CHƯƠNG 9

MÙA HÈ NĂM 1979

Cô biết rằng cô gái kia đã qua đời. Từ góc của mình trong bóng tối cô đã nghe cô ấy trút hơi thở cuối cùng, và với hai bàn tay siết chặt cô điên cuồng cầu nguyện với Chúa hãy chấp nhận người bạn đồng hành đau khổ của cô. Theo một cách nào đó, cô đã ghen tị với cô gái ấy. Ghen tị vì bây giờ những đau khổ của cô ấy đã qua.

Cô gái ấy đã ở đây trước cô khi cô rơi xuống địa ngục. Nỗi sợ hãi ban đầu đã khiến cô tê liệt, nhưng vòng tay cô gái kia ôm lấy cô và cơ thể ấm áp của cô ấy đã mang lại một cảm giác an toàn kỳ quặc. Đồng thời, cô ta không phải luôn luôn tử tế. Cuộc đấu tranh sinh tồn đã buộc họ lại với nhau mà cũng đẩy họ ra xa nhau. Cô đã giữ lại cho mình hy vọng. Còn cô gái kia thì không. Cô biết rằng đôi khi cô bị ghét vì đã có hy vọng. Nhưng làm sao cô có thể từ bỏ hy vọng? Cả đời cô, cô đã được dạy rằng mọi tình huống bất khả thi đều vẫn có giải pháp của nó, vậy tại sao trường hợp này lại khác? Cô có thể thấy khuôn mặt của bố mẹ trong tâm trí và cô tin chắc rằng họ sẽ sớm tìm ra cô.

Còn cô gái tội nghiệp kia, cô ta chẳng có gì cả. Cô đã nhận ra cô ta là ai ngay khi cô cảm thấy cơ thể ấm áp của cô ta trong bóng tối, mặc dù họ chưa bao giờ nói chuyện với nhau khi còn sống ở trên kia. Và bằng một thỏa thuận ngầm họ không gọi nhau bằng tên, điều đó có vẻ bình thường quá. Không ai trong số họ có thể chịu đựng nổi gánh nặng đó. Nhưng cô gái kia đã nói về con gái mình. Đó là lần duy nhất trong giọng nói của cô ta có chút sinh khí.

Chắp tay lại và cầu nguyện cho kẻ vừa mới qua đời là việc đòi hỏi ở cô một nỗ lực gần như siêu nhân. Chân tay cô không vâng lời cô, nhưng gắng hết sức tàn, cô cũng đã bắt đôi tay khó bảo vào một tư thế giống như đang cầu nguyện.

Cô kiên nhẫn chờ đợi trong bóng tối với nỗi đau đớn của mình. Bây giờ chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ tìm thấy cô. Mẹ và bố. Sẽ sớm thôi…

°  °  °  °

Bực bội, Jacob nói, “Được, tôi sẽ đến đồn cảnh sát. Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng, các anh có nghe tôi không!”

Marita thoáng thấy Kennedy đến gần. Cô chưa bao giờ thích hắn. Có gì đó bỉ ổi trong mắt hắn, trộn lẫn với sự tôn thờ khi hắn nhìn Jacob. Nhưng Jacob đã khuyên nhủ cô khi cô nói với anh cảm giác của cô. Kennedy là một đứa trẻ bất hạnh cuối cùng cũng đã bắt đầu tìm thấy những cảm giác bình an nội tại. Những gì hắn cần bây giờ là tình yêu thương và sự quan tâm, chứ không phải sự nghi ngờ. Nhưng cô thực sự không bao giờ hết lo lắng. Một cái phẩy tay của Jacob đã khiến Kennedy miễn cưỡng quay đi và trở vào nhà. Hắn giống như một con chó canh gác đang muốn bảo vệ chủ nhân của mình, Marita nghĩ.

Jacob quay sang cô và chạm tay vào mặt cô. “Về nhà với các con đi. Có gì nguy hiểm đâu. Cảnh sát chỉ muốn ném thêm một ít gỗ vào ngọn lửa mà cuối cùng sẽ thiêu rụi chính họ thôi.”

Anh mỉm cười với lời châm chọc của mình, nhưng cô đã ôm lấy bọn trẻ chặt hơn. Chúng hết nhìn cô lại nhìn Jacob với vẻ lo lắng. Theo cách riêng của chúng, chúng có thể cảm thấy rằng có gì đó đã xáo trộn sự cân bằng trong thế giới của chúng.

Viên cảnh sát trẻ hơn nói tiếp. Lần này anh ta có vẻ hơi bối rối khi nói, “Tôi khuyên chị đến tối hãy đưa bọn trẻ về nhà. Chúng tôi…” – anh ta do dự – “…chúng tôi sẽ lục soát nhà anh chị chiều nay.”

“Các anh nghĩ mình đang chơi trò gì vậy?” Jacob tức giận đến nỗi lời lẽ cứ mắc kẹt trong cổ họng anh ta.

Marita có thể cảm thấy bọn trẻ đang bồn chồn lo lắng. Chúng không quen nghe bố chúng cao giọng.

“Chúng tôi sẽ giải thích tất cả cho anh ở đồn cảnh sát. Ta đi thôi chứ?”

