Giữa trưa hôm sau, tôi đi xuống tầng hầm của nhà Maxwell và bắt đầu lục mở các thùng đồ. Dưới tầng hầm có đầy những thùng các-tông đóng gói đồ đạc để vận chuyển mà họ chưa kịp dỡ, và tôi chỉ cần phải mở ba thùng là đã tìm ra thứ mà tôi đang đi tìm. Tôi biết gia đình Maxwell sẽ có một thiết bị giám sát trẻ em, và tôi rất vui khi bộ thiết bị đó trông khá hiện đại. Đầu phát là một camera HD có tầm nhìn đêm và ống kính góc rộng/thường. Đầu tiếp nhận là một màn hình lớn cỡ bằng một cuốn sách bìa mềm. Tôi nhét tất cả vào trong một hộp đựng giày nhỏ và mang lên tầng trên. Khi tôi quay lại bếp, Teddy đang chờ tôi.
“Chị làm gì dưới hầm thế?”
“Chị lục tìm chút đồ thôi,” tôi nói. “Chị nấu mì ravioli cho em nghen.”
Tôi chờ cho tới khi cậu bé bận ăn bữa trưa, khi đó tôi mới lén đi lên tầng trên và đi vào phòng ngủ của cậu, tìm chỗ để giấu chiếc camera. Tôi nhận ra rằng nếu muốn biết những bức tranh này từ đâu mà có, tôi cần phải xem nơi mà chúng được tạo ra—tôi cần phải xem bên trong phòng ngủ của cậu vào những khoảng Thời gian yên tĩnh.
Nhưng giấu được chiếc camera không hề dễ. Nó to, bất tiện và khó che giấu. Tệ hơn nữa là nó cần phải được cắm điện. Nhưng tôi đã tìm được giải pháp từ núi đồ chơi thú nhồi bông của Teddy—tôi rất thận trọng vùi sâu chiếc camera lẫn vào giữa chúng, để cho ống kính hở ra ở giữa chú chó Snoopy và chú gấu Winnie Pooh. Và tôi kiểm tra cẩn thận để chắc chắn nó đã được cắm điện và đặt ở chế độ truyền hình ảnh, sau đó tôi hôn lên cây thánh giá đeo trước cổ, cầu Chúa phù hộ để Teddy không nhận ra có gì đó bất thường.
Tôi quay lại bếp và ngồi với Teddy chờ cậu ăn xong. Sáng hôm nay, cậu nói chuyện rất nhiều. Cậu phàn nàn về chuyện phải đi tới tiệm cắt tóc—Teddy ghét phải đi cắt tóc, cậu bảo muốn nuôi tóc dài, giống như chú Sư tử hèn nhát trong phim Phù thủy xứ Oz—nhưng tôi chẳng tập trung nghe chuyện của nhóc tì mấy. Tôi đang rất bồn chồn. Tôi sắp sửa tìm được câu trả lời cho vô số những điều khúc mắc, nhưng tôi không chắc liệu bản thân đã sẵn sàng đón nhận chúng hay chưa.
Sau một hồi chờ đợi tưởng như kéo dài hàng giờ đồng hồ, Teddy cũng đã ăn xong và tôi đưa cậu bé lên lầu cho Thời gian yên tĩnh. Sau đó, tôi vội vã chạy vào phòng ngủ và cắm điện đầu thu. Phòng ngủ của Teddy ở ngay phía trên đầu tôi, thế nên âm thanh và hình ảnh nét căng. Camera chĩa về phía giường của cậu và tôi có thể nhìn thấy gần như hết mặt sàn—đây là hai vị trí có khả năng cao cậu bé sẽ ngồi vẽ.
Tôi nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ của cậu mở rồi đóng. Teddy xuất hiện trong khung hình từ phía bên phải, đi sượt qua ống kính sang bàn học, và sau đó lấy cuốn sổ tay và hộp bút chì. Tiếp đó, cậu nhảy lên giường. Tôi nghe thấy một tiếng phịch nhỏ rơi xuống đệm từ cả màn hình thu lẫn từ trên trần nhà ngay phía trên đầu, giống như chúng được truyền đi bằng âm thanh nổi.
Teddy ngồi tựa lưng vào ván đầu giường, hai chân khom lại, dùng đầu gối để đỡ cuốn sổ. Cậu sắp xếp một hàng bút chì lên táp bên cạnh giường. Sau đó, cậu lấy ra một chiếc gọt bút chì nhỏ—loại gọt bút chì có hộp đựng bằng nhựa trong suốt để thu vỏ. Cậu xoáy bút chì—roẹt, roẹt, roẹt—sau đó lấy ra, thử ngòi bút, và nhận thấy đầu bút vẫn chưa đủ nhọn. Cậu lại đưa nó vào gọt—roẹt, roẹt—và vẻ như nhất trí là bút đã sẵn sàng.
