CHƯƠNG 24

“Có phải là cô Mallory không?”

“Vâng ạ.”

“Xin chào, tôi là Jalissa Bell ở viện dưỡng lão Rest Haven, Akron. Hôm qua, cô có gọi điện tới đây muốn gặp bà Campbell phải không?”

“Dạ đúng, em nói chuyện với bà ấy được không ạ?”

“Ừm, cũng khó nhỉ. Tôi có thể để bà Campbell nghe điện thoại, nhưng cô sẽ không nói chuyện được nhiều với bà ấy đâu. Bà ấy bị chứng mất trí nhớ giai đoạn cuối. Tôi đã chăm sóc cho bà suốt năm năm nay, và hầu hết mọi buổi sáng bà đều không nhận ra tôi. Tôi thiết nghĩ bà ấy không thể trả lời được hết các câu hỏi của cô đâu.”

“Em chỉ cần vài thông tin cơ bản thôi. Chị có biết mẹ bà ấy tên là gì không ạ?”

“Xin lỗi, tôi không biết. Nhưng kể cả nếu có biết, tôi cũng không thể nói với cô được.”

“Bà ấy có từng nhắc tới chuyện tài sản thừa kế không ạ? Nhận được một khoản tiền lớn từ một bà cô Jean nào đó?”

Chị ấy bật cười. “Đó là một chuyện mà tôi chắc chắn không thể nói cho cô biết được. Đó là quy định bảo đảm quyền riêng tư! Tôi sẽ mất việc mất.”

“À tất nhiên rồi. Em xin lỗi.”

Tôi đoán chị ấy có thể nghe thấy sự tuyệt vọng trong giọng nói của tôi, bởi chỉ có một đề nghị thỏa hiệp cho đôi bên: “Ngày mai sẽ có giờ thăm nom, từ trưa cho tới 4 giờ chiều. Nếu cô thực sự muốn nói chuyện với bà Campbell, cô có thể ghé qua, tôi sẽ giới thiệu cô với bà ấy. Có khách đến thăm sẽ rất tốt cho các bệnh nhân. Nó sẽ giúp cho não bộ họ hoạt động, kích thích các nơ-ron. Nhưng đừng mang theo nhiều kì vọng, được chứ?”

Tôi cảm ơn chị đã dành thời gian và tắt máy. Akron cách đây hẳn sáu tiếng xe chạy và tôi chỉ còn tối nay với ngày mai để thuyết phục vợ chồng Maxwell là tôi đang nói thật. Tôi giải thích tất cả với Adrian và anh chàng đồng tình rằng tôi không nên mất thời gian theo đuổi những thứ hoài công vô ích như vậy.

Nếu như có một giải pháp nào cho khúc mắc của tôi, tôi sẽ phải tìm nó ở ngay tại Spring Brook này.

Vào cuối ngày, chúng tôi đi bộ vào trung tâm thành phố, tới nhà hàng Bistro, một nhà hàng nhỏ phục vụ món ăn tại chỗ, có tất cả các món tương tự như ở một tiệm ăn Jersey bình dân, nhưng ở đây có đèn nội thất chiếu sáng nhẹ nhàng, quầy bar phục vụ đủ món, và một nhóm tam ca chơi nhạc jazz, thế nên giá tất cả đồ ăn thức uống đều đắt gấp đôi so với tưởng tượng. Và sau đó, sau khi dùng xong bữa tối, chúng tôi đi lang thang quanh khu dân cư bởi vì cả hai đứa vẫn chưa sẵn sàng kết thúc ngày hôm nay tại đây. Adrian khăng khăng bảo rằng anh sẽ tới Norristown thăm tôi; anh còn bảo tất nhiên tôi được chào đón tới Spring Brook chơi bao nhiêu lâu tùy ý. Nhưng tôi biết khi không có công việc, cảm giác sẽ khác đi nhiều—tôi sẽ cảm thấy mình như một người xa lạ, kiểu như tôi không còn thuộc về nơi này nữa. Tôi chỉ ước có cách gì đó để thuyết phục anh chị Maxwell rằng tôi đang nói thật.

Adrian nắm lấy tay tôi và siết chặt.

“Có thể sẽ có thêm những bức vẽ mới khi chúng ta quay lại căn chòi,” anh chàng nói. “Những manh mối mới giúp chúng ta hiểu được mọi chuyện.”

