Đêm đó, tôi cứ chập chờn ngủ không sâu giấc và thức dậy với cảm giác cực kì tệ. Caroline Maxwell đối xử với tôi tốt hơn những gì tôi đáng được nhận—chị ấy đã chào đón tôi vào nhà, đã tin tưởng giao thằng bé cho tôi, lại còn cho tôi tất cả mọi thứ tôi cần để bắt đầu lại một cuộc sống mới—và tôi thấy lo lắng khôn nguôi khi biết rằng chị đang giận tôi. Nằm trên giường, tôi tưởng tượng ra hàng trăm cách khác nhau để nói lời xin lỗi chị. Và cuối cùng, tôi không thể trì hoãn lâu hơn được nữa, tôi phải bước xuống giường và đối diện với chị thôi.
Khi tôi tới nhà chính, Teddy đang ở dưới gầm bàn ăn, mặc bộ pijama và chơi bộ xếp hình Lincoln Logs. Caroline đang ở chỗ bồn rửa chén đĩa dùng trong bữa sáng, tôi đề nghị sẽ làm nốt. “Em tình thực muốn nói lời xin lỗi chị.”
Caroline tắt nước. “Không, Mallory ạ, chị xin lỗi. Chị đã uống nhiều rượu quá, và chị đã không phải khi mất bình tĩnh và lớn tiếng với em. Điều đó khiến chị bận lòng suốt cả sáng nay.”
Chị dang tay và chúng tôi ôm nhau, rồi cả hai lại xin lỗi nhau lần nữa, cùng một lúc. Và sau đó, hai chúng tôi bật cười, và tôi biết mọi chuyện rồi sẽ ổn.
“Chị vẫn chào đón em ở lại trong nhà chính,” chị nhắc tôi. “Em có thể ở lại phòng ngủ bên cạnh phòng Teddy. Chị chỉ cần một ngày là dọn dẹp xong.”
Nhưng tôi không muốn gây thêm phiền hà cho chị. “Căn chòi rất tuyệt,” tôi nói với chị. “Em thích ở đó mà.”
“Được rồi, nhưng nếu em đổi ý…”
Tôi nhận lấy khăn lau đĩa trong tay chị và ngước mắt về phía đồng hồ trên lò vi sóng. Đã 7 giờ 27 phút và tôi biết. Caroline phải lên đường vào lúc 7 giờ 35, trước khi đường sá rơi vào quãng tắc nghẽn giao thông kinh khủng. “Để em làm nốt cho,” tôi nói. “Chị đi làm vui vẻ nhé.”
Thế là Caroline rời nhà đi làm, và tôi bắt tay vào công việc. Thật ra cũng không có gì nhiều để rửa—chỉ có vài cái tách và bát ăn ngũ cốc, ly rượu từ tối hôm trước. Sau khi xếp hết các thứ vào máy rửa bát, tôi khom người xuống dưới gầm bàn ăn. Teddy đã lắp xong một căn nhà kiểu nông trại hai tầng từ bộ đồ chơi Lincoln Logs, và giờ cậu đang xếp xung quanh đó những con thú nhỏ xíu bằng nhựa.
“Chúng ta đang chơi gì đây?”
“Họ là một gia đình. Họ sống với nhau.”
“Chị làm con lợn được không?”
Cậu nhún vai. “Nếu chị muốn.”
Tôi đẩy con lợn chạy xung quanh các con thú khác và giả tiếng bíp bíp giống như ô tô. Bình thường Teddy cực thích trò đùa này. Cậu rất thích thú khi tôi giả tiếng động vật giống tiếng xe tải hay tiếng tu tu xình xịch của tàu hỏa. Nhưng sáng hôm nay, cậu bé chỉ quay lưng lại với tôi. Và tất nhiên, tôi biết có chuyện gì đó không ổn.
“Teddy, nghe chị nói này. Chị muốn nói về chuyện tối hôm qua. Chị nghĩ bố em đã hiểu lầm chị. Bởi chị yêu thích tất cả những bức tranh em vẽ. Kể cả những bức em vẽ Anya. Chị luôn mong chờ được xem tranh em vẽ.”
Teddy đẩy một con mèo bò lên chân bàn, giống như đang leo cây. Tôi cố gắng di chuyển ra phía trước mặt cậu bé, cố để hai chị em nhìn vào mắt nhau, nhưng cậu bé quay đi. “Chị muốn em tiếp tục chia sẻ những bức tranh em vẽ với chị, được không?”
“Mẹ bảo không được.”
“Nhưng chị bảo là được. Không sao hết.”
“Mẹ bảo chị không khỏe, và những bức tranh đáng sợ có thể khiến chị bị ốm lại.”
