Sau bữa tiệc ngoài bể bơi, Teddy lên phòng ngủ để bắt đầu Thời gian yên tĩnh, còn tôi lưu lại phòng nghỉ ở tầng dưới. Có lẽ bởi do tôi chẳng mảy may muốn biết cậu bé làm gì trên đó. Có lẽ sẽ tốt hơn cho tôi nếu như buông bỏ thắc mắc đi.
Vào buổi chiều, chúng tôi đi bộ rất lâu trong Khu rừng ma thuật. Chúng tôi men theo Đường Gạch Vàng tới Đèo Rồng và đi xuống Dòng sông hoàng gia. Tôi đã cố ứng tác nên một câu chuyện mới về Công chúa Mallory và Hoàng tử Teddy. Nhưng tất cả những gì Hoàng tử Teddy muốn nói đến là cái bảng gọi hồn: Nó có cần dùng đến pin không? Làm thế nào để nó tìm được người chết? Nó có tìm được người chết nào không? Nó có tìm được Abram Lincoln không? Tôi liên tục đáp rằng “chị không biết” và hi vọng sẽ làm thằng bé cụt hứng. Ấy thế nhưng nó lại hỏi cần bao nhiêu tiền để mua một cái bảng gọi hồn, rằng có thể tự tay làm một cái không.
Caroline đi làm về vào quãng như thường ngày. Tôi vội vã bắt đầu một buổi tập chạy đường dài, mong mỏi được trốn thoát và thiêu đốt bớt căng thẳng. Tôi về nhà khi đó đã gần 7 giờ tối, trong lúc Ted và Caroline đang đợi ở cửa trước căn chòi. Và ngay khi nhìn thấy gương mặt họ, tôi nghĩ họ đã biết chuyện.
“Tập tốt chứ hả?” Ted hỏi.
Giọng của anh nhẹ nhàng, giống như anh đã quyết tâm phải cố giữ hòa khí.
“Khá tốt ạ. Được gần 15 cây số.”
“15 cây cơ á? Ấn tượng đấy!”
Nhưng Caroline không hứng thú với mấy câu chuyện phiếm này chút nào. “Em có điều gì muốn kể với anh chị không?”
Tôi cảm tưởng như mình vừa mới bị lôi vào phòng hiệu trưởng và bị bắt phải lột hết đồ trong túi áo, túi quần. Việc duy nhất tôi có thể nghĩ ra trong đầu đó là giả ngu: “Có chuyện gì ạ?”
Chị nhét một tờ giấy vào tay tôi. “Chị phát hiện ra bức vẽ này trước giờ ăn tối. Teddy không muốn cho chị xem. Nó cố giấu giếm. Nhưng chị bắt phải đưa ra. Giờ em hãy xem bức tranh này và nói cho anh chị nghe, tại sao bọn chị không nên đuổi việc em ngay lập tức.”
Ted đặt một bàn tay lên cánh tay của chị. “Chúng ta đừng phản ứng thái quá.”
“Anh đừng có tỏ thái độ kể cả với em, Ted ạ. Chúng ta trả tiền cho Mallory để em ấy chăm sóc con của chúng ta. Và em ấy lại để thằng bé cho người làm vườn trông hộ. Rồi em ấy rảnh tay đi chơi trò cầu cơ. Với con mụ nghiện ngập sống cạnh nhà. Như thế thì em phản ứng thái quá chỗ nào?”
Bức vẽ không có chút nào giống với những bức tranh đen xì đầy sát khí được bỏ lại ở hiên nhà và trên tủ lạnh của tôi. Nó chỉ họa mấy hình người que các nhân vật mà Teddy vẽ—có tôi và người đàn bà đang giận dữ hẳn là Mitzi, ngồi cùng nhau xung quanh một hình chữ nhật có các chữ cái và con số.
“Em biết mà!”
Caroline nheo mắt. “Biết cái gì?”
“Anya đã ở đó! Ở trong buổi gọi hồn! Mitzi đổ lỗi tại em đẩy cái miếng trỏ, nhưng đó là Anya! Là cô ấy đã di chuyển nó. Teddy nhìn thấy cô ấy. Bức tranh này đã chứng minh điều đó!”
Caroline nổi xung thiên. Chị quay sang Ted và anh giơ hai tay lên, cầu xin chúng tôi hãy bình tĩnh lại. “Tất cả chúng ta hãy hít một hơi thật sâu, được chứ? Hãy từ từ phân tích những gì chúng ta đang trao đổi với nhau.”