Không muốn làm bọn trẻ phiền lòng hơn, Jacob gật đầu buông xuôi. Anh vỗ nhẹ vào đầu chúng, hôn má Marita và bước đi giữa hai cảnh sát về phía xe của họ.

Khi cảnh sát lái xe chở Jacob đi, cô đứng như trời trồng tại chỗ và nhìn theo họ. Ở trong nhà Kennedy cũng đứng theo dõi. Đôi mắt hắn tối tăm như màn đêm.

Những cảm xúc bên trong dinh thự chính cũng thật cao trào.

“Tôi sẽ gọi luật sư của tôi! Điều này hoàn toàn vô lý! Lấy mẫu máu và đối xử với chúng tôi như bọn tội phạm thô thiển!”

Gabriel đã tức giận đến nỗi tay run rẩy trên nắm đấm cửa. Martin đứng trên bậc thềm và bình tĩnh đáp lại ánh mắt của Gabriel. Phía sau anh, bác sĩ Jacobsson của quận Fjällbacka, đang toát mồ hôi đầm đìa. Thân hình khổng lồ của ông không phù hợp với sức nóng hiện nay, nhưng lý do chính của những giọt mồ hôi đang chảy trên trán ông là ông thấy tình hình này cực kỳ khó chịu.

“Ông cứ gọi tự nhiên, nhưng hãy nói cho ông ta biết những giấy tờ mà chúng tôi đang có, để ông ta có thể xác nhận rằng theo quy định của pháp luật thì chúng tôi có quyền. Nếu ông ta không có mặt ở đây trong vòng mười lăm phút, chúng tôi có quyền thực hiện lệnh trước sự vắng mặt của ông ta, vì tính chất cấp bách của tình hình.”

Martin đã cố ý nói bằng giọng quan liêu hết sức. Anh đoán rằng đây là kiểu nói tốt nhất để tác động được đến Gabriel. Và nó đã có tác dụng. Gabriel miễn cưỡng cho họ vào. Ông ta cầm lấy những giấy tờ mà Martin đưa và đi thẳng đến chỗ điện thoại để gọi cho luật sư của mình. Martin ra hiệu cho hai cảnh sát đã được Uddevalla gửi đến để tiếp viện và sẵn sàng chờ đợi. Gabriel khoa tay múa chân nói chuyện điện thoại đầy vẻ kích động. Vài phút sau, ông ta quay ra hành lang chỗ họ đang đứng.

“Ông ta sẽ ở đây trong vòng mười phút nữa,” Gabriel sưng sỉa nói.

“Tốt. Vợ và con gái của ông đâu? Chúng tôi cũng phải lấy mẫu máu của họ nữa.”

“Ngoài chuồng ngựa.”

“Anh dẫn họ đến được không?” Martin nói với một trong hai sĩ quan từ Uddevalla.

“Được chứ. Chuồng ngựa ở đâu?”

“Có một lối đi nhỏ mé trái ngôi nhà,” Gabriel nói. “Đi theo lối đó. Chuồng ngựa cách đấy vài trăm mét.” Cử chỉ của ông ta tỏ rõ sự khó chịu trước tình huống này, nhưng Gabriel vẫn cố tỏ ra không nao núng. Ông ta thận trọng nói, “Tôi cho rằng các anh có thể vào trong khi chờ đợi.”

Khi Linda và Laine bước vào, họ đang ngồi im lặng trên mép xô-pha, tất cả đều cảm thấy không thoải mái.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy, Gabriel? Anh cảnh sát đây nói rằng bác sĩ Jacobsson đến lấy mẫu máu của chúng ta. Chuyện này là đùa hả!”

Linda, đang khó mà rời mắt khỏi anh chàng mặc cảnh phục đến đón họ từ chuồng ngựa, lại có một quan điểm khác về vấn đề này. “Hay đấy,” cô nói.

“Thật không may là dường như họ khá nghiêm túc đấy, Laine. Nhưng anh đã gọi Lövgren luật sư của chúng ta, và ông ấy sẽ ở đây ngay bây giờ thôi. Sẽ không lấy mẫu máu trước lúc đó.”

“Nhưng tôi không hiểu. Tại sao các anh lại muốn làm chuyện này?” Laine trông điềm tĩnh nhưng bối rối.

“Tôi sợ rằng chúng tôi không thể tiết lộ điều đó vì các lý do kỹ thuật liên quan đến việc điều tra. Nhưng đến lúc thì tất cả sẽ được giải thích.”

Gabriel ngồi nghiên cứu tờ trát ở trước mặt. “Ở đây nói rằng các anh cũng có quyền lấy mẫu máu của Jacob và Solveig với mấy thằng con trai, có đúng không?”

Có phải chỉ là trí tưởng tượng của Martin không, hay anh đã nhìn thấy bóng tối lướt ngang qua khuôn mặt Laine? Một giây sau có tiếng gõ cửa khe khẽ và luật sư của Gabriel bước vào.

