Caroline đi làm về lúc 5 giờ rưỡi; tôi cố kiềm chế không phục kích ngay khi chị bước chân vào nhà. Chị ấy bận sấp mặt, bao nhiêu thứ đang chờ, lại còn phải đi chào con trai rồi bắt tay vào nấu bữa tối. Thế nên khi chị hỏi tôi tình hình ngày hôm nay, tôi chỉ mỉm cười và bảo với chị là mọi việc đều ổn.
Tôi ra ngoài tập chạy, nhưng do cơn mệt từ tối hôm trước vẫn còn nên tôi bỏ cuộc sau ba mươi phút. Tôi đi bộ ngang qua Lâu đài hoa, nhưng chẳng thấy bóng dáng của Adrian hay bố mẹ anh chàng đâu cả. Tôi về nhà và tắm; tôi quay nóng lại một chiếc burrito cấp đông và cố đắm chìm vào bộ phim trên kênh Hallmark. Nhưng tôi cứ bồn chồn, không thể nào tập trung nổi. Tâm trí tôi cứ mãi nghĩ đến bức vẽ gần nhất, cái bức có đôi bàn tay siết chặt quanh cổ Anya ấy.
Tôi chờ tới chín giờ, chờ tới khi tôi chắc chắn Teddy đã ở trong phòng và ngủ thiếp đi. Sau đó, tôi tập hợp ba bức vẽ gần đây nhất và bước ra ngoài. Tôi nghe thấy tiếng trò chuyện thì thầm trong gió và nhận ra hai bóng người đang ngồi ở ngoài bể bơi. Ted và Caroline đang mặc áo choàng trắng và chia nhau một chai rượu vang. Họ trông giống như những cặp đôi hạnh phúc mà ta vẫn hay thấy trong các quảng cáo chuyến nghỉ mát trên du thuyền—giống như họ vừa mới bước chân lên chuyến tàu du ngoạn trong bảy ngày của hãng tàu Royal Caribbean. Caroline đang nằm ngả lưng vào lòng Ted, còn anh ta nhẹ nhàng xoa bóp vai chị.
“Bơi nhanh một vòng thôi,” anh ta nói. “Giúp em thư giãn.”
“Em đã thư giãn rồi mà.”
“Thế mình lên nhà nhé?”
“Teddy thì sao?”
“Teddy sao chứ? Con ngủ rồi mà.”
Tôi ướm chân nhẹ nhàng lên lớp cỏ mềm mọc lún phún, đi được nửa sân thì gót chân của tôi đạp phải một cái đầu phun nước. Cổ chân tôi bị trật và tôi ngã ngửa ra sau, đập xương cụt và khuỷu tay xuống đất, đau điếng đến không chịu nổi: tôi hét lên.
Caroline và Ted băng qua sân chạy tới. “Mallory à? Em không sao chứ?” Tôi đã ôm khuỷu tay—cơn đau đột ngột và buốt tận óc. Tôi tin chắc mình đang chảy máu. Nhưng khi nhấc những ngón tay ra để xem thử, chỉ thấy da bị thâm tím chứ chưa rách.
“Em không sao. Em bị vấp chân thôi.”
“Ta ra chỗ sáng xem thử đi,” Ted nói. “Em đứng dậy được chứ?”
“Cho em ngồi yên chút đã.”
Ted không chờ nữa. Anh luồn tay bên dưới đầu gối của tôi, rồi đứng dậy và bế tôi đi như một đứa trẻ. Anh đưa tôi đến bên hồ bơi và nhẹ nhàng đặt tôi ngồi xuống một chiếc ghế nghỉ bên hồ.
“Em ổn mà,” tôi nói với họ. “Thật đấy.”
Nhưng dù vậy Caroline vẫn kiểm tra khuỷu tay của tôi. “Em đang làm gì trong sân vậy? Em cần gì à?”
“Để sau đi ạ.”
Dù bị đau, tôi vẫn nắm chặt trong tay ba bức vẽ, và Caroline nhìn thấy chúng. “Là Teddy vẽ à?”
Đến nước này, tôi đành đánh liều một phen. “Cu cậu bảo em không cho anh chị xem. Nhưng em nghĩ anh chị nên xem chúng.”
Caroline chú mục vào những bức vẽ và gương mặt chị tối sầm lại. Rồi sau đó, chị nhét mấy tờ giấy vào tay chồng.
“Là tại anh đấy,” chị nói.
Ted xem bức vẽ thứ nhất và bật cười. “Ôi, trời. Người này bị siết cổ đấy à?”
“Vâng, anh Ted, cô ấy bị giết hại và thi thể cô ấy bị kéo vào trong rừng. Em tự hỏi không biết cậu bé ngây thơ, hồn nhiên này từ đâu mà lại có những ý tưởng kinh khủng như vậy?”