Nhưng trong khi Teddy còn mải chơi ngoài bãi biển cả ngày, tôi nghĩ sẽ khó có khả năng này. “Anya không thể tự vẽ được,” tôi nhắc anh nhớ. “Cô ấy cần đôi tay. Cô ấy cần có công cụ để làm việc.”

“Vậy có khi em nên tình nguyện. Cho cô ấy cơ hội để kể nốt câu chuyện.”

“Làm thế nào được?”

“Ta quay lại căn chòi của em, em nhắm mắt và gọi mời cô ấy chiếm lấy thể xác mình. Hôm qua, nó có hiệu quả mà, đúng không?”

Chỉ cần nghĩ lại đến khoảng thời gian trong căn phòng nghỉ cũng đủ khiến tôi rùng mình. “Em không hào hứng được trải nghiệm việc đó thêm lần nữa đâu.”

“Anh sẽ ngồi ở gần đó và đảm bảo em được an toàn.”

“Anh muốn nhìn em ngủ á?”

Anh chàng cười lớn. “Nghe em nói thế cũng rợn người phết. Ý anh là anh sẽ ở lại và đảm bảo là em không gặp vấn đề gì.”

Thực lòng, tôi không thích ý tưởng này cho lắm, nhưng thời gian đang cạn dần và tôi không còn nhiều lựa chọn khác. Adrian có vẻ vẫn rất tin tưởng là sẽ còn một hoặc nhiều bức tranh còn sót trong câu chuyện này—và vì Teddy hiện không có mặt ở đây, nên sẽ cần có người nào đó tình nguyện dành thời gian và cho mượn đôi tay để Anya có thể kể nốt câu chuyện còn dang dở.

“Lỡ như em ngủ và không có chuyện gì thì sao?”

“Anh có thể đợi một tiếng rồi sau đó ra về cũng được. Hoặc nếu em muốn, anh có thể…” Anh chàng nhún vai. “Anh có thể ở lại đến sáng.”

“Em không muốn gần gũi với anh vào tối nay. Hãy còn quá sớm.”

“Anh biết, Mallory. Anh chỉ muốn giúp em. Anh sẽ ngủ dưới sàn.”

“Thêm nữa em không được phép để khách ngủ lại qua đêm. Đó là một trong các nội quy.”

“Nhưng em bị đuổi việc rồi còn đâu,” Adrian nhắc tôi. “Anh không nghĩ chúng ta cần nghe theo quy định của họ nữa.”

Chúng tôi dừng lại ở một cửa hàng Walgreen để Adrian mua bàn chải. Cửa hàng có một quầy văn phòng phẩm nhỏ, thế là chúng tôi cũng lấy luôn một cuốn sổ vẽ, một hộp bút chì và một cây bút dạ Sharpie loại có ngòi to. Có lẽ không đủ tất cả những thứ mà Anya muốn, nhưng cô ấy sẽ phải dùng tạm thôi.

Chúng tôi tới căn chòi, và tôi cảm thấy cần phải dẫn Adrian xem qua một lượt.

“Nơi này đẹp đấy,” anh chàng nói.

“Em biết, em sẽ nhớ căn chòi này lắm lắm.”

“Đừng vội từ bỏ hi vọng. Anh nghĩ kế hoạch này nhiều khả năng sẽ thành công.”

Tôi bật nhạc, và chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau cả tiếng đồng hồ, bởi vì việc mà chúng tôi chuẩn bị làm cảm giác thật gượng gạo. Nếu tôi cùng về nhà với Adrian để hai đứa có những phút lãng mạn bên nhau, tôi sẽ biết chính xác cần làm như thế nào. Nhưng thay vào đó, chúng tôi lại đang chuẩn bị làm một việc mà cảm giác thậm chí còn thân mật và riêng tư hơn.

Tới nửa đêm, cuối cùng tôi cũng đã có đủ can đảm để lên giường đi ngủ. Tôi đi vào phòng tắm, khoác lên người một chiếc quần đùi mềm hơn và một chiếc áo phông Central High đã cũ. Tôi làm sạch rồi đánh răng, tôi rửa mặt và bôi kem dưỡng ẩm. Và sau đó, tôi chần chừ một lát rồi mới mở cửa bởi tôi cảm thấy hơi ngốc nghếch, giống như tôi chuẩn bị bước ra trong bộ đồ lót. Ước gì tôi có một bộ pijama tử tế hơn, một bộ đẹp đẽ hơn chiếc áo phông rách rưới từ hồi trung học với những vết thủng nhỏ ở xung quanh cổ.

Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, tôi nhìn thấy Adrian đã chuẩn bị xong chăn giường cho tôi. Tất cả đèn trong phòng đã tắt, ngoại trừ một cây đèn nhỏ ở bên cạnh giường. Cuốn sổ vẽ và hộp bút chì để trên táp đầu giường—dễ dàng trong tầm với nếu linh hồn hay cái gì đó khác chiếm lấy thân xác tôi.

Adrian đang đứng trong bếp, quay lưng lại với tôi, với tay vào trong tủ lạnh để lấy một lon nước có ga. Anh chàng không để ý tôi đang đến gần cho tới khi tôi đứng ngay sau lưng anh. “Em nghĩ em sẵn sàng rồi.”

Anh chàng quay người lại và mỉm cười. “Ừ, đúng vậy.”

“Em hi vọng anh sẽ không thấy việc này buồn tẻ.”

Anh chàng giơ điện thoại cho tôi xem. “Anh đã tải xong trò Call of Duty Mobile rồi đây. Anh sẽ đi giải cứu con tin ở Uzbekistan.”

Tôi nhón chân lên và thơm anh. “Chúc ngủ ngon.”

“Chúc may mắn,” anh chàng nói.

Tôi lên giường, trùm chăn trong khi Adrian ngồi yên vị trên một chiếc ghế ở góc xa của căn chòi. Với tiếng quạt trần quay và tiếng dế kêu rin rít ngoài cửa sổ, tôi gần như không xao nhãng sự có mặt của Adrian. Tôi xoay người, hướng mặt vào tường. Sau hai ngày đằng đẵng và mệt mỏi, tôi nhận ra mình sẽ không gặp khó khăn gì mà sớm chìm vào giấc ngủ thôi. Ngay khi gác mặt lên gối, tôi cảm thấy tất cả căng thẳng đều tan biến; tôi cảm thấy các cơ bắp của tôi giãn ra, cơ thể tôi buông xuôi tất cả. Và kể cả khi Adrian đang ở cách tôi chỉ vài bước chân, đó là đêm đầu tiên sau suốt một quãng thời gian dài tôi không có cảm giác đang bị dõi theo.

Tôi chỉ nhớ mỗi một giấc mơ. Tôi đang ở trong Khu rừng ma thuật, nằm trên con đường đất và ngước mắt nhìn bầu trời đêm tối như mực. Hai chân của tôi rời khỏi mặt đất. Một bóng người đang kéo cổ chân tôi, lôi cơ thể tôi qua một thảm lá khô. Hai cánh tay tôi vươn quá đầu. Tôi cảm nhận được những đầu ngón tay sượt qua tảng đá và gốc cây nhưng tôi không thể nào bám lấy được chúng; giống như tôi đã bị tê liệt và không thể ngăn chặn những gì đang diễn ra.

Và sau đó, tôi đang ngước mắt nhìn từ bên dưới một cái hố; giống như thể tôi vừa mới rơi xuống một cái đáy giếng. Cơ thể của tôi bị vặn xoắn như một cái bánh quy xoắn. Tay trái của tôi bị ghì chặt ở sau lưng, còn hai chân ở tư thế mở rộng. Tôi biết đáng lẽ ra tôi phải cảm thấy đau lắm, nhưng bằng một cách nào đó hồn và xác tôi nửa như ăn nhập nửa như tách rời. Ở phía trên cao, có một người đàn ông đang nhìn xuống hố. Có một thứ gì đó mềm và nhỏ đập vào ngực tôi. Nó bật ra và tôi nhìn thấy đó là một món đồ chơi, một con thỏ nhồi bông của trẻ con. Tiếp theo đó là một con gấu nhồi bông và một quả bóng nhựa nhỏ. “Xin lỗi,” người đàn ông nói, và giọng của ông ta nghe mơ hồ, giống như ông đang nói chuyện dưới nước.

Sau đó, mặt tôi bị một nắm đất hất lên. Tôi nghe được tiếng chiếc xẻng cắm vào một ụ đất—và sau đó lại có thêm đất và đá rơi xuống người tôi. Tôi nghe thấy tiếng người đàn ông nghiến răng ken két; tôi cảm nhận được sức nặng tăng dần lên ngực tôi, áp lực ngày một lớn hơn trên thân thể tôi, và sau đó tôi chẳng thấy gì nữa. Chỉ có một màu đen thăm thẳm.

Sau đó, tôi cố gắng mở mắt, tôi nhận ra mình đã quay lại căn chòi. Các bóng đèn đã tắt cả, và chiếc đồng hồ nhỏ xíu trên táp đầu giường chỉ 3 giờ 3 phút. Tôi đang nằm trên giường, nắm chặt một cây bút chì đã gãy ngòi. Dù trong bóng tối, tôi vẫn nhìn thấy được chiếc ghế trống ở trong bếp; tôi chỉ có thể đoán là Adrian đã chờ đợi quá lâu đến thoái chí và anh chàng đã bỏ về rồi.

Tôi ngồi dậy định đi kiểm tra để đảm bảo là cửa đã khóa. Tôi lật chăn và vung chân xuống giường, và lúc đó tôi mới nhận thấy Adrian cởi trần đang nằm ngủ trên sàn nhà, anh chàng nằm song song với giường của tôi, gối đầu lên cánh tay cùng chiếc áo sơ mi được cuộn tròn.

Tôi với xuống và lắc nhẹ vai anh chàng. “Này.”

Ngay lập tức, anh ngồi bật dậy. “Sao thế?”

“Có hiệu quả không? Em có vẽ gì không?”

“Ừm, có và không.” Anh chàng bật cái đèn bàn nhỏ xíu và sau đó mở cuốn sổ vẽ, để lộ ra trang đầu tiên. Trang giấy gần như được phủ kín những đường nét nguệch ngoạc—bề mặt trang giấy nhì nhằng những nét vẽ bằng than chì. Chỉ có duy nhất hai khoảng trắng nhỏ xíu—là hai chỗ mà đầu bút chì làm rách trang giấy, để lộ ra tờ giấy trắng ở bên dưới.

“Lúc đó là quá 1 giờ,” Adrian giải thích. “Em đã ngủ được khoảng một tiếng gì đó. Anh chuẩn bị bỏ cuộc và đi ngủ. Thế là anh tắt hết đèn và nằm xuống sàn. Và sau đó, anh nghe thấy tiếng em xoay người cùng với cuốn sổ. Thậm chí em còn không ngồi dậy. Em vẽ cái này khi đang nằm trong bóng tối.”

“Trông nó chẳng giống bức vẽ gì cả.”

“Có thể Anya đang bảo với chúng ta là cô ấy đã vẽ xong. Không còn bức vẽ nào nữa. Chúng ta đã có tất cả những gì cần thiết.”

Nhưng không thể nào. Vẫn đang có thứ gì đó khuyết thiếu. Tôi dám chắc như vậy. “Em mơ thấy em đang ở dưới đáy một cái hố. Một người đàn ông xúc đất hắt lên người em. Có thể bức tranh này là đất chăng.”

“Có thể, nhưng nếu là thế thì ích gì cho chúng ta? Chúng ta biết thêm được gì từ bức tranh vẽ đất chứ?”

Tôi đứng dậy để lấy những bức tranh khác. Tôi muốn trải chúng ra sàn nhà và thử xem bức tranh toàn những nét nguệch ngoạc đen xì này khớp vào đâu trong câu chuyện, Adrian nài nỉ bảo tôi ngủ thêm. “Em cần phải nghỉ ngơi, Mallory ạ. Ngày mai là cơ hội cuối cùng của chúng ta để tìm ra bí mật này. Giờ thì đi ngủ thôi.”

Anh chàng chỉnh lại chiếc áo phông thành cái gối bèo nhèo nhất trên đời và lại nằm xuống sàn gỗ cứng. Anh chàng nhắm mắt lại, còn tôi thôi nghĩ về Anya vừa đủ lâu để nhìn kĩ thân dạng anh chàng. Thân thể anh rám một màu nâu của nắng, một phụ phẩm tự nhiên khi làm việc ngoài trời suốt mùa hè, cơ bụng của anh rắn chắc. Anh chàng tốt bụng và giúp đỡ tôi rất nhiều, và có lẽ vóc dáng của anh là vóc dáng hoàn mĩ nhất mà tôi từng thấy ở một người đàn ông, và tôi thật là một con ngốc khi để anh ấy ngủ dưới sàn.

Adrian mở mắt và nhận ra tôi đang nhìn anh chăm chú. “Em tắt đèn đi được không?”

Tôi với tay xuống, lướt những đầu ngón tay qua ngực anh, và nắm lấy tay anh. “Vâng” tôi nói. “Nhưng trước tiên, em muốn anh hãy lên đây.”