Tôi quay mặt đi trong tích tắc—vừa đủ uống một hớp nước—và khi tôi quay lại, trên màn hình là những khung hình nhiễu động, bị đứng hoặc nhảy hình, như kiểu hình ảnh không bắt kịp được âm thanh. Tôi vẫn nghe thấy tiếng gọt bút chì, nhưng hình thì đứng im ở đoạn Teddy với tay lấy bút chì.
Và sau đó có một tiếng nói duy nhất, rất nhẹ, chỉ lớn hơn tiếng thì thầm: “Xin chào.”
Tiếp sau đó là tiếng âm thanh bị nhiễu. Hình ảnh bị tua nhanh và rồi lại đứng im. Hình ảnh đã trở nên nhòe, nhiễu và mờ. Teddy đang ngước mắt nhìn lên từ cuốn sổ vẽ, hướng sự chú ý của mình về phía cánh cửa phòng ngủ, nhìn ai đó hoặc thứ gì đó nằm ngoài khung hình.
“Đang gọt sẵn bút chì” cậu nói, và sau đó cười. “Bút chì á? Để vẽ đấy.”
Và sau đó là một đoạn nhiễu tiếng lâu hơn, và âm thanh lúc lên lúc xuống với một nhịp điệu làm tôi nghĩ tới làn hơi thở. Có thứ gì đó khiến âm thanh trong micrô xì xèo và rồi hình ảnh lại bị tua nhanh—giờ Teddy đang nhìn thẳng vào camera, và đầu của cậu phình to gấp đôi. Nó giống như hình ảnh phản chiếu vẫn thấy trong nhà gương: những bộ phận trên cơ thể cậu bị kéo giãn với những tỉ lệ khó tin, hai cánh tay ngắn ngủn, nhỏ xíu, nhưng gương mặt lại siêu to.
“Cẩn thận đấy” cậu thì thầm. “Nhẹ thôi.”
Tiếng nhiễu càng to hơn. Và tôi cố vặn nhỏ âm lượng xuống, nhưng nút chỉnh âm không có tác dụng: tiếng nhiễu ngày một to hơn và to hơn nữa, cho tới khi tôi nghe thấy âm thanh đó đang vây hãm quanh mình, giống như nó đã thoát ra khỏi chiếc loa và tràn ngập vào trong căn phòng. Hình ảnh video lại bị tua nhanh, và kia là Teddy nằm ườn trên đệm, hai cánh tay dang ra, cơ thể co giật; bất chợt tôi nghe thấy tiếng huỵch-huỵch-huỵch từ chiếc giường trên đầu.
Tôi phóng ra khỏi phòng nghỉ, chạy ra tiền sảnh và lao lên cầu thang, chạy lên tầng trên. Tôi chộp lấy tay nắm cửa phòng Teddy nhưng không thể vặn được. Dường như nó bị kẹt, bị khóa.
Hoặc có thứ gì đó đang giữ chặt nó lại.
“Teddy ơi!”
Tôi đấm rầm rầm lên cánh cửa. Sau đó, tôi bước lùi ra sau và đạp nó, giống như thấy người ta vẫn làm trong phim, nhưng làm như thế chỉ khiến chân tôi bị đau. Tôi thử dùng vai để phá cửa, và hành động đó khiến tôi đau đến mức phải ngồi sụp xuống sàn, ôm chặt lấy vai. Và tiếp đó, tôi nhận ra mình có thể nhìn vào bên trong phòng của Teddy. Có một khoảng hở nhỏ xíu rộng hơn một phân bên dưới cánh cửa phòng cậu. Tôi nằm nghiêng người, áp sát đầu xuống sàn nhà, nhắm một mắt và ghé nhìn qua khe hở, và thứ mùi đó ập vào mũi tôi nồng nặc—mùi amoniac đậm đặc sặc vào mũi, nó thoát ra từ trong căn phòng như thể cái ống xả của xe hơi. Nó xộc vào trong miệng tôi, làm tôi phải lăn người tránh ra xa, vừa ho hắng vừa bịt miệng và ôm lấy cổ họng như thể mình vừa mới bị xịt hơi cay vào mặt. Nước mắt ứa ra hai bên má. Tim tôi đập thình thịch.
Và khi tôi đang nằm trên hành lang chùi nước mũi và cố lấy lại thần hồn, cố dồn sức lực để làm một việc đơn giản là ngồi dậy, tôi nghe thấy tiếng tay nắm cửa chuyển động.
Tôi lồm cồm bò dậy và mở cánh cửa. Một lần nữa, mùi hôi hám đó xộc vào mũi tôi—đó là mùi nước tiểu, cực kì đậm đặc, lơ lửng trong không khí như hơi nước nóng từ vòi hoa sen thoát ra. Tôi kéo áo lên và che kín miệng. Teddy có vẻ không hề hấn gì trước thứ mùi đó; cậu đâu nào hay tôi đang gào gọi tên. Cậu đang ngồi trên giường, cuốn sổ vẽ để trong lòng và một cây bút chì cầm chắc trong tay phải. Tay cậu đang hí hoáy rất nhanh, vạch những nét bút chì màu đen đậm dọc theo trang giấy.