Nhưng tất nhiên là hai người họ thấy khó hiểu. Họ đâu có nhìn thấy tất cả những thứ mà tôi đã thấy. Họ sẽ không bao giờ tin tôi nếu không được nhìn thấy những bức vẽ. Tôi mở cửa chính của căn chòi và giục họ hãy theo tôi vào trong. Tôi lấy xấp tranh vẽ ra và sắp xếp chúng lên giường theo thứ tự trên dưới. “Hãy nhìn những bức vẽ này. Anh chị nhận ra loại giấy này, đúng không? Là từ cuốn sổ của Teddy, đúng không? Thứ Hai tuần trước em phát hiện ra ba bức vẽ đầu tiên ở trước cửa nhà. Em đã hỏi Teddy và nó nói nó không liên quan gì đến chúng hết. Tối tiếp theo, em ra ngoài ăn tối với bác Russell. Cửa vào căn chòi của em khóa. Nhưng khi em về đến nhà, có thêm ba bức nữa gắn trên tủ lạnh. Thế là em giấu một cái camera trong phòng ngủ của Teddy…”
“Em làm gì cơ?” Caroline hỏi.
“Một cái thiết bị giám sát trẻ em. Lấy dưới hầm nhà chị. Em đặt camera trong phòng thằng bé vào Thời gian yên tĩnh và em đã thấy nó vẽ.” Tôi chỉ vào ba bức tranh tiếp theo. “Em đã nhìn nó vẽ nên những bức tranh này. Thằng bé dùng tay phải để vẽ.”
Caroline lắc đầu. “Chị xin lỗi, Mallory, nhưng chúng ta đang nói tới một đứa bé lên năm. Tất cả chúng ta đều đồng tình là Teddy có tài năng, nhưng không thể nào nó có khả năng.”
“Chị không hiểu ý em. Không phải Teddy vẽ những bức tranh này. Là Anya. Là linh hồn của Annie Barrett. Cô ấy đến với Teddy ở giường ngủ của thằng bé. Cô ấy dùng thằng bé như một con rối. Bằng một cách nào đó, cô ấy khống chế cơ thể của thằng bé và cô ấy vẽ nên những bức tranh này rồi mang tới chỗ của em. Bởi lẽ cô ấy đang định nói với em điều gì đó.”
“Mallory, nói chầm chậm lại đi.” Ted nói.
“Bọn em đã thử dùng cách gọi hồn để Anya có thể để cho Teddy được yên. Em muốn nói chuyện với cô ấy. Nói theo kiểu trực tiếp. Để Teddy không phải tham gia vào. Nhưng đã có thứ gì đó sai trật. Nó không có tác dụng.”
Tôi ngừng lại để rót cho mình một ly nước rồi uống cạn. “Em biết chuyện này nghe rất điên rồ. Nhưng tất cả những bằng chứng mà chỉ cần đều đang ở đây. Hãy nhìn những bức tranh này. Chúng có liên quan đến nhau, chúng đang kể một câu chuyện nào đó. Hãy giúp em hiểu ý nghĩa của nó, làm ơn đi!”
Caroline gieo mình xuống ghế và đưa hai tay bưng mặt. Ted cố gắng giữ bình tĩnh, giống như anh quyết tâm sẽ tìm lối ra cho cuộc nói chuyện này. “Bọn anh phải có trách nhiệm giúp em, Mallory ạ. Bọn anh rất mừng khi em cởi mở và thành thật. Nhưng trước khi hiểu được ý nghĩa của những bức tranh này, chúng ta cần nhất trí với nhau một số chuyện, được chứ? Và chuyện quan trọng nhất đó là trên đời không có ma.”
“Anh đâu có chứng minh được là nó không tồn tại đâu!”
“Bởi lẽ em không thể chứng minh một điều phủ định! Nhưng hãy nhìn theo hướng ngược lại, Mallory—em không có bằng chứng để chứng minh hồn ma của Annie Barret là có thật.”
“Những bức vẽ này là bằng chứng của em! Chúng xuất phát từ tập giấy vẽ của Teddy. Nếu không phải nó vẽ—nếu không phải Annie bằng ma thuật nào đó mang chúng đến căn chòi của em—thì làm cách nào chúng đến được đây?”