Tôi ngồi thẳng dậy quá vội khiến đầu va vào gầm bàn. Cú va khiến tôi choáng váng không thể cử động suốt một lúc sau. Tôi chỉ biết nhắm nghiền mắt và đưa một tay lên ôm đầu.
“Chị Mallory?”
Tôi mở mắt ra và nhận thấy cuối cùng mình đã gây chú ý được với cậu. Trông vẻ mặt cậu rất hoảng sợ. “Chị không sao.” tôi bảo. “Và chị cần em lắng nghe thật kĩ nhé. Không có việc nào em làm khiến chị bị ốm cả. Em không cần phải lo lắng đâu. Chị hoàn toàn khỏe mạnh.”
Teddy lao vút một con ngựa lên chân tôi và dừng lại ở đầu gối. “Đầu chị không sao chứ?”
“Đầu chị vẫn ổn,” tôi nói, mặc dù nó đang tê điếng, và tôi cảm nhận được một cục u đang sưng vù trên da đầu. “Chị cần để gì đó lên đây.”
Vài phút sau, tôi ngồi ở bàn ăn, ấn một túi chườm đá lạnh lên đỉnh đầu. Bên dưới chân, Teddy đang chơi với mấy gia súc, gia cầm đồ chơi của nó. Mỗi con vật lại có giọng nói và tính cách khác biệt. Có ông dê bướng bỉnh và bà gà mái mẹ hách dịch, có chú ngựa ô dũng cảm và bạn vịt con ngốc nghếch, tổng cộng phải có hơn chục nhân vật.
“Tôi không muốn làm việc đâu,” chú ngựa nói.
“Nhưng quy định là quy định,” gà mái mẹ nói. “Tất cả chúng ta phải làm theo quy định!”
“Như thế là không công bằng,” ông dê kêu ca.
Cứ như thế, cuộc nói chuyện kéo dài mãi—từ chuyện làm việc chuyển sang chuyện ăn trưa rồi sang một kho báu bí mật được chôn trong rừng đằng sau kho thóc. Tôi rất ấn tượng với khả năng ghi nhớ của Teddy đối với tất cả các nhân vật cũng như giọng nói của chúng. Nhưng tất nhiên, đó là điều mà Ted và Caroline vẫn nói suốt: Con trai của họ có một trí tưởng tượng cực kì phong phú và linh hoạt. Hết chuyện.
Chiều muộn hôm đó, khi Teddy quay về phòng ngủ để bắt đầu Thời gian yên tĩnh, tôi chờ vài phút rồi bám theo cậu lên tầng trên. Khi tôi áp tai vào cửa phòng ngủ, cậu đang nói chuyện dở.
“… hoặc chúng ta có thể xây một cái pháo đài.”
“...................................................”
“Hoặc chơi đuổi bắt.”
“...................................................”
“Không, không được đâu. Em không được phép.”
“...........................................................................”
“Họ nói em không thể.”
“....................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................”
“Em xin lỗi nhưng…”
“................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................”
“Em không hiểu.”
“...........................................................................”
Rồi cậu bé bật cười, như thể cô ấy đề nghị gì đó rất mực khôi hài. “Em nghĩ ta có thể thử xem.”
“.................................................................................................................................................................................................”
“Ta làm thế nào—được rồi. Đúng rồi.”
“................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................”
“Ôi, lạnh lắm!”
Sau đó, tôi không còn nghe thấy tiếng nói chuyện nữa—nhưng khi tôi cố căng tai ra để nghe xem chuyện gì đang xảy ra, tôi phát hiện có tiếng sột soạt—tiếng bút chì chà lên mặt giấy.
Đang vẽ ư?
Cậu bé lại đang vẽ ư?
Tôi đi xuống tầng dưới, ngồi ở bàn ăn, và chờ đợi.
Thông thường Thời gian yên tĩnh không kéo dài quá một tiếng, nhưng Teddy ở lại trong phòng lâu gấp đôi. Và cuối cùng khi cậu xuống bếp, cậu đi tay không.
Tôi mỉm cười với cậu. “Em đây rồi!”
Cậu trèo lên ghế ngồi. “Chào chị.”
“Hôm nay em không vẽ à?”
“Em ăn bánh quy với phô mai được không?”
“Tất nhiên rồi.”
Tôi đến tủ lạnh và chuẩn bị một đĩa đồ ăn cho cậu. “Em làm gì trên gác thế?”
“Cho em một ít sữa được không?”
