Sáng hôm sau, tôi nói với Teddy là Adrian sẽ tới nhà để tham gia bữa tiệc trưa ngoài hồ bơi. Thế là chúng tôi chuẩn bị một bữa thật thịnh soạn: có bánh sandwich gà nướng, sa-lát mì Ý, trái cây trộn và nước chanh tươi. Teddy hăm hở mang tất cả mọi thứ ra ngoài sân hồ bơi, còn tôi mở ô che mát.
Tôi đã nói qua cho Adrian về kế hoạch, và anh chàng đồng ý sẽ trông Teddy trong lúc Mitzi và tôi thử dùng bảng cầu cơ. Anh chàng đến vào đúng giờ trưa, mặc quần bơi và một chiếc áo phông màu đỏ của đội Scarlet Knights—đội bóng bầu dục của trường Rutgers; Teddy chạy băng sang phía cửa để chào đón anh chàng. Mặc dù Teddy cao chưa tới một mét hai, nhưng bằng cách nào đó cậu bé loay hoay mở cánh cửa vốn được thiết kế để giữ an toàn cho trẻ con. Sau đó, cậu bé diễn động tác của người phục vụ, chào đón Adrian đến với “nhà hàng” của chúng tôi và hộ tống anh chàng tới bàn ăn.
Adrian ngạc nhiên trước đồ ăn thức uống bày trên bàn. “Ước gì anh có thể ở lại đây và ăn cả ngày! Nhưng El Jefe chỉ cho anh một tiếng thôi. Sau đó, ông sẽ tới tìm anh, và như thế sẽ thật không hay cho tất cả chúng ta.”
“Chúng ta sẽ ăn nhanh rồi bơi,” Teddy bảo. “Sau đó, chúng ta có thể đóng vai Marco Polo!”
Tôi hướng dẫn cho Adrian đủ thứ điều. Tôi nhắc đi nhắc lại rằng Teddy phải mặc áo phao, rằng nước dưới hồ quá sâu so với cậu bé, kể cả ở chỗ nông. Tôi quá bồn chồn nên chẳng bỏ bụng được gì. Tôi luôn liếc mắt về phía căn chòi, ở đó Mitzi đã chuẩn bị đâu đó suốt cả tiếng đồng hồ cho “buổi tụ họp”. Bà ấy không dám chắc kế hoạch sẽ diễn ra suôn sẻ. Trong điều kiện lý tưởng nhất, bà nói, Teddy nên ngồi bên cạnh chúng tôi bên bàn cầu cơ. Nhưng bà đồng ý rằng để Teddy có mặt trong khoảng 20 mét có khi cũng đã đủ gần rồi, và tôi chỉ có thể chấp nhận được như thế mà thôi.
Teddy vội vã muốn đi bơi, thế là cậu bé chỉ ăn hết nửa cái bánh sandwich và bảo không muốn ăn nữa. Adrian biết tôi đã sẵn sàng để bắt đầu, thế là anh chàng cũng ăn thật nhanh, sau đó dùng một cánh tay nhấc bổng Teddy khỏi mặt đất.
“Sẵn sàng chưa nào ngài T?”
Teddy rú rít lên đầy phấn khích.
Giờ là đến đoạn lươn lẹo.
“Teddy, anh Adrian trông em một lúc có sao không? Chị cần làm mấy việc trong chòi của chị.”
Đúng như tôi mong đợi, Teddy sướng phát điên. Thằng bé chạy tít ra góc xa của sân hồ bơi, vẫy tay loạn xạ, hoàn toàn quá khích khi Adrian—chính là chàng Adrian láng giềng—sẽ coi sóc nó.
“Làm ơn hãy trông thằng bé thật cẩn thận. Cậu không được rời mắt khỏi nó đâu đấy. Không được dù chỉ một giây. Nếu có gì xảy ra với thằng bé…”
“Hai anh em sẽ ổn mà,” Adrian hứa. “Mình chỉ lo cho cậu ấy. Đây là lần đầu tiên cậu dùng đến bảng cầu cơ, đúng không?”
“Lần đầu tính từ hồi cấp hai.”
“Hãy cẩn thận đấy nhé. Cứ hô hoán lên nếu cậu cần gì đấy.”