Tôi nhìn thấy sự chú ý của Caroline đã hướng vào cái bàn nhỏ bên cạnh giường của tôi, trên bàn tôi để điện thoại, máy tính bảng, cuốn Kinh thánh—và tập giấy vẽ chưa dùng đến mà Teddy tặng tôi một tháng trước, khi tôi bắt đầu làm việc cho nhà Maxwell.
“Ôi, thôi nào,” tôi nói với chị. “Chị nghĩ là em vẽ chúng sao?”
“Chị chưa bao giờ nói thế,” Caroline nói. Nhưng tôi có thể đoán chắc chị đang suy tính, tôi có thể nhận thấy chị đang cân nhắc giả thiết này.
Suy cho cùng: chẳng phải tôi là kẻ dễ gặp vấn đề về trí nhớ hay sao?
Chẳng phải tuần trước một hộp bút chì của Teddy đã biến mất đó sao?
“Đi hỏi con của anh chị đi,” tôi bảo họ. “Bé con sẽ không biết nói dối.”
Chỉ mất một phút để chúng tôi băng qua sân và lên phòng ngủ của Teddy ở tầng trên. Cậu bé đã đánh răng xong và thay sang bộ pijama có hình xe cứu hỏa. Cậu đang ngồi dưới sàn, bên cạnh giường, xây một căn nhà bằng bộ đồ chơi Lincoln Logs và nhét những con gia súc bằng nhựa vào trong các phòng ngủ. Chúng tôi chưa bao giờ đối chất với cậu như thế này—cả ba cùng tiến vào phòng, sốt sắng và căng thẳng. Ngay lập tức, cậu nhận thức được có gì đó không ổn.
Ted bước tới cạnh giường và xoa đầu cậu bé. “Này, anh bạn.”
“Bố mẹ muốn hỏi con một chuyện quan trọng.” Caroline nói. “Và bố mẹ cần con trả lời đúng sự thật.” Chị lấy những bức tranh ra và trải chúng ra sàn. “Là con vẽ những bức tranh này à?”
Cậu bé lắc đầu. “Không ạ.”
“Nó không nhớ là đã vẽ chúng đâu,” tôi nói. “Bởi vì thằng bé bị rơi vào một trạng thái kiểu như nhập đồng. Giống như lúc bị say thuốc phiện.”
Caroline quỳ gối xuống bên cạnh con trai và bắt đầu chơi với một con dê nhựa, cố gắng giữ giọng thật nhẹ nhàng. “Là Anya đã giúp con vẽ những bức tranh này phải không? Là cô ấy bảo con làm à?”
Tôi đang nhìn Teddy chằm chằm, cố gắng để mắt thằng bé giao với mắt tôi, nhưng nó chẳng thèm nhìn lấy tôi. “Con biết Anya không có thật,” nó nói với bố mẹ. “Anya chỉ là một người bạn tưởng tượng. Anya không bao giờ vẽ được những bức tranh thật.”
“Tất nhiên là cô ấy không thể rồi” Caroline nói. Chị vòng cánh tay ôm lấy vai thằng bé và siết chặt. “Con nói hoàn toàn đúng, con yêu ạ.”
Và tôi bắt đầu cảm thấy mình sắp phát điên. Giống như tất cả chúng tôi đều đang chủ tâm ngó lơ một điều hiển nhiên, giống như tất cả chúng tôi đột nhiên đều đồng tình rằng 2+2=5.
“Nhưng tất cả chúng ta đều ngửi thấy mùi gì đó trong căn phòng này, phải không nào? Hãy nhìn xung quanh mà xem. Cửa sổ đều mở cả, điều hòa tổng đang bật, ga giường của cậu bé sạch tinh tươm. Em vừa mới giặt hôm nay, em giặt hằng ngày, nhưng trong phòng này luôn luôn có mùi khó chịu. Giống mùi lưu huỳnh, mùi amoniac.” Caroline đánh mắt lườm tôi tỏ ý cảnh cáo nhưng lời nói của chị lại đang lạc đi theo hướng khác. “Đó không phải là lỗi của Teddy! Đó là Anya! Đó là mùi của cô ta! Mùi của sự thối rữa, nó…”
“Dừng lại nào,” Ted nói với tôi. “Đừng nói gì nữa, được không? Chúng tôi hiểu là em đang buồn bực trong lòng. Chúng tôi nghe em nói, được chưa nào? Nhưng nếu muốn giải quyết vấn đề này, chúng ta cần phải nhìn nhận theo hướng thực tế. Những thứ phải thực một trăm phần trăm. Và nói thật với em, Mallory: tôi không ngửi thấy mùi gì trong căn phòng này hết. Tôi nghĩ mùi trong phòng Teddy hoàn toàn bình thường.”