Khi các thủ tục đã được hoàn thành và luật sư đã giải thích cho Gabriel và gia đình rằng cảnh sát đã có tất cả các giấy tờ phù hợp, từng người bọn họ lần lượt được lấy mẫu máu. Đầu tiên là Gabriel, sau đó là Laine, Martin ngạc nhiên khi thấy bà ta lại có vẻ là người điềm tĩnh nhất. Anh nhận thấy rằng Gabriel cũng nhìn vợ mình đầy ngạc nhiên như thế. Cuối cùng họ lấy mẫu máu của Linda, cô nàng cứ đá lông nheo với anh cảnh sát trẻ đến nỗi Martin phải trừng mắt nhìn anh ta.

“Xong rồi.” Bác sĩ Jacobsson đứng dậy khỏi ghế và thu thập các lọ đựng máu. Chúng đã được cẩn thận dán nhãn tên từng người trong nhà Hult và được đặt trong thùng lạnh.

“Có phải bây giờ các anh định đi đến chỗ Solveig không?” Gabriel hỏi. Ông ta đột nhiên cười. “Hãy chắc chắn rằng các anh có đội mũ bảo hiểm và cầm dùi cui nhé, bởi vì bà ta có lẽ sẽ không cho phép các anh lấy được tí máu nào mà không phải chiến đấu đâu.”

“Chúng tôi xử lý được tình huống mà,” Martin nói ráo hoảnh. Anh không thích ánh mắt độc địa của Gabriel.

“À, đừng bảo là tôi đã không cảnh báo anh nhé…” Ông ta cười khùng khục.

Laine ngắt lời ông ta, “Gabriel, cư xử như người lớn đi.”

Kinh ngạc vì bị vợ mắng như một đứa trẻ con, Gabriel im bặt và ngồi xuống. Ông ta nhìn bà vợ như thể mới trông thấy bà lần đầu tiên.

Martin dẫn các đồng nghiệp và bác sĩ ra ngoài, từ đó họ chia ra đi hai xe. Trên đường đến nhà Solveig, Patrik gọi điện thoại đến.

“Chào, công việc ở đó thế nào rồi?”

“Như đã lường trước,” Martin nói. “Gabriel nổi khùng và gọi cho luật sư của ông ta. Nhưng chúng tôi đã đạt được mục đích, nên giờ chúng tôi đang trên đường đến nhà Solveig. Tôi không nghĩ ở đó sẽ suôn sẻ đâu.”

“Không, chắc chắn là không. Nhưng chỉ cần giữ cho tình hình không vượt quá tầm kiểm soát là được.”

“Chắc chắn là không, tôi sẽ trổ hết tài ngoại giao. Đừng lo. Việc của anh thì sao?”

“Ổn cả. Chúng tôi đã có Jacob trong xe đây rồi và chúng tôi sẽ tới Tanumshede sớm thôi.”

“Chúc may mắn nhé.”

“Anh cũng thế.”

Martin gập điện thoại lại ngay khi họ rẽ vào căn nhà nhỏ tồi tàn của Solveig. Lần này Martin không còn bị sốc bởi tình trạng ọp ẹp của nó nữa. Tuy nhiên, anh vẫn tự hỏi làm sao người ta có thể sống như vậy. Nghèo là một chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không thể giữ cho nhà cửa gọn gàng và sạch sẽ.

Hơi lo lắng, anh gõ cửa nhưng ngay cả trong tưởng tượng nhông cuồng nhất của mình, anh cũng không thể hình dung nổi sự đón tiếp mà anh sẽ nhận được.

Chát! Một cái tát trời giáng đã hạ cánh ngay trên má phải anh, đau rát. Cú sốc khiến anh nín thở. Anh cảm thấy những cảnh sát phía sau mình khẩn trương muốn lao vào cuộc xung đột, nhưng anh giơ một tay lên để ngăn họ lại.

“Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Không cần phải sử dụng vũ lực ở đây. Phải không, Solveig?” anh nhẹ nhàng nói với người phụ nữ đứng trước mặt. Bà ta thở nặng nhọc, nhưng dường như cũng được giọng nói khiến cho yên lòng.

“Làm sao chúng mày dám vác mặt đến đây sau khi đã đào mộ Johannes lên!” Bà ta chống nạnh và chắn lối vào nhà.

“Tôi hiểu rằng điều này rất khó khăn, Solveig, nhưng chúng tôi chỉ làm công việc của mình thôi. Và bây giờ chúng tôi lại phải làm việc của mình. Tôi sẽ rất cảm kích nếu bà hợp tác.”

“Bây giờ chúng mày muốn gì?” Bà ta nhổ nước bọt.

“Tôi có thể vào trong và nói chuyện một lúc không? Rồi tôi sẽ giải thích.”

Anh quay về phía ba người đàn ông phía sau và nói, “Chờ ở đây một phút, tôi sẽ vào trong và nói chuyện một chút với Solveig.”

Anh làm theo đúng y như lời mình nói bằng cách chỉ đi thẳng vào trong và đóng cửa lại. Giật mình, Solveig lùi lại và để cho anh vào. Martin đã huy động tất cả các kỹ năng ngoại giao của mình và cẩn thận giải thích tình hình với bà ta. Sau một lúc, sự phản kháng của bà ta đã dịu đi, vài phút sau anh mở cửa và để những người khác vào.