Tôi rót cho cậu bé một cốc sữa nhỏ, rồi mang tất cả ra bàn. Khi cậu với tay lấy bánh quy, tôi nhận thấy lòng bàn tay và các ngón tay đen xì. “Có lẽ em nên đi rửa tay đã,” tôi đề nghị. “Trông như em để dính chì lên tay rồi.”
Cậu bé vội vã chạy đến bồn, rửa tay và không nói gì. Sau đó, cậu bé quay lại bàn và bắt đầu ăn bánh quy. “Chị có muốn chơi LEGO không?”
Trong mấy ngày sau đó, mọi chuyện diễn ra khá bình thường. Teddy và tôi chơi LEGO, diễn kịch rối, chơi đất nặn Play-Doh, làm giấy dán Shrinky Dink, tô màu, nghịch bộ đồ chơi xây dựng Tinkertoys và rất rất nhiều chuyến đi siêu thị mua đồ, Cậu bé là một thực khách dũng cảm và ưa mạo hiểm, thích thú ăn thử những món đồ lạ, có xuất xứ ngoại lai. Có những hôm, chúng tôi đi bộ đến siêu thị Wegman và mua củ đậu hoặc quả quất, chỉ để ăn thử xem vị của chúng như thế nào.
Teddy là một trong số những đứa trẻ tò mò nhất mà tôi từng gặp, nó cũng thích thử thách tôi bằng những câu hỏi tréo ngoe khó mà trả lời cho thỏa đáng. Tại sao lại có mây? Ai phát minh ra quần áo? Ốc sên làm việc như thế nào? Tôi phải liên tục lôi điện thoại ra cầu cạnh đến Wikipedia. Một chiều nọ ở trong bể bơi, Teddy chỉ vào ngực tôi và hỏi tại sao lại như thế. Tôi không thấy có gì nghiêm trọng. Tôi bảo đó là một phần cơ thể và nước lạnh khiến cho chúng cứng hơn mà thôi.
“Em cũng có đấy,” tôi nói với cậu.
Cậu cười. “Không, em làm gì có.”
“Chắc chắn là em cũng có! Ai cũng có mà.”
Sau đó, khi tôi đang tráng người ở nhà tắm ngoài trời, tôi nghe thấy tiếng cậu gõ lên cánh cửa gỗ.
“Chị Mallory này?”
“Ừ?”
“Chị có nhìn thấy chỗ con gái của chị không?”
Ý em là sao?”
“Khi chị cúi xuống ý? Chị có nhìn thấy nó không?”
“Khó giải thích lắm Teddy. Không dễ nhìn lắm?”
Im lặng một lúc lâu.
“Thế làm sao chị biết được là có nó ở đấy?”
Tôi thấy may vì giữa chúng tôi có một cánh cửa, thế nên thằng bé không thể nhìn thấy tôi phì cười. “Chị biết là có, Teddy ạ. Chắc chắn rồi.”
Tối hôm đó, tôi nhắc sự cố này với Caroline, và thay vì bật cười, chị có vẻ lo lắng. Ngày hôm sau, khi về nhà, chị mang theo một chồng to những cuốn sách ảnh có tựa đề kiểu như Những điều cực kì bình thường và Mình đến từ đâu? Chúng mô tả chi tiết hơn rất nhiều so với những cuốn mà tôi từng có hồi dậy thì. Trong đó có định nghĩa chi tiết về quan hệ tình dục, cách thể hiện của những người phi nhị nguyên giới. Với hình vẽ đủ màu sắc và tất cả mọi thứ khác. Tôi cho rằng có vẻ như thế này hơi quá cho một đứa trẻ lên năm, nhưng Caroline không đồng tình. Chị nói đó là những kiến thức sinh học thiết yếu về con người; và chị muốn Teddy học những thông tin chính xác từ sớm để cậu không có những thông tin sai lệch từ bạn bè.
“Em hiểu, nhưng mà quan hệ tình dục bằng miệng sao? Thằng bé mới năm tuổi mà.”
Caroline liếc nhìn cây thánh giá tôi đeo trên cổ, trông chị như thể ngộ ra một điều gì đó. “Lần tới thằng bé có hỏi gì, hãy bảo nó hỏi chị. Chị muốn giải đáp.”
Tôi cố thuyết phục chị rằng tôi đủ khả năng trả lời những câu hỏi của Teddy, nhưng chị tỏ thái độ rất rõ ràng là câu chuyện kết thúc tại đây. Chị đã mở tủ bếp và lấy xoong nồi rất mạnh tay để chuẩn bị nấu bữa tối. Đó là lần đầu tiên sau suốt một thời gian dài, chị không mời tôi ở lại dùng bữa cùng gia đình chị.