“Chị cũng thấy thế” Caroline nói. “Phòng của thằng bé có mùi cũng chẳng sao hết.”
Và giờ tôi dám chắc là lòng tôi đang dậy sóng.
Tôi cảm thấy Teddy là hi vọng duy nhất của mình nhưng tôi vẫn không thể làm sao để thằng bé nhìn mình. “Thôi nào Teddy, chúng ta từng nói chuyện này rồi mà. Em biết cái mùi đó, em nói với chị đó là mùi của Anya.”
Thằng bé chỉ lắc đầu và cắn chặt môi dưới, và rồi đột nhiên nó bật khóc tu tu. “Con biết chị ấy không có thật,” nó nói với mẹ. “Con biết chị ấy là tưởng tượng ra. Con biết chị ấy chỉ là giả đò mà thôi.”
Caroline vòng tay ôm lấy nó. “Tất nhiên là vậy rồi con.” chị nói, cố gắng vỗ về nó, và sau đó chị quay sang tôi. “Chị nghĩ em nên đi đi.”
“Chờ đã…”
“Không. Chúng ta đã nói chuyện đủ rồi. Teddy phải đi ngủ, còn em phải quay lại căn chòi của em rồi.”
Khi nhìn Teddy òa khóc, tôi nhận ra có lẽ chị nói đúng, tôi chẳng thể làm gì khác cho thằng bé được nữa. Tôi thu các bức tranh lại và rời khỏi phòng ngủ, Ted theo tôi đi xuống tầng một.
“Thằng bé đang nói dối hai người,” tôi nói với Ted. “Nó đang nói những gì hai người muốn nghe để nó không phải gặp rắc rối. Nhưng nó không tin những gì nó nói. Nó không dám nhìn em.”
“Có thể là nó sợ phải nhìn em, Ted nói. “Có thể nó sợ em sẽ nổi giận khi nó nói sự thật.”
“Vậy giờ sao? Anh và chị Caroline sẽ đuổi việc em à?”
“Không, Mallory, tất nhiên là không. Tôi nghĩ đêm nay chúng ta cần bình tĩnh lại đã. Cố làm cho đầu óc tỉnh táo lại. Vậy là được chứ hả?”
Có được không? Tôi không biết. Tôi không nghĩ mình muốn làm cho đầu óc tỉnh táo thêm nữa. Tôi vẫn tin rằng tôi đúng còn họ đã sai, rằng tôi đã thu thập được gần hết các mảnh ghép của câu đố, và giờ tôi chỉ cần sắp xếp chúng cho đúng trật tự.
Ted vòng tay ôm lấy tôi.
“Nghe này, Mallory: Em được an toàn ở đây. Em không gặp bất cứ nguy hiểm nào cả. Tôi sẽ không bao giờ để em gặp phải chuyện gì không hay.”
Và người tôi vẫn còn ướt đẫm mồ hôi sau buổi tập chạy—tôi dám chắc người mình đang bốc nặng mùi—nhưng Ted vẫn kéo tôi lại gần và đưa tay vuốt ve phía sau tóc tôi. Và chỉ trong tích tắc, một người đang cảm thấy được an ủi như tôi lại chợt tỏ ra gượng gạo; và tôi cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh loang sang cổ, và tôi cảm nhận được cơ thể anh đang áp sát vào tôi và tôi không biết làm thế nào để thoát ra được khỏi vòng tay của anh.
Nhưng ngay sau đó, Caroline gõ bước chân rầm rập tiến lại. Ted giật nảy mình liền đẩy tôi ra; còn tôi bỏ đi theo hướng ngược lại, lẻn ra khỏi từ cửa sau để tôi không phải nhìn mặt vợ của anh lần nữa.
Tôi không biết vừa rồi đã có chuyện gì nhưng tôi nghĩ Ted nói đúng.
Có ai đó chắc chắn cần một đêm để bình tĩnh lại.