“Chúng tôi phải gọi cả mấy anh con trai của bà đến nữa. Họ ở đâu?”

Bà ta cười to. “Chắc chúng đang ở bên ngoài, đằng sau nhà, nằm im thở khẽ cho đến khi chúng biết lý do tại sao các người đang ở đây. Tôi chắc rằng chúng đã phát ốm khi nhìn thấy những bộ mặt xấu xí của các người giống như tôi thôi.” Bà ta cười và mở một cái cửa sổ cáu bẩn.

“Stefan, Robert, vào trong đi. Bọn cớm lại đến này!”

Có tiếng sột soạt trong bụi cây rồi Stefan và Robert chậm chạp bước ra. Họ ném ánh nhìn cảnh giác về phía nhóm người đang chen chúc trong nhà bếp.

“Tất cả chuyện này là sao?”

“Bây giờ họ muốn lấy máu của chúng ta nữa,” Solveig nói, một tuyên bố lạnh lùng thực tế.

“Cái quái gì, các anh điên à? Con mẹ nó chứ, tôi không cho anh một tí máu nào của tôi hết!”

“Robert, giờ đừng làm om sòm,” Solveig mệt mỏi nói. “Cảnh sát và mẹ đã nói chuyện rồi, và mẹ nói rằng chúng ta sẽ không ngăn cản họ. Nên ngồi xuống và im lặng đi. Việc xong sớm thì chúng ta cũng thoát khỏi họ sớm.”

Martin nhẹ nhõm cả người khi thấy họ quyết định vâng lời mẹ. Cả hai sưng sỉa để cho bác sĩ Jacobsson lấy mẫu máu. Khi lấy xong cả mẫu của Solveig, bác sĩ cất những cái ống đã được đánh dấu đi và thông báo rằng phần việc của ông đã xong.

“Các anh định làm gì với chỗ máu này?” Stefan hỏi, chủ yếu là vì tò mò.

Martin cho gã câu trả lời giống như đã nói với Gabriel. Sau đó, anh quay sang viên cảnh sát trẻ đến từ Uddevalla. “Anh đi lấy các mẫu máu từ Tanumshede và hãy chắc chắn là chúng sẽ được gửi đến Göteborg ngay nhé.”

Chàng trai trẻ, anh chàng đã đong đưa quá đà với Linda ở nhà chính, gật đầu. “Được rồi, tôi sẽ lo việc này. Hai cảnh sát khác đang trên đường từ Uddevalla đến để hỗ trợ anh…” – anh ta hạ giọng và cảnh giác liếc nhìn Solveig và các con trai, họ đang chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện – “…về chuyện kia. Họ sẽ gặp các anh…” – lại vụng về tạm dừng – “…ở chỗ khác.”

“Tốt,” Martin nói. Anh quay sang Solveig. “Tôi phải cảm ơn bà vì đã hợp tác.”

Trong một lúc, anh đã cân nhắc chuyện nói với họ về Johannes, nhưng không dám làm trái mệnh lệnh trực tiếp của Patrik. Patrik chưa muốn cho ai biết cả, nên anh phải tự kiềm chế để không nói gì.

Ra ngoài căn nhà Martin dừng lại một chút. Nếu không tính đến ngôi nhà nhỏ xiêu vẹo và những xác xe hỏng và các món đồng nát nằm xung quanh, họ thực sự sống tại một nơi vô cùng xinh đẹp. Anh hy vọng rằng thỉnh thoảng họ cũng biết ngước mắt khỏi nỗi khốn khó của riêng mình để ngắm nhìn vẻ đẹp xung quanh. Nhưng anh ngờ là không.

“Được rồi, bây giờ đến Västergärden,” Martin nói, sải bước về phía chiếc xe. Một nhiệm vụ được hoàn thành, còn một nhiệm vụ đang chờ đợi. Anh tự hỏi không biết công việc của Patrik và Gösta ra sao rồi.

“Anh nghĩ tại sao anh lại ở đây?” Patrik nói. Anh và Gösta ngồi cạnh nhau và đối diện với Jacob trong một phòng thẩm vấn nhỏ.

Jacob bình tĩnh nhìn họ, hai tay chắp lại trên bàn. “Làm sao tòi biết được? Cái cách các anh quấy rầy gia đình tôi thật là phi lý, nên tôi cho rằng tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là ngả lưng vào ghế và cố mà xoay xở sống sót thôi.”

“Anh đang nghiêm túc nói rằng cảnh sát nghĩ nhiệm vụ chính của họ là khủng bố gia đình anh à? Chúng tôi làm chuyện đó với động cơ gì mới được?” Patrik ngả người về phía trước vẻ quan tâm.

Một lần nữa Jacob vẫn nói giọng bình tĩnh. “Những điều xấu xa và ác ý đâu cần có động cơ gì. Mà tôi biết sao được? Có lẽ các anh cảm thấy rằng các anh đã sai lầm với Johannes và bây giờ các anh đang cố gắng bằng cách nào đó để biện minh cho mình.”

“Ý anh là gì?” Patrik nói.