Ted giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng. “Truyện cổ của anh em nhà Grimm, anh giải thích. “Mỗi tối, tôi lại đọc một chuyện khác nhau cho nó nghe.”
“Nhưng chúng không phải là phiên bản trong phim Disney,” Caroline nói với tôi. “Các câu chuyện nguyên gốc bạo lực hơn rất nhiều. Em biết cái chi tiết này trong truyện Lọ Lem không, lúc mà cô chị kế độc ác thử giày thủy tinh ấy? Trong bản gốc, ả ta cắt bỏ ngón chân cho vừa giày. Chiếc giày đẫm trong máu. Thật là khủng khiếp!”
“Nó là con trai, Caroline ạ. Con trai thích những thứ như thế!”
“Em không quan tâm. Cái đó không lành mạnh. Ngày mai, em sẽ tới thư viện và lấy một ít truyện của Disney. Không có siết cổ, không có giết chóc, chỉ có những câu chuyện vui nhộn, trong sáng, lành mạnh, phù hợp với trẻ con.”
Ted nghiêng chai rượu và rót đầy vào ly của mình. “Cái đó theo anh mới là kinh khủng,” anh nói. “Nhưng anh biết làm thế nào đây? Anh chỉ là bố của thằng bé.”
“Còn em là một bác sĩ tâm thần có chứng chỉ.”
Họ nhìn tôi như thể đang chờ xem tôi ngả về phe ai, chờ xem tôi tuyên bố bên nào đúng.
“Em không nghĩ đây là truyện cổ tích đâu,” tôi nói với họ. “Teddy bảo nó có được những ý tưởng này từ Anya. Nó còn nói chính Anya bảo nó vẽ những thứ này.”
“Tất nhiên là nó sẽ nói thế rồi,” Caroline nói. “Teddy biết chúng ta sẽ không chấp nhận những bức vẽ thế này. Nó biết vẽ hình phụ nữ bị bóp cổ, bị giết hại và chôn xác là sai. Nhưng nếu là Anya bảo thì không sao, và nó sẽ được phép vẽ. Nó rơi vào một trạng thái kiểu như bất hòa nhận thức.”
Ted gật đầu theo những gì vợ anh nói, kiểu như tất cả đều rất hợp tình hợp lý, nhưng tôi không hiểu chị ấy đang nói gì. Bất hòa nhận thức là cái quái gì thế?
“Teddy nói nó đang vẽ câu chuyện của Anya. Nó bảo người đàn ông trong bức vẽ này đã cướp mất con của Anya.”
“Chuẩn mô-típ truyện cổ Grimm,” Ted giải thích. “Một nửa số truyện của họ đều có những đứa trẻ mất tích. Hansel và Gretel, Chàng thổi tiêu thành Hamelin, Thần chết đỡ đầu…”
“Có cả Thần chết đỡ đầu nữa à? Caroline lắc đầu. “Thôi nào Ted. Những câu chuyện này. Chúng thật quá đáng. Anh phải dừng lại thôi.”
Ted nhìn những bức vẽ thêm một lần nữa và cuối cùng anh đấu dịu. “Thôi được rồi. Bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ chỉ đọc bộ Dr. Seuss. Hoặc Thế giới ngộ nghĩnh của Richard Scarry. Nhưng anh sẽ không đọc mấy câu truyện Gia đình gấu Berenstain kinh khủng đó đâu đấy, đó là giới hạn của anh.” Anh vòng tay và siết chặt vai Caroline. “Em thắng, em yêu ạ, thế đã được chưa?”
Và anh làm ra vẻ như vấn đề đã được giải quyết, kiểu như tất cả chúng tôi nên vào nhà và lên giường dệt mộng đẹp thôi. Nhưng tôi lo rằng nếu lúc này đây không nói ra điều khúc mắc trong lòng, có lẽ tôi sẽ không bao giờ có cơ hội nào khác. “Em có nghĩ đến một khả năng khác,” tôi nói với họ. “Lỡ như Anya là Annie Barrett thì sao?”
Caroline biểu tỏ bối rối. “Ai cơ?”
“Người phụ nữ bị sát hại trong căn chòi của em. Vào những năm 1940. Lỡ như vào Thời gian yên tĩnh, Teddy về phòng ngủ và trò chuyện với linh hồn của cô ấy thì sao?”
Ted bật cười như thể tôi vừa mới kể một câu chuyện đùa—và Caroline lại liếc nhìn về phía anh với một ánh mắt giận dữ. “Sao chứ, em nói nghiêm túc đấy à? Ý em là có ma sao?”