Tôi lắc đầu. “Đừng bao giờ lại gần căn chòi. Kể cả nếu cậu có nghe thấy tiếng chúng tôi la hét. Tôi không muốn Teddy biết việc chúng ta đang làm. Thằng bé mà kể cho bố mẹ nó, họ sẽ nổi điên lên mất.”
“Nhưng nhỡ có chuyện gì thì sao?”
“Mitzi bảo bà đã làm việc này cả trăm lần rồi. Bà ấy còn bảo việc này hoàn toàn an toàn.”
“Nhỡ Mitzi sơ sẩy thì sao?”
Tôi quả quyết với anh chàng là mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng tôi không dám chắc giọng nói của tôi nghe có tự tin hay không. Mitzi đã gọi vào điện thoại của tôi sáu lần, nhắc nhở các việc quan trọng cần chú ý và không được làm. Bà cấm tôi không được đeo bất kì đồ trang sức nào cũng như không nên dùng nước hoa. Không được trang điểm, không đội mũ quấn khăn, không được đi dép hở ngón chân. Mỗi lần bà nói chuyện, giọng của bà lại có vẻ buồn vui thất thường. Bà giải thích là bà dùng THC để đả thông kinh mạch, và tôi lo rằng chính do số cần sa mà bà đã dùng khiến bà đâm hoang tưởng như thế.
Teddy đang chạy về hướng chúng tôi và lao vào đầu gối của Adrian, suýt nữa thì húc anh ngã xuống hồ. “Anh đã xong chưa? Mình bơi được chưa nào?”
“Hai người chơi vui nhé,” tôi nói với họ. “Chị sẽ quay lại ngay.”
Khi tôi đi tới căn chòi, Mitzi đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi. Có một chồng sách tham khảo trên mặt bàn bếp; và bà đã lấy tấm vải đen che kín hết các cửa sổ để ánh sáng không lọt vào. Khi tôi mở cửa chính ra, chớp chớp mắt để thích nghi với khoảng tối bên trong, tôi bắt gặp bà đang ghé mắt nhìn ra bên ngoài và chợt thấy Adrian cởi áo phông ra. “Ôi, trời trời! Cháu kiếm đâu ra một chàng Scarlet Knight điển trai thế kia?”
Có vẻ bà không nhận ra Adrian khi anh chàng không mang theo đồ làm vườn, đối tượng mà bà miêu tả là một kẻ hiếp dâm cách đây vài tuần.
“Anh ấy sống ở phố đằng kia.”
“Và cháu tin tưởng để cậu ta trông thằng bé hả? Chúng ta sẽ không bị làm phiền đấy chứ?”
“Chúng ta sẽ ổn thôi.”
Tôi đóng cửa lại, và cảm giác giống như đang nhốt mình vào trong một ngôi mộ. Không khí ngột ngạt mùi gỗ từ lá xô thơm đang được hun cháy; Mitzi giải thích rằng làm như thế này sẽ giúp giảm sự quấy nhiễu từ các linh hồn thiếu thân thiện. Bà đặt sáu ngọn nến cúng quanh căn phòng, bấy nhiêu đó vừa đủ hắt ra ánh sáng để chúng tôi hành sự. Một tấm vải đen phủ lên bàn ăn của tôi, và chiếc bảng mộc gọi hồn được đặt chính giữa, một vòng tròn bọc xung quanh được xếp nên từ những hạt tinh thể nhỏ xíu có hình như giọt nước. “Muối biển đấy,” Mitzi nói. “Dự phòng trước, hơi quá đà một chút, nhưng vì là lần đầu tiên của cháu nên ta không dám mạo hiểm.”
Trước khi chúng tôi bắt đầu, Mitzi hỏi bà có thể xem tất cả các bức vẽ mà tôi đã nhận được không. Lúc này, tôi đã tích được kha khá; sáng sớm ngày hôm nay, tôi thức dậy và tìm được ba bức tranh mới trên sàn căn chòi, có vẻ là chúng đã được nhét vào qua khe cửa chính.