“Teddy!”
Cậu không hề ngẩng đầu lên. Có vẻ như cậu không nghe thấy tôi gọi. Tay cậu bé vẫn tiếp tục chuyển động—tô kín trang giấy bằng chì đen, tô một bầu trời đêm tối đen.
“Teddy, nghe chị nói không, em ổn chứ?”
Nhưng cậu vẫn mặc kệ tôi, không buồn đáp. Tôi tiến lại gần giường hơn, và chân tôi đạp phải một trong số những con thú nhồi bông của cậu, một con ngựa bằng vải nhung phát ra tiếng hí cao vút, ồn ào.
“Teddy, nhìn chị này.” Tôi đặt một tay lên vai cậu và cuối cùng cậu mới ngẩng đầu lên. Lúc này, tôi thấy hai mắt cậu trắng dã. Hai con ngươi trợn ngược ra sau. Nhưng tay thì vẫn tiếp tục cử động, vẽ mà không cần nhìn. Tôi nắm lấy cổ tay và tôi giật mình khi thấy da cậu nóng phừng, còn cánh tay căng tràn sức mạnh. Thông thường cơ thể cậu lỏng lẻo và mềm uột như một con búp bê bằng vải. Tôi vẫn thường đùa rằng cậu có xương rỗng, bởi người cậu nhẹ bẫng, đủ để có thể bị nhấc bổng khỏi mặt đất và xoay tròn. Nhưng giờ, một năng lượng kì lạ đang cuộn chảy bên dưới lớp da này: cảm giác mọi cơ bắp trên người cậu bé đang siết chặt, như một con chó lông xù nhỏ đang thủ thế trước kẻ tấn công.
Rồi đột nhiên mắt cậu lại trở về trạng thái bình thường.
Cậu bé chớp mắt với tôi. “Chị Mallory?”
“Em đang làm gì thế?”
Cậu nhận ra mình đang cầm một cây bút chì và ngay lập tức buông nó khỏi tay. “Em không biết.”
“Em đang vẽ, Teddy ạ! Chị nhìn thấy em đang vẽ. Cả cơ thể em run rẩy. Giống như cơ thể em đang bị ai đó chiếm lấy.”
“Em xin lỗi…”
“Đừng xin lỗi. Chị không giận đâu.”
Môi dưới của cậu run run. “Em nói là em xin lỗi vì chuyện lúc nãy.”
“Hãy kể chị nghe đã có chuyện gì!”
Và tôi nhận ra mình đang hét lớn nhưng tôi không kiềm chế được. Tôi quá hoảng hồn trước tất cả những thứ mình vừa chứng kiến. Có hai bức tranh trên sàn và một bức thứ ba đang vẽ dở trên cuốn sổ.
“Teddy, nghe chị nói này. Cô bé này là ai?”
“Em không biết.”
“Có phải là con gái của Anya không?”
“Em không biết mà!”
“Tại sao em lại vẽ những thứ này?”
“Em không vẽ, chị Mallory ạ. Em thề đấy!”
“Thế tại sao chúng lại ở trong phòng của em?”
Cậu hít một hơi dài. “Em biết Anya không có thật. Em biết chị ấy không thực sự có mặt ở đây. Đôi lúc, em nằm mơ thấy em và chị ấy cùng vẽ, nhưng khi em thức giấc, chẳng bao giờ có bức tranh nào cả.” Cậu bé quẳng cuốn sổ ra góc xa, giống như đang cố phủ nhận sự tồn tại của nó. “Không có bức tranh nào hết! Chúng em chỉ nằm mơ thấy chúng thôi mà!”
Và tôi chợt ngộ ra đôi điều. Chắc hẳn Anya đã mang hết những bức tranh ra khỏi phòng, trước khi Teddy tỉnh dậy, như vậy cậu sẽ không phải nhìn thấy chúng. Và tôi đã tới và phá vỡ quy trình thông thường của họ.
Chuyện này vượt quá sức chịu đựng của Teddy bởi cậu bé gào khóc dữ dội. Tôi kéo cậu vào trong vòng tay, cơ thể cậu lại mềm và lỏng lẻo như cũ: cậu đã trở lại giống như bình thường. Tôi nhận ra mình đang bắt cậu bé phải giải thích điều mà cậu không hiểu. Tôi đang yêu cầu cậu giải thích điều không thể lý giải.
Cậu đặt tay phải của mình vào tay của tôi, và tôi nhìn thấy những ngón tay nhỏ xíu lấm lem vệt bút chì. Tôi ôm cậu thật chặt và vỗ về để cậu bình tĩnh trở lại, lựa lời an ủi rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhưng thật lòng, tôi không dám chắc nữa.
Bởi lẽ tôi biết một điều là đứa trẻ này thuận tay trái.