Không thể quay đầu được nữa rồi. Tôi phải ba mặt một lời nói cho rõ: “Hai cái tên na ná nhau. Annie và Anya. Thêm nữa, chị từng kể là hồi ở Barcelona, Teddy không hề thích vẽ. Nhưng ngay sau khi chị chuyển về Mỹ—ngay sau khi chuyển đến căn nhà này—nơi mà Annie Barret mất tích—thằng bé bắt đầu vẽ như điên. Đó chính xác là lời chị nói: ‘như điên.’”
“Ý chị muốn nói là thằng bé có một trí tưởng tượng phong phú và linh hoạt.”
“Nhưng nó nói chuyện với ai đó. Trong phòng ngủ. Em đứng ngoài cửa nghe thử rồi, nó nói rất lâu.”
Caroline nheo mắt. “Em cũng nghe thấy tiếng con ma nói chuyện sao? Em nghe thấy giọng nói buồn bã tai quái của Annie Barrett chỉ dẫn con trai của chị vẽ tranh sao?” Tôi thừa nhận là tôi không nghe thấy gì, nhưng Caroline phản ứng như thể đó là bằng chứng cho thấy một điều khác. “Bởi thằng bé nó tự độc thoại thôi, Mallory ạ. Đó là dấu hiệu của một đứa trẻ thông minh. Những đứa trẻ thiên tài vẫn làm như thế suốt.”
“Nhưng còn những vấn đề khác ở thằng bé thì sao ạ?”
“Vấn đề? Teddy có vấn đề gì?”
“Thằng bé tè dầm. Ngày nào thằng bé cũng mặc đúng cái áo sơ mi kẻ sọc đó. Nó không chịu chơi với những đứa trẻ khác. Và giờ nó đang vẽ những bức tranh về một người phụ nữ bị sát hại. Xâu chuỗi tất cả lại với nhau mà xem, chị Caroline, em không biết nữa. Em thấy lo. Em nghĩ thằng bé nên đi khám bác sĩ.”
“Chị là bác sĩ đây,” Caroline nói, và mãi cho đến lúc này tôi mới nhận ra là mình vừa mới khiến cho chị ấy nổi đóa.
Ted với tay lấy ly rượu của chị và rót đầy.
“Em yêu, đây.”
Chị gạt đi. “Chị hoàn toàn có đầy đủ khả năng đánh giá tình trạng sức khỏe tinh thần của con chị.”
“Em hiểu…”
“Có thật thế không? Nghe những lời em nói thì em đâu có hiểu.”
“Chỉ là em thấy lo. Teddy là một đứa bé ngoan hiền, trong sáng, ngây thơ. Nhưng những bức vẽ này, cảm giác chúng đến từ một nơi khác. Em cảm thấy chúng thật kinh tởm. Thật nhơ nhớp. Mitzi nghĩ…”
“Mitzi? Em cho Mitzi xem những bức tranh này sao?”
“Bà ấy nghĩ có lẽ anh chị đã khuấy động thứ gì đó. Khi anh chị cho sửa căn chòi dành cho khách.”
“Em nói chuyện với Mitzi trước khi nói chuyện với anh chị sao?”
“Bởi vì em biết chị sẽ phản ứng như thế này đây!”
“Nếu em thực lòng nghĩ như vậy thì, phải, em dự đoán đúng rồi đấy, chị không tin lấy nửa lời từ người đàn bà đó. Em cũng đừng nên tin. Bà ta là một kẻ dở điên dở dại, Mallory ạ. Bà ta là loại con nghiện bẩn bựa!”
Cả hai chúng tôi không ai thốt lên lời tiếp nữa. Tôi chưa từng nghe thấy Caroline văng tục bao giờ. Tôi chưa từng nghe thấy chị dùng lời lẽ như vậy để chỉ người nghiện.
“Nghe này,” Ted nói. “Chúng tôi rất cảm kích sự quan tâm của em, Mallory ạ.” Anh đặt một bàn tay lên đầu gối vợ. “Đúng vậy, em yêu nhỉ? Chúng ta có niềm tin mạnh mẽ vào việc trao đổi một cách chân thành.”
“Nhưng chúng ta không thể đổ lỗi việc Teddy tè dầm là do ma quỷ,” Caroline nói. “Em hiểu điều đó, đúng không? Chính quyền sẽ tịch thu giấy phép hành nghề của chị mất. Tè dầm là bình thường. Rụt rè là bình thường. Có một người bạn tưởng tượng là bình thường. Và những bức tranh này…”
“Mẹ ơi?”
Tất cả chúng tôi quay lại, và Teddy đang ở đó—đứng ở phía bên kia bờ rào bể bơi, mặc bộ pijama có hình xe cứu hỏa và ôm con gấu bông Godzilla. Tôi không biết cậu bé đã ở đó bao lâu và đã nghe được những gì.