Mitzi có vẻ chú mục đặc biệt vào bức tranh sau cùng, biểu tỏ băn khoăn với bức vẽ góc nghiêng gương mặt của người phụ nữ. Bà chỉ tay vào bóng đen ở đường chân trời. “Cái người đang tiến về phía cô ta là ai nhỉ?”
“Cháu lại nghĩ người đó đang rời đi khỏi cô ấy chứ.”
Mitzi chợt thấy lạnh người, bà rùng mình một cái rồi thôi. “Chắc chúng ta phải hỏi thử xem sao. Sẵn sàng chưa?”
“Cháu không biết.”
“Cháu có cần đi vệ sinh không?”
“Không ạ.”
“Điện thoại của cháu tắt máy chưa?”
“Rồi ạ.”
“Thế thì cháu sẵn sàng rồi đấy.”
Chúng tôi ngồi đối diện nhau ở hai đầu bàn. Có một chiếc ghế thứ ba để giữa hai chúng tôi—chiếc ghế để trống dành cho Anya. Trong căn chòi tối đen, cảm giác như tôi đã rời xa Spring Brook. Hay nói đúng hơn, tôi có cảm giác như mình nửa đang ở lại nửa đã rời bỏ chốn này. Bầu không khí khác hẳn: cảm giác ngột ngạt hơn, khó thở hơn. Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng Teddy cười và Adrian hô “Nhảy nào!” và tiếng bọt nước bắn tung tóe ở ngoài bể bơi, nhưng tất cả những âm thanh ấy hơi bị méo mó đi, giống như tôi đang nghe chúng qua điện thoại với tín hiệu yếu.
Mitzi đặt một miếng gỗ nhỏ hình trái tim lên chính giữa tấm bảng và bảo tôi đặt ngón tay lên một bên của miếng gỗ.
Bên dưới đáy miếng gỗ được lắp ba cái bánh xe nhỏ gắn vào khớp nối nhỏ xíu bằng đồng; chỉ cần chạm rất nhẹ là sẽ khiến miếng gỗ lăn xa khỏi tôi. “Giữ tay cho vững vào, cháu không được đẩy nó đâu,” Mitzi nói. “Hãy để nó tự di chuyển.”
Tôi gập các ngón tay, cố để thả lỏng chúng. “Cháu xin lỗi.”
Mitzi đặt ngón tay vào phía bên kia của miếng gỗ. Sau đó, bà nhắm mắt lại.
“Được rồi, Mallory, ta sẽ bắt đầu cuộc nói chuyện. Ta sẽ liên lạc với họ. Nhưng khi nào đạt đến liên thông chặt chẽ, ta sẽ để cháu hỏi những điều cháu muốn hỏi. Còn bây giờ, hãy nhắm mắt lại và thả lỏng. Hít thật sâu để thanh tẩy, hít vào bằng mũi và thở ra bằng miệng.”
Tôi thấy bồn chồn và có một chút không thoải mái vì lo, nhưng giọng của Mitzi giúp trấn an phần nào. Tôi nhận ra mình đang bắt chước bà, từ tư thế, động tác cho đến nhịp thở đều giống hệt bà. Mùi hương giúp các cơ mạch của tôi giãn ra và những suy nghĩ trong đầu tôi bớt nề nặng. Tất cả những mối lo lắng, bận tâm thường ngày—Teddy, vợ chồng Maxwell, những buổi tập chạy, sự nỗ lực cai nghiện—tất cả đều bắt đầu được rũ bỏ.
“Xin chào các chư vị,” Mitzi nói, và tôi giật ngửa ra sau, ngỡ ngàng với âm lượng từ giọng nói của bà. “Nơi đây an toàn. Chúng tôi hoan hỉ đón sự hiện diện của các chư vị. Dám xin chư vị hiện hồn nói chuyện cùng chúng tôi.”
Bên ngoài căn chòi, tôi vẫn nghe được tiếng từ ngoài bể bơi vọng lại—tiếng quẫy đạp, táp nước bạo liệt. Nhưng rồi sau đó tôi tập trung hơn, và cố gắng bỏ ngoài tai những âm thanh đó. Tôi giãn lỏng những đầu ngón tay, tiếp tục chạm vào miếng gỗ mà không tì lên nó.
“Annie Barrett, chúng tôi muốn nói chuyện với Annie Barrett,” Mitzi nói. “Cô có ở đó không, Annie? Cô nghe thấy chúng tôi nói không?”