“Ý tôi là chắc các anh cảm thấy nếu bây giờ các anh có thể bỏ tù chúng tôi vì tội lỗi nào đó, thì hẳn các anh cũng đã đúng về Johannes.”

“Anh không nghĩ rằng chuyện đó nghe hơi xa vời sao?”

“Tôi nên tin vào cái gì đây? Tất cả những gì tôi biết là các anh đã bám riết lấy chúng tôi như bọ ve và không chịu bỏ đi. Điều duy nhất an ủi tôi là Chúa đã nhìn thấy sự thật.”

“Anh nói rất nhiều về Chúa, cậu bé ạ,” Gösta nói. “Bố anh có sùng đạo vậy không?”

Câu hỏi có vẻ làm Jacob bực, hệt như Gösta đã dự liệu. “Đức tin của bố tôi nằm ở một nơi nào đó sâu thẳm bên trong. Nhưng mối quan hệ…” – anh ta dường như phải suy nghĩ rất lung để lựa chọn từ ngữ – “…phức tạp với ông nội đã ảnh hưởng đến đức tin của ông ấy vào Chúa. Nhưng nó vẫn còn đó.”

“A, bố của ông ta. Ephraim Hult. Nhà Thuyết Giáo. Anh và ông ấy rất gần gũi,” Gösta nói. Nó giống một lời tuyên bố hơn là câu hỏi.

“Tôi không hiểu tại sao ông lại quan tâm đến điều này, nhưng đúng vậy, ông nội và tôi đã rất gần gũi.” Jacob mím môi.

“Ông ấy đã cứu mạng anh, đúng không?” Patrik hỏi.

“Đúng vậy.”

“Bố anh cảm thấy thế nào về chuyện người bố có một… ‘mối quan hệ phức tạp’ với ông ta – theo cách nói của anh – lại cứu mạng anh, trong khi ông ta thì không thể?” Patrik tiếp tục.

“Ông bố nào cũng muốn là người hùng của con trai mình, nhưng tôi không nghĩ rằng bố tôi cũng thấy như vậy. Dù sao thì, ông nội đã cứu sống tôi và bố tôi vẫn mãi biết ơn ông nội.”

“Còn Johannes? Mối quan hệ của chú anh với Ephraim – và với bố anh ra sao?”

“Thành thật mà nói, tôi không thấy chuyện này có gì quan trọng cả. Đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi!”

“Chúng tôi biết vậy, nhưng chúng tôi vẫn rất cảm kích nếu anh trả lời câu hỏi của chúng tôi,” Gösta nói.

Vẻ ngoài bình tĩnh của Jacob bắt đầu sụp đổ, anh ta lùa tay vào tóc.

“Johannes… à, chú ấy và bố tôi chắc chắn là có những vấn đề của họ, nhưng ông Ephraim yêu quý chú ấy. Họ không thân thiết rõ rệt, nhưng với thế hệ đó thì là thế. Anh không cần phải khoe khoang tình cảm của mình ra ngoài.”

“Có phải bố anh và Johannes đã cãi nhau nhiều lắm không?” Patrik hỏi.

“Tôi không biết liệu đó có được gọi là cãi nhau không. Họ có những bất đồng, nhưng anh chị em luôn luôn gây lộn vặt vậy mà.”

“Theo như người ta nói, thì giữa họ còn hơn cả bất đồng. Một số người thậm chí còn nói rằng Gabriel ghét em trai,” Patrik thúc ép.

“Ghét là một từ quá mạnh mà anh không nên dùng. Không, bố tôi chắc chắn không hề dịu dàng âu yếm gì với chú Johannes, nhưng nếu họ có thời gian thì tôi chắc chắn Chúa sẽ can thiệp. Anh em thì không nên chống lại nhau.”

“Tôi đoán anh đang đề cập tới Cain và Abel. Thật thú vị khi anh lại nghĩ đến câu chuyện Kinh Thánh đó. Chuyện giữa họ gay gắt lắm hả?” Patrik hỏi.

“Không, không hẳn. Và tất nhiên bố tôi không giết em trai mình!” Jacob dường như đã lấy lại sự bình tĩnh mà anh ta vừa để mất, và anh ta chắp tay lại, như thể đang cầu nguyện.

“Anh có chắc vậy không?” Giọng Gösta đầy ngụ ý.

Jacob hoang mang nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông trước mặt mình.

“Các anh đang nói gì vậy? Chú Johannes đã treo cổ tự vẫn, mọi người đều biết thế mà.”

“À, vấn đề là chúng tôi đã khám nghiệm di hài của Johannes, và kết quả lại khác kia. Johannes đã không tự tử. Ông ta bị giết.”

Hai tay Jacob đang chắp lại trên bàn bắt đầu run lên không kìm được. Anh ta có vẻ đang cố gắng nhưng không nói nên lời. Patrik và Gösta cùng ngả người ra sau, như thể được biên đạo múa sắp xếp, và im lặng quan sát Jacob. Dường như đây là tin mới đối với anh ta.

“Bố anh đã phản ứng thế nào trước tin về cái chết của Johannes?”