“Con không ngủ được.”
“Quay về phòng và cố ngủ đi con,” Caroline bảo.
“Muộn lắm rồi đấy, anh bạn,” Ted nói.
Cậu con trai của họ cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình. Đèn từ lòng bể bơi hắt lên người cậu một thứ ánh sáng xanh u ám. Trông cậu có vẻ bồn chồn, vẻ như cậu không muốn một mình quay về phòng.
“Đi đi con,” Caroline nói với cậu. “Hai mươi phút nữa mẹ sẽ lên kiểm tra. Nhưng con phải thử tự ngủ trước đã.”
“À, còn nữa anh bạn?” Ted gọi. “Không vẽ tranh Anya nữa nhé, được không? Con làm chị Mallory sợ đấy.”
Teddy quay về phía tôi—tổn thương, hai mắt trợn tròn vì bị phản bội.
“Không, không, không” tôi bảo cậu. “Không sao.”
Ted giơ ba bức tranh lên. “Không ai muốn nhìn những bức vẽ này đâu, anh bạn. Chúng quá đáng sợ. Kể từ bây giờ, chỉ vẽ những thứ dễ thương thôi nhé, được không? Ngựa này, hoa hướng dương này.”
Teddy quay người và bỏ chạy ngang qua sân cỏ.
Caroline giận dữ quát chồng. “Anh không được nói như thế chứ.”
Ted nhún vai và uống thêm một hớp rượu nữa. “Sớm muộn gì thằng bé cũng phải nghe thôi. Hai tháng nữa là nó bắt đầu đi học rồi. Em nghĩ giáo viên của nó sẽ không có những lo lắng giống vậy sao?”
Chị đứng dậy. “Em vào nhà đây.”
Tôi cũng đứng dậy. “Chị Caroline, em xin lỗi, em không có ý xúc phạm chị. Chỉ là em thấy không yên tâm.”
Chị vẫn đi và không quay đầu lại, băng qua sân cỏ hướng về phía nhà chính. “Không sao đâu, Mallory. Chúc ngủ ngon.”
Nhưng rõ ràng là có sao. Lần này thậm chí còn tệ hơn lần gần nhất chị lớn tiếng với tôi. Chị rất giận, chị thậm chí còn không nhìn tôi. Và tôi cảm thấy thật ngớ ngẩn khi bật khóc, nhưng tôi không kìm lại được.
Tại sao tôi phải nhắc tới Mitzi chứ?
Tại sao tôi không thể giữ miệng, không nói gì cả?
Ted kéo tôi lại sát gần. “Nghe này, không sao đâu, em đã cố thành thật. Nhưng khi nhắc đến chuyện nuôi con, người mẹ luôn luôn đúng. Kể cả khi cô ấy có sai trật đi chăng nữa. Em hiểu ý tôi chứ?”
“Chỉ là em lo…”
“Hãy để mối lo đó cho Caroline. Cô ấy sẽ lo được cho cả em và thằng bé. Cô ấy rất bảo bọc Teddy, em không nhận ra sao? Chúng tôi đã phải cố gắng rất lâu mới có thằng bé. Mất rất nhiều công sức. Và khi chuyện không như ý—tôi đoán nó khiến cô ấy cảm thấy bất an. Và bây giờ, trên tất cả, cô ấy quay lại làm việc—lại thêm một lý do mới để cô ấy cảm thấy mình có lỗi! Thế nên bất cứ khi nào có gì đó không ổn, vợ tôi lại nghĩ là do mình.”
Trước đây tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng tất cả những gì Ted nói có vẻ có lý. Những buổi sáng Caroline đi làm, lúc nào chị ấy cũng mang vẻ mặt như là có lỗi vì không ở nhà. Có lẽ chị thậm chí còn cảm thấy ghen tị khi tôi là người được ở nhà và nướng bánh với Teddy. Tôi đã quá mải ngưỡng mộ Caroline mà chưa từng dừng lại để nghĩ có thể chị cũng ghen tị với tôi.
Tôi cố gắng bình tĩnh lại và không ủ dột nữa. Ted có vẻ sốt sắng muốn quay lại nhà xem vợ anh thế nào, và tôi đưa ra một yêu cầu nữa trước khi anh rời đi. Tôi đưa cho anh ba bức vẽ, rũ bỏ hết tất cả trách nhiệm khỏi mình. “Anh giữ mấy thứ này được không? Như thế em sẽ không phải nhìn thấy chúng nữa?”
“Tất nhiên rồi.” Ted gập các bức vẽ làm đôi và sau đó xé vụn ra. “Em sẽ không bao giờ phải nhìn thấy chúng nữa đâu.”