Càng ngồi lâu trên chiếc ghế với lưng gỗ cứng, tôi càng cảm nhận rõ hơn tất cả mọi điểm mà nó tiếp xúc với cơ thể tôi—mặt ghế bên dưới bàn tọa của tôi, lưng ghế tì lên hai xương vai của tôi. Tôi chú mục vào miếng gỗ, chờ đợi những dấu hiệu chuyển động nhỏ nhất. Tiếng lá xô thơm cháy nổ tí tách.
“Anya thì sao? Ở đây có Anya nào không? Cô nghe được chúng tôi nói không, Anya?”
Hai mí mắt tôi nặng sụp, và tôi cho phép mình nhắm hẳn lại. Tôi có cảm giác giống như đang bị thôi miên, hoặc giống như tôi đã chạm đến những khoảnh khắc lúc cuối ngày, khi tôi ngả lưng xuống chiếc giường bên nệm ấm chăn êm, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
“Cô có ở đó không, Anya? Cô sẽ nói chuyện với chúng tôi chứ?”
Không lời hồi đáp.
Tôi không nghe thấy tiếng ồn ở ngoài sân nữa. Tất cả những gì tôi nghe thấy là tiếng thở nặng nhọc của Mitzi.
“Hãy để chúng tôi giúp cô, Anya. Đi mà. Chúng tôi đang lắng nghe cô đây.”
Và sau đó, có thứ gì đó lướt qua sau gáy của tôi. Như thể có một người vừa mới đi ngang sau chiếc ghế tôi đang ngồi. Tôi quay người lại, chẳng thấy ai cả—nhưng khi tôi đáo lại nhìn bảng cầu cơ, tôi cảm nhận có ai đó đang ở sau lưng, rướn người về phía tôi. Tóc dài mềm xòa vào má tôi, sượt qua vai. Và sau đó, một sức nặng vô hình đè xuống bàn tay của tôi—một áp lực nhẹ nhàng, ấn xuống, đẩy miếng gỗ tiến lên phía trước. Một bánh xe rít nhẹ, nghe như tiếng kêu của một con chuột.
“Xin chào chư vị!” Mitzi mỉm cười với tôi, và tôi nhận ra bà không hề hay biết chuyện đang diễn ra; rõ ràng là bà không nhìn thấy hoặc cảm nhận được thứ đang ở sau lưng tôi. “Đội ơn đã đáp lại lời mời của chúng tôi!”
Một hơi thở ấm áp thổi nhẹ sau gáy của tôi, da gà nổi lên khắp người tôi. Sức nặng đè lên bàn tay và cổ tay nhiều hơn, đẩy miếng gỗ chầm chậm xoay tròn quét đi khắp bảng cầu cơ.
“Có phải là Anya không?” Mitzi hỏi. “Chúng tôi đang nói chuyện với Anya phải không?”
Trên mặt bảng cầu cơ có vẽ bảng chữ cái tiêu chuẩn cùng các con số từ 0 đến 9, và ở góc trên ghi chữ CÓ và KHÔNG. Tôi chỉ ngồi im nhìn, quan sát chuyển động trên mặt bảng, khi miếng gỗ dừng nhanh ở chữ I, sau đó di chuyển ngược về chữ G và rồi chữ E. Mitzi đặt bốn ngón tay lên miếng gỗ, nhưng ở tay còn lại bà đang cầm một cây bút chì để ghi kết quả lên một xấp giấy: I-G-E là sao? Mồ hôi lấm tấm thành giọt trên trán bà. Bà liếc nhìn sang tôi và lắc đầu nguầy nguậy.
“Dám xin chư vị chầm chậm thôi,” bà khẩn khoản. “Chúng ta có nhiều thời gian mà. Chúng tôi muốn hiểu sự. Có phải Anya đấy không?”
chuyển đến chữ N rồi đến X và đến O.
“Cháu tì tay lên rồi,” Mitzi thì thầm, vẻ khó chịu, và tôi nhận ra bà đang nói chuyện với mình.
“Sao ạ?”
“Trên bàn í. Cháu đang đẩy, Mallory.”