“Tôi, tôi… tôi thực sự không biết,” Jacob lắp bắp. “Khi đó tôi vẫn còn ở trong bệnh viện.” Một ý nghĩ chợt nháng trong đầu anh ta như một tia chớp. “Có phải các anh đang cố làm cho chuyện giống như bố tôi đã giết chú Johannes?” Ý nghĩ đó khiến anh ta bắt đầu cười khẩy. “Các anh mất trí rồi. Bố tôi, giết em ruột của mình? Không, không thể!” Tiếng cười khẩy biến thành một tràng cười sặc sụa. Gösta và Patrik đều không thấy có gì buồn cười.

“Anh nghĩ đây là chuyện để cười hả? Rằng ông chú Johannes của anh đã bị giết? Anh nghĩ chuyện này vui đến vậy sao?” Patrik nói, cẩn thận phát âm từng từ một.

Jacob đột ngột im lặng và nhìn xuống. “Không, tất nhiên là không. Chỉ là một cú sốc như vậy…” Anh ta lại ngước mắt lên. “Nhưng giờ tôi lại càng không hiểu tại sao các anh muốn nói chuyện với tôi. Khi ấy tôi mới chỉ mười tuổi và đang nằm viện, nên tôi đoán các anh sẽ không cố khẳng định rằng tôi có liên quan gì đến chuyện đó.” Anh ta nhấn mạnh từ tôi để tỏ rõ chuyện này vô lý thế nào. “Những gì đã xảy ra cũng có vẻ khá rõ ràng rồi. Kẻ đã giết Siv và Mona hẳn đã nghĩ rằng thật hoàn hảo khi các anh chọn Johannes là vật tế thần. Và bởi vì kẻ sát nhân thực sự có thể không bao giờ thoát tội hoàn toàn, nên hắn đã giết Johannes và khiến nó trông giống như một vụ tự tử. Kẻ sát nhân đã biết người dân ở đây sẽ phản ứng như thế nào. Họ sẽ coi nó như bằng chứng về tội lỗi của chú ấy – nó khác nào một bản tự thú viết tay. Và cũng chính kẻ đó đã giết cô gái người Đức. Điều đó cũng hợp lý, phải không?” anh ta hăm hở nói. Đôi mắt anh ta sáng lên.

“Một giả thuyết rất hay,” Patrik nói. “Không tệ chút nào, nếu anh bỏ qua một chuyện là chúng tôi đã so sánh mẫu DNA lấy từ Johannes ngày hôm qua với mẫu DNA thu được từ tinh dịch trên xác Tanja. Hóa ra là Johannes lại có họ hàng với kẻ đã giết Tanja.” Anh chờ đợi phản ứng của Jacob. Không có gì cả. Anh ta dường như đã hóa đá.

Patrik tiếp tục. “Vậy nên hôm nay chúng tôi đã lấy mẫu máu của tất cả mọi người trong gia đình anh. Chúng tôi sẽ gửi chúng đến Göteborg để phân tích, cùng với mẫu đã lấy từ anh khi anh đến đây. Chúng tôi tương đối chắc chắn rằng sẽ sớm có bằng chứng rõ ràng ai là kẻ sát nhân. Vậy anh không nghĩ rằng anh nên nói với chúng tôi những gì anh biết sao, Jacob? Tanja đã được nhìn thấy ở nhà anh, kẻ sát nhân có họ hàng với Johannes - khá là trùng hợp nhỉ, anh có nghĩ thế không?”

Mặt Jacob đổi màu, chuyển từ nhợt nhạt đến đỏ tía, và Patrik có thể thấy quai hàm anh ta nghiến chặt.

“Lời chứng đó thật nhảm nhí, và các anh biết vậy mà. Stefan chỉ muốn làm cho tôi bị bắt vì nó ghét gia đình chúng tôi. Còn về việc xét nghiệm máu và DNA và tất cả những thứ khác, các anh có thể lấy tất cả các mẫu mà các anh muốn, nhưng các anh sẽ phải cầu xin sự tha thứ của tôi khi có kết quả!”

“Trong trường hợp đó tôi hứa sẽ cầu xin sự tha thứ của anh, với tư cách cá nhân,” Patrik bình tĩnh trả lời. “Nhưng cho đến lúc đó nhất định tôi phải có được câu trả lời tôi cần.”

Anh mong nhóm của Martin sẽ lục soát xong ngôi nhà trước khi họ thẩm vấn Jacob, nhưng đồng hồ đang chạy, họ phải cố hết sức. Câu hỏi mà họ muốn được trả lời nhất là liệu kết quả phân tích đất tại Västergärden có cho thấy dấu vết của FZ-302 hay không. Patrik hy vọng rằng Martin sẽ sớm báo cáo nếu có bất kỳ dấu vết nào của Tanja hoặc Jenny, nhưng họ không thể phân tích đất tại chỗ – những việc ấy rất mất thời gian. Anh đã thực sự nghi ngờ liệu họ có tìm ra bất cứ điều gì ở trang trại hay không. Liệu có thể che giấu một người và giết người đó mà không để cho Marita và bọn trẻ nhìn thấy? Bằng trực giác, Patrik cảm thấy Jacob rất phù hợp với vai trò nghi phạm chính, nhưng sự thực này khiến anh bối rối. Làm sao Jacob có thể giấu các nạn nhân của mình ở trang trại nơi anh ta sống, mà không để cho gia đình nghi ngờ gì?