Những lần Thời gian yên tĩnh kéo dài hai tiếng đồng hồ dần trở nên thường xuyên hơn, và tôi chẳng thể biết Teddy đã nướng thời gian đó cho việc gì. Thi thoảng, tôi sẽ nấp bên ngoài cửa và nghe cậu nói chuyện với mình, những đoạn hội thoại vô nghĩa đến kì quặc. Hoặc tôi sẽ nghe cậu gọt bút chì hay xé trang giấy từ cuốn sổ tay đóng gáy xoắn. Rõ ràng là cậu vẫn đang tiếp tục vẽ—và vì một lí do nào đó, cậu lại giấu giếm những bức vẽ ấy với cả tôi lẫn bố mẹ cậu.
Thế là chiều thứ Sáu, tôi quyết định sẽ rình xem cu cậu thế nào. Tôi chờ cho tới khi Teddy vào nhà vệ sinh để đi ị, bởi vì tôi biết mình sẽ có đủ thời gian, khoảng mười hay mười lăm phút (cậu bé thường ngồi trong nhà vệ sinh xem một chồng sách ảnh). Ngay khi nghe thấy tiếng cậu chốt cửa, tôi vội vã chạy lên tầng hai.
Phòng ngủ của Teddy ngập tràn ánh nắng và luôn thoảng mùi hơi khai khai. Có hai ô cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn phía sau; Caroline đã dặn tôi để cửa sổ mở cả ngày, kể cả khi đang bật điều hòa tổng, lí do tôi nghĩ là để giúp xua bớt mùi đi. Tường phòng được sơn màu xanh da trời tươi tắn và được tô điểm bằng những tấm áp phích có hình khủng long, cá mập, và các nhân vật trong bộ phim Câu chuyện Lego. Đồ đạc trong phòng Teddy có một chiếc giường, một cái kệ sách thấp, và một cái tủ ngăn kéo, thoạt nhìn chắc sẽ không mất nhiều thời gian lục tìm. Nhưng tôi lại có kinh nghiệm về chuyện giấu đồ. Năm đầu tiên bắt đầu dùng thuốc OxyContin tôi vẫn sống cùng gia đình, lúc ấy tôi cất giấu chất cấm rải rác khắp phòng ngủ, nhồi nhét vào những chỗ mà mẹ tôi sẽ không bao giờ ngờ đến.
Tôi lật thảm lên, tôi dỡ hết sách ảnh trên giá xuống, tôi tháo các ngăn kéo tủ và soi mắt vào trong các kẽ hở. Tôi giũ rèm cửa và đứng lên giường, cẩn thận kiểm tra các viền rèm.
Tôi lật giở cả chồng thú nhồi bông chất cao ở một góc giường của cậu—một con cá heo màu hồng, một con lừa màu xám đã rách bươm, hơn chục con búp bê nhồi bông hiệu Ty Beanie Babies. Tôi giật tung ga giường và thò tay xuống bên dưới đệm, sau cùng nhấc cả tấm đệm lên, nghiêng nó sang bên để có thể nhìn thật rõ bên dưới gầm giường.
“Chị Mallory?” Teddy đang hét gọi tên tôi qua cánh cửa nhà vệ sinh ở tầng một. “Chị lấy cho em ít giấy vệ sinh được không?”
“Chờ chị chút!”
Tôi vẫn chưa kiểm tra xong. Tôi vẫn còn phải xem thử tủ quần áo nữa. Tôi lật giở hết tất cả những bộ quần áo xinh xắn mà chúng tôi chưa một lần thuyết phục được Teddy mặc thử—những chiếc áo sơ mi có cổ bảnh chọe, những chiếc quần kha-ki nhỏ xinh và quần bò thiết kế, những chiếc thắt lưng da nhỏ xíu vừa vặn vòng eo 55 phân của cậu bé. Tôi phát hiện ra ba bộ đồ chơi bàn cờ ở giá trên cùng trong tủ quần áo—một bộ Clue, một bộ Mousetrap và một bộ Sorry!—và trong đầu tôi chắc mẩm đã tìm được kho báu bí mật ở đây. Nhưng rồi sau đó tôi mở các hộp và dốc hết đồ chơi ra, chỉ tìm được các mảnh đồ chơi và các quân bài. Không thấy bức vẽ nào cả.
“Chị Mallory? Chị có nghe thấy em bảo gì không?”
Tôi trả các bộ đồ chơi lại trong tủ quần áo, đóng cửa, và chỉnh đốn cho căn phòng tương đối giống như lúc ban đầu.
Rồi sau đó, tôi vớ một cuộn giấy vệ sinh trong phòng giặt và vội vã chạy xuống nhà vệ sinh ở tầng một. “Giấy của em đây,” tôi nói. Cậu mở hé cửa, vừa đủ rộng để tôi nhét giấy vào.
“Chị đã đi đâu vậy?” Cậu hỏi.
“Chị đang dọn dẹp.”
“Ra thế!”
Cậu bé đẩy cửa khép lại, và tôi nghe thấy tiếng chốt cửa.
Cả cuối tuần đó, tôi đã cố thuyết phục là mình bị hoang tưởng. Tôi không có gì làm căn cứ để khẳng định Teddy vẫn đang tiếp tục vẽ tranh. Tiếng chà bút trong phòng cậu có thể là bất cứ thứ gì. Vệt ố trên mấy đầu ngón tay cậu có thể là đất bám từ những lần trồng cây của hai chúng tôi, hoặc cũng chỉ là những vết bẩn bình thường trên người một đứa con trai năm tuổi. Tất cả những chuyện khác có vẻ vẫn đang rất ổn, thế thì tôi còn lo lắng cái gì cơ chứ?
Sáng thứ Hai, tôi thức giấc khi có tiếng xe chở rác đang ì ạch trên phố Edgewood. Mỗi tuần hai lần, họ đến vào các ngày thứ Hai để thu rác tái chế, và vào thứ năm để thu rác thải thông thường. Ngay lập tức, tôi nhớ có một chỗ mà tôi đã không nghĩ đến: giỏ rác trong phòng học tập của Ted trên tầng hai. Teddy phải đi ngang qua đó để xuống tầng dưới. Đó là chỗ cậu bé có thể tiện tay vứt bỏ các bức vẽ của mình, trên đường rời khỏi phòng ngủ.
Tôi bật dậy khỏi giường, may là tôi mặc quần đùi tập chạy và áo phông đi ngủ, và tôi lao nhanh ra khỏi cửa, lướt qua sân cỏ. Cỏ vẫn còn đẫm hơi sương và suýt nữa thì tôi mất đà, trượt chân khi chạy vòng qua hông nhà chính. Xe chở rác còn cách ba căn nhà nữa, thế nên tôi chỉ còn một phút thôi. Tôi chạy tới cuối đường dẫn, mỗi tối Chủ nhật, Ted sẽ kéo những thùng đựng rác màu xanh nước biển ra đây—một thùng gồm rác kim loại và thủy tinh, thùng khác là giấy và bìa các-tông. Tôi thọc tay sâu vào trong, xuyên qua đống giấy được xé vụn bao gồm thư rác, hóa đơn, thực đơn của các nhà hàng bán đồ mang về, bảng sao kê thẻ tín dụng, và một chồng đầy nhóc danh mục đặt hàng qua thư của các hãng: Title Nine, Lands End, L.L. Bean, Vermont Country Store, mỗi ngày phải có cả chục cuốn được gửi tới.
Chiếc xe thu rác tái chế đỗ lại bên cạnh tôi, và một anh chàng gầy nhom đeo găng tay bảo hộ mỉm cười với tôi. Có hình xăm một con rồng cuộn quanh bắp tay anh ta.
“Bị sót gì à?”
“Không, không” tôi nói với anh ta. “Anh mang đi đi ạ.”
Nhưng rồi khi anh ta nhấc thùng lên, và những thứ bên trong bị xáo trộn, một nắm to giấy vo chặt vào nhau lộ ra, mép rìa của chúng lởm chởm rất giống với những bức vẽ của Teddy.
“Anh ơi, chờ đã!”
Anh ta chìa thùng rác, cho tôi chộp lấy nắm giấy, và tôi mang nó quay ngược theo đường dẫn trở về căn chòi của mình.
Khi đã vào đến bên trong, tôi đun nước nóng, pha cho mình một cốc trà, và sau đó ngồi xuống, chăm chú nghiên cứu nắm giấy. Nó khá là giống với việc bóc hành. Có tổng cộng chín trang giấy, và tôi dùng lòng bàn tay vuốt thẳng chúng. Mấy bức vẽ đầu tiên trông chẳng ra hình thù gì cả. Chúng chỉ là những nét vẽ nguệch ngoạc. Nhưng khi tôi xoay góc trang giấy, nét vẽ quả nhiên có hình dạng và chi tiết rõ hơn. Nội dung trang vẽ trở nên cụ thể hơn. Chúng có những vùng sáng xen lẫn vùng tối. Cứ như là bản phác thảo cho một tác phẩm kì lạ nào đó đang vẽ dở: một số trang giấy lộn xộn nhiều hình vẽ, phần đa là những bức vẽ chưa hoàn chỉnh.