“Không phải cháu đâu.”
“Ngồi ngả ra sau. Ngồi thẳng lên.”
Tôi quá sợ nên chẳng tranh luận gì thêm với bà, cũng chẳng thể nói bà biết sự thật. Tôi không muốn làm gián đoạn những gì đang diễn ra.
“Chư vị, chúng tôi muốn được nghe thông điệp! Chúng tôi đón chờ bất cứ thông tin gì mà chư vị muốn chia sẻ.”
Áp lực đè lên tay tôi nhiều hơn, và miếng gỗ di chuyển nhanh hơn, xoay đảo khắp mặt bảng, dừng lại hết chữ này đến chữ khác, đều ngẫu nhiên, thành một dãy kí tự loạn xà ngầu: L-V-A-J-X-S. Mitzi vẫn đang ghi chép lại mọi thứ nhưng bà có vẻ mỗi lúc một khó chịu hơn. Kết quả trông giống như một bát súp tạp nham.
Có một dòng năng lượng đều đều truyền lên miếng gỗ, giống như nhịp tim đang đập rộn ràng của một con thú nhỏ hãi hùng. Nó lao đi như bay trên khắp mặt bảng, và Mitzi không thể kịp ghi chép lại bằng một tay. Bầu không khí nặng nề muốn ngạt thở; hai mắt tôi giàn giụa, và tôi không biết tại sao chuông báo cháy lại không kêu. Sau đó, Mitzi bỏ tay ra và miếng gỗ vẫn tiếp tục chuyển động. Tay của tôi đẩy nó bay dọc bảng cầu cơ, và nó bắn ra khỏi mép bàn, rơi loảng xoảng xuống sàn nhà. Mitzi đứng bật dậy, đầy giận dữ. “Ta biết rồi! Là cháu đẩy nó! Suốt từ nãy đến giờ, toàn là cháu đẩy nó!”
Mọi sức nặng đè lên tay tôi tan biến, và đột nhiên tôi thoát khỏi trạng thái mê man. Khung cảnh trong căn phòng chợt hiện lên rõ mồn một trở lại. Lúc này đã là 12 giờ 45 phút trưa ngày thứ Tư. Tôi nghe thấy tiếng Adrian đang ở ngoài sân sau, đếm “Sáu, Bảy…” và Mitzi đang lườm tôi chằm chằm.
“Là Anya làm. Không phải cháu.”
“Ta đã nhìn thấy cháu làm, Mallory. Ta nhìn thấy rồi!”
“Tám!”
“Anya đẩy tay cháu. Là cô ấy dẫn dắt cháu mà.”
“Đây không phải là trong một bữa tiệc ngủ. Đây không phải trò chơi. Đây là sinh kế của ta. Ta làm việc rất nghiêm túc!”
“Chín!”
“Cháu làm phí thời gian của ta! Cháu đã làm ta phí mất nguyên một ngày!”
Và đột nhiên mắt tôi chớp nhanh vì xung quanh bừng sáng. Cánh cửa chính dẫn vào căn chòi của tôi mở toang. Teddy bé nhỏ đang đứng trước cửa, nhìn vào trong căn phòng tối om. Cậu bé giơ một ngón tay đặt lên môi, ra hiệu cho chúng tôi giữ im lặng. Ngoài kia ở sân, Adrian đang hô to, “Mười! Trốn xong chưa, anh đi tìm nhé!”
Teddy chui vào trong và nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau đó, cậu đảo mắt quanh căn chòi, kinh ngạc trước những ngọn nến đốt cúng và những ô cửa sổ được che kín, còn bàn ăn của tôi được rải muối thành hình vòng tròn. “Mọi người đang chơi gì thế?”
“Cháu yêu, cái này được gọi là bảng gọi hồn” Mitzi nói, và mời cậu tiến lại gần nhìn kĩ hơn. “Gặp đúng người, nó sẽ là một công cụ để giao tiếp. Để trò chuyện với người chết.”
Teddy quay sang để chờ tôi xác nhận, giống như thằng bé không thể tin được những lời Mitzi nói là sự thật. “Thật thế ạ?”
“Không, không phải, không phải đâu.” Tôi đã đứng dậy khỏi ghế và đang dẫn cậu bé quay trở ra cửa. “Nó chỉ là đồ chơi thôi. Chỉ là một trò chơi” Tôi không hề muốn Teddy sẽ nói lại cho bố mẹ cậu về buổi gọi hồn. “Bọn chị chỉ giả vờ thôi. Không phải thật đâu!”
“Thật chứ, rất là thật,” Mitzi nói. “Nếu cháu tôn trọng sức mạnh của nó. Nếu cháu thật sự nghiêm túc.”
Tôi mở cửa và nhìn thấy Adrian đang ở bên kia sân, dò tìm Teddy trong hàng cây ngăn cách với khu rừng Hayden’s Glen. “Ở đây nè, tôi gọi lớn.”
Anh chàng sải chân đi tới. Teddy lao như bay lướt qua chân tôi, băng qua sân cỏ, tiếp tục hòa mình vào trò chơi trốn tìm của hai anh em.
“Mình xin lỗi,” Adrian nói. “Mình đã bảo thằng bé chỉ trốn quanh hồ bơi. Hi vọng nó không làm hỏng chuyện gì.”
“Xôi hỏng bỏng không rồi còn đâu,” Mitzi nói. Bà đang thu dọn đồ đạc, thổi tắt nến và nhặt các khay đốt hương. “Chẳng có linh hồn nào trong căn chòi này cả. Chưa bao giờ có. Chỉ là một câu chuyện con bé này tự bịa ra để thu hút sự chú ý thôi.”
“Bác Mitzi, không phải như vậy mà!”
“Ta đã dùng cái bảng này cả trăm lần. Chưa bao giờ nó lại hoạt động kiểu như vậy hết.”
“Cháu thề với bác…”
“Thề thốt với chàng Scarlet Knight của cô đây này nhé! Ngả lên vai cậu ta mà ỉ ôi, biết đâu cậu ấy lại thấy tội nghiệp cô. Nhưng đừng có bảo ta phải phí thời gian thêm nữa.”
Bà nhét mấy cuốn sách vào túi và rồi lao nhanh ngang qua mặt tôi, suýt chút nữa bà vấp ngã khi bước xuống cầu thang để rời khỏi căn chòi.
“Có chuyện gì vậy?” Adrian hỏi.
“Anya đã có mặt ở đây, Adrian ạ. Cô ấy ở trong căn chòi này. Tôi thề với cậu đấy, tôi cảm nhận được cô ấy đứng sau lưng tôi. Đẩy cánh tay của tôi. Nhưng những chữ cái rất lộn xộn. Chúng tôi không thể đánh vần ra là cô ấy muốn nói gì. Và rồi đang làm dở chừng thì Mitzi mất bình tĩnh. Bác ấy bắt đầu hằn học với tôi.”
Chúng tôi đứng dưới hiên nhìn Mitzi lảo đảo băng qua sân cỏ, loạng choạng lúc đi lệch sang trái, lúc sang phải, không thể nào đi theo một đường thẳng.
“Bác ấy có sao không nhỉ?” Adrian hỏi.
“Ừm, bác ấy đang rất phê thuốc, nhưng có lẽ đó là chuyện thường ngày của bác ấy.”
Teddy với vẻ mặt buồn thiu đang đi bộ băng qua sân. Dường như cậu nhận ra rằng đã có chuyện gì đó không hay xảy ra, rằng dúm người lớn đang buồn phiền. Bằng một giọng mong mỏi, cậu hỏi, “Có ai muốn đuổi em không?”
Adrian thấy có lỗi vì phải ra về, anh bảo không thể nán lại thêm nữa. “Anh phải về đây, nếu không El Jefe sẽ nổi quạo đấy.”
“Chị sẽ đuổi em,” tôi nói với Teddy. “Nhưng chờ tụi chị một phút nhé.”
Rõ ràng đây không phải là câu trả lời mà Teddy muốn. Cậu lủi thủi băng qua sân đi ra chỗ hiên ở bể bơi, dỗi cả hai chúng tôi.
“Không sao chứ?” Adrian hỏi.
“Tôi không sao. Chỉ mong Teddy không kể gì cho bố mẹ nó…”
Nhưng tôi dám chắc là cậu bé sẽ kể.