Như thể Jacob đọc được suy nghĩ của anh, anh ta nói, “Tôi thực sự hy vọng rằng các anh không xới tung mọi thứ ở nhà tôi lên. Marita sẽ quýnh lên nếu cô ấy trở về nhà và thấy một đống lộn xộn khổng lồ.”

“Tôi tin rằng họ rất cẩn thận,” Gösta nói.

Patrik nhìn điện thoại của mình. Anh hy vọng Martin sẽ gọi sớm.

Stefan im lặng lui vào nhà kho. Phản ứng của Solveig đầu tiên là với cuộc khai quật và sau đó là với chuyện xét nghiệm máu đã khiến gã sởn da gà. Gã không thể chịu đựng nổi tất cả những cảm xúc đó và cần phải ngồi một mình một lúc và suy nghĩ về mọi thứ đã xảy ra. Sàn bê tông mà gã đang ngồi rất cứng, nhưng cũng thật mát mẻ. Gã vòng hai tay quanh đầu gối và tựa má lên một đầu gối. Ngay bây giờ gã nhớ Linda hơn bao giờ hết, nhưng niềm khát khao của gã vẫn còn trộn lẫn với cơn giận dữ. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ khác được – ít nhất gã cũng đã mất đi sự ngây thơ và lấy lại quyền kiểm soát. Lẽ ra gã không bao giờ nên thả nó ra như thế. Nhưng cô giống như thuốc độc trong tâm hồn gã. Cơ thể trẻ trung săn chắc của cô đã biến gã thành một thằng ngốc nói lắp bắp. Gã đã rất giận bản thân vì đã để cho một đứa con gái bắt thóp mình như thế.

Gã biết rằng mình chỉ là một kẻ mơ mộng mà thôi. Đó là lý do tại sao gã cảm thấy phát cuồng vì Linda đến vậy. Mặc dù cô còn quá trẻ, quá tự tin, quá ích kỷ. Gã tin chắc rằng cô sẽ không bao giờ ở lại Fjällbacka và rằng họ chẳng có một mảy may cơ hội nào trong một tương lai ở bên nhau. Nhưng kẻ mơ mộng trong gã vẫn thấy khó chấp nhận điều đó. Bây giờ gã đã biết rõ hơn.

Stefan tự hứa rằng mình sẽ tiến bộ hơn. Gã sẽ cố gắng để trở thành người giống như Robert. Mạnh mẽ, cứng cỏi, bất khả chiến bại. Robert luôn đứng vững trên đôi chân mình. Dường như không có gì có thể đụng chạm tới hắn. Stefan ghen tị với anh mình ở điểm đó.

Một tiếng động phía sau khiến gã quay lại, nghĩ rằng Robert đi vào. Đôi tay bóp chặt cổ họng gã và gã gần như không thể thở được.

“Đừng động đậy không thì tao sẽ bẻ gãy cổ mày.”

Stefan mơ hồ nhận ra giọng nói nhưng không thể nhớ nổi. Khi gọng kìm quanh cổ gã được nói lỏng, gã bị quăng mạnh vào tường. Không khí như bị tống ra khỏi cơ thể gã.

“Mày đang làm cái đếch gì thế?” Stefan cố gắng để quay lại, nhưng kẻ nào đó đã giữ chặt gã và ép mặt gã vào tường bê tông lạnh.

“Câm mồm.” Giọng nói không chút nhân nhượng. Stefan tự hỏi liệu mình có nên kêu cứu không, nhưng chắc chẳng có ai ở trong nhà nghe thấy tiếng gã.

“Mày muốn cái đếch gì?” Khó mà thốt nên lời với một nửa mặt đang bị ép chặt vào tường.

“Tao muốn gì hả? À, mày sẽ biết thôi.”

Khi kẻ tấn công nói ra yêu cầu của hắn, lúc đầu Stefan không hiểu gì cả. Nhưng khi gã quay lại đứng đối mặt với kẻ đã tấn công mình thì gã chợt hiểu ra. Một cú đấm vào mặt cho gã thấy rằng kẻ tấn công rất nghiêm túc. Nhưng sự thách thức cũng dâng lên trong gã.

“Con mẹ mày,” Stefan lẩm bẩm. Miệng gã dần đầy ứ một thứ chất lỏng mà chỉ có thể là máu. Suy nghĩ của gã đã bắt đầu mờ dần, nhưng gã không đầu hàng.

“Mày sẽ làm như lời tao nói.”

“Không,” Stefan lầm bầm.

Rồi những cú đấm bắt đầu giáng xuống gã như mưa. Chúng nhịp nhàng quật vào gã cho đến khi bóng tối mênh mông cuốn gã đi.

Trang trại đẹp lộng lẫy. Martin không thể không ngắm nghía khi họ bắt đầu việc xâm phạm cuộc sống riêng tư của Jacob và gia đình anh ta. Nội thất trong nhà màu phấn, các phòng tỏa ra vẻ ấm áp và yên bình và có một phong vị đồng quê, với khăn trải bàn trắng muốt và những tấm rèm cửa nhẹ bay phấp phới. Anh thích sở hữu một ngôi nhà như thế này. Và bây giờ họ lại phải quấy rầy sự yên tĩnh của nơi đây. Từng chút một, họ lục soát ngôi nhà. Không ai nói một lời – họ làm việc trong sự im lặng hoàn toàn. Martin tập trung vào phòng khách. Điều khó chịu là họ không biết mình đang tìm kiếm cái gì. Martin còn không chắc rằng liệu họ có nhận ra dấu vết của các cô gái không, kể cả khi họ có tìm thấy một dấu vết nào đó.

Lần đầu tiên kể từ khi cực lực tán thành rằng Jacob chính là kẻ mà họ đang tìm kiếm, anh bắt đầu thấy nghi ngờ. Không thể tưởng tượng nổi rằng một người sống trong môi trường yên lành như thế này lại có thể giết người được.

“Thế nào rồi?” anh gọi các cảnh sát trên lầu.

“Vẫn chưa có gì cả,” một người trong số họ trả lời. Martin thở dài và tiếp tục mở các ngăn kéo văn phòng và nhấc lên tất cả những thứ không được đóng đinh xuống.

“Tôi sẽ ra ngoài và bắt đầu kiểm tra vựa cỏ,” anh nói với viên cảnh sát từ Uddevalla đang tham gia lục soát tầng trệt.

Vựa cỏ mát đến dịu cả lòng. Anh hiểu tại sao Linda và Stefan lại biến nơi này thành chốn hẹn hò của họ. Mùi cỏ khô cù vào mũi anh và mang lại cho anh những kỷ niệm mùa hè thơ ấu. Anh leo thang lên gác xép và nhìn ra ngoài qua những vết nứt giữa các tấm ván. Đúng vậy, từ đây có thể có một tầm nhìn tốt khắp Västergärden, như Stefan đã nói. Sẽ không thành vấn đề trong việc nhận ra một người từ khoảng cách này.

Martin leo trở xuống. Vựa cỏ chẳng có gì, trừ vài thứ nông cụ cũ đến gỉ sét. Anh không nghĩ rằng họ sẽ tìm thấy bất cứ thứ gì ở đây, nhưng anh vẫn sẽ bảo vài người nhìn qua lần nữa. Anh rời vựa cỏ và rà soát khu vực xung quanh. Ngoài tòa dinh thự và vựa cỏ thì chỉ có một căn lều nhỏ trong vườn và một cái nhà đồ chơi là họ vẫn chưa tìm kiếm. Anh chẳng hề hy vọng sẽ tìm thấy gì ở cả hai nơi đó. Chúng đều quá nhỏ để nhốt một người, nhưng để cho chắc, họ vẫn nên kiểm tra chúng.

Mặt trời đang hun nóng da đầu anh và khiến trán anh lấm tấm mồ hôi. Anh trở lại tòa dinh thự để giúp tìm kiếm, nhưng lòng nhiệt tình lúc trước của anh đã bắt đầu yếu dần. Lòng anh thắt lại. Jenny Möller đang ở đâu đó. Nhưng không phải ở đây.

Ngay cả Patrik cũng bắt đầu tuyệt vọng. Sau vài tiếng thẩm vấn Jacob, họ cũng chẳng đi đến đâu cả. Dường như anh ta thực sự bị sốc với cái tin rằng Johannes bị giết, và anh ta kiên quyết từ chối trả lời bất cứ điều gì, chỉ nói rằng họ đã quấy rối gia đình anh ta và anh ta vô tội. Hết lần này đến lần khác Patrik thấy mình liếc nhìn điện thoại di động, nó đang chế giễu anh với sự im lặng khi nằm trên bàn ngay trước mặt anh. Anh tuyệt vọng cầu vài tin tức tốt lành – ít nhất cũng phải sáng sớm ngày mai họ mới có kết quả các mẫu máu, anh biết vậy, nên anh đã gắn chặt hy vọng của mình vào đội đang lục soát Västergärden của Martin. Nhưng không có cuộc gọi nào đến cả. Mãi cho đến hơn bốn giờ chiều hôm đó Martin mới gọi và chán nản nói rằng họ chẳng tìm thấy gì và đành bỏ cuộc. Patrik ra hiệu cho Gösta đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

“Đó là Martin. Họ không tìm thấy gì cả.”

Tia hy vọng trong mắt Gösta tắt ngóm. “Không có gì sao?”

“Không, không có cái quái gì cả. Vậy dường như chúng ta không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác ngoài việc thả hắn ra. Con mẹ nó chứ.” Patrik đấm tay vào tường nhưng rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại. “Tốt thôi, cũng chỉ là tạm thả. Ngày mai tôi mong sẽ có được một bản báo cáo về các mẫu máu, rồi có lẽ chúng ta có thể bỏ tù hắn luôn.”

“Chắc chắn rồi, nhưng hãy nghĩ xem hắn có thể làm gì trước lúc đó. Hắn biết giờ chúng ta nắm thóp hắn rồi, và nếu chúng ta thả hắn, hắn có thể đi thẳng về và giết cô gái luôn.”

“Vậy thì ông nