuyện này không giống như thế.”

“Hãy nhìn người phụ nữ trong các bức vẽ của em. Cô ấy trẻ tuổi, dáng người cao. Cô ấy có hình thể săn chắc. Thực ra là cô ấy đang tập chạy, Mallory ạ. Cô ấy có nhắc em nhớ tới ai không?”

Tôi hiểu ý chị đang muốn hướng tới điều gì, nhưng chị đã nhầm rồi. “Đây không phải là một bức tranh tự họa.”

“Đây là một cách thể hiện mang tính biểu tượng. Một phép ẩn dụ bằng hình ảnh. Em đã mất đi cô em gái. Em buồn rầu, em hoang mang, em khao khát được mang cô bé trở về—nhưng đã quá muộn rồi. Nó đã rơi vào thung lũng của cái chết.” Chị đi xung quanh phòng nghỉ, hướng sự chú ý của tôi từ bức vẽ này sang bức vẽ tiếp theo. “Và rồi sau đó, một thiên thần đã tới để giúp cô bé—phép ẩn dụ này không có gì quá khó hiểu, phải không? Thiên thần đang dẫn Beth đi tới ánh sáng, và em không thể ngăn cản họ được. Beth đã vượt qua ranh giới rồi, cô bé sẽ không bao giờ quay lại nữa đâu. Em hẳn là biết điều này, Mallory ạ. Tất cả đều được thể hiện trên tường. Đây không phải là câu chuyện của Anya. Đây là câu chuyện của em. Câu chuyện của bé Beth.”

Tôi lắc đầu. Tôi không muốn kéo Beth vào chuyện này. Tôi thậm chí còn không muốn Caroline nhắc đến tên em ấy.

“Bọn chị đã biết chuyện” chị nói tiếp. “Chú Russell đã kể cho bọn chị nghe về chuyện của em, và chuyện đó thật kinh khủng, Mallory ạ. Chị rất tiếc vì chuyện đó đã xảy ra. Chị biết em đang mang trong mình rất nhiều lầm lỗi, rất nhiều nỗi đau thương. Nhưng nếu em không giải quyết những cảm xúc này—nếu em cứ chỉ tiếp tục dồn nén chúng…” Chị chỉ tay quanh căn phòng, chỉ tay vào các bức vẽ. “Chúng sẽ giống như hơi nước bị dồn ép dưới áp suất cao, Mallory ạ. Chúng sẽ tìm những vết nứt và tìm cách để thoát ra ngoài.”

“Thế còn tất cả những bức vẽ khác thì sao? Bức vẽ người phụ nữ bị bóp cổ thì sao?”

“Một khái niệm trừu tượng được thể hiện theo nghĩa đen,” Caroline nói. “Có thể là nỗi đau hoặc cơn nghiện. Cảm giác bóp nghẹn mà các loại thuốc gây ra cho cơ thể của em.”

“Và còn người phụ nữ bị kéo vào rừng thì sao?”

“Có thể đó là một người nào đó đã kéo em thoát ra khỏi nguy hiểm chăng? Một người bảo trợ hoặc một người thầy chẳng hạn? Kiểu như chú Russell?”

“Vậy thì tại sao bác ấy lại chôn em?”

“Chú ấy không chôn em, Mallory ạ. Chú ấy đang giải thoát cho em. Đào bới, kéo em ra khỏi vũng thuốc phiện và đưa em quay trở lại với xã hội. Thử nhìn em bây giờ mà xem!”

Caroline xoay que thử để tôi có thể nhìn thấy kết quả. Cả năm đầu thử—năm đầu hiển thị cho các chất THC, opioid, cocain, amphetamine và methamphetamine—tất cả đều cho kết quả âm tính.

“Hai mươi tháng không dùng thuốc,” Ted nói. “Nghe thấy chưa! Nghe thấy chưa!”

“Bọn chị rất tự hào về em,” Caroline nói. “Nhưng rõ ràng em vẫn còn rất nhiều việc cần làm, chẳng phải thế sao?”

Và tôi không biết phải nói sao.

Tôi đồng ý là có một số điểm giống nhau rất khó hiểu giữa các bức vẽ của Anya với quá khứ của bản thân tôi.

Và phải, tôi đã phải vật lộn với tình trạng lúc nhớ lúc quên, với những kí ức lẫn lộn và tất cả những vấn đề tâm lý không mong muốn khác do thuốc kích thích gây nên.

Nhưng tôi còn mười hai bức vẽ khác ở trong căn chòi của mình, những bức vẽ sặc mùi chết chóc, và tác giả của chúng thì chỉ có một.

“Là Anya vẽ những bức tranh này. Không phải em.”

“Anya là một người bạn tưởng tượng. Teddy biết đó là một người bạn giả tưởng. Thằng bé hiểu rằng cô ta không thực sự tồn tại.”

“Teddy cảm thấy sợ hãi và cũng khá hoang mang; nó đang lặp lại tất cả những điều chị dạy bảo nó. Em biết hai anh chị từng học những ngôi trường tuyệt vời và anh chị nghĩ anh chị biết tuốt mọi thứ trên đời. Nhưng về những bức vẽ này thì anh chị đã sai rồi, anh chị đã sai khi đánh giá căn nhà này, và anh chị đã sai về Teddy. Có một thứ quái gở quỷ quyệt đang diễn ra quanh đây, nhưng anh chị lại cố tình phủ nhận”

Đến lúc này, giọng tôi gào lên, tôi không thể kìm mình lại, nhưng Ted và Caroline không hề lung lay. Tôi nhận ra họ đã không còn nghe tôi nói, họ đã sẵn sàng để chuyển sang việc tiếp theo.

“Chị nghĩ chúng ta nên đồng ý là mỗi người đều có quan điểm riêng.” Caroline nói. “Có thể cô ta là một hồn ma hoặc có thể cô ta chỉ là mặc cảm tội lỗi. Không quan trọng, Mallory ạ. Điểm mấu chốt ở đây đó là em đã bỏ mặc con của chị trong suốt bốn tiếng đồng hồ, và chị không còn tin tưởng để em trông nó nữa.”

Ted đồng tình rằng “cần phải có sự thay đổi” và Caroline nói rằng hãy nghĩ thời điểm này là một cú hích, là một cơ hội để cải thiện tình hình cho tất cả mọi người.

Và những lời mà hai người họ nói nghe thật tích cực, thật cảm thông và đầy tính khích lệ, khiến mãi một lúc sau tôi mới nhận ra là mình sẽ bị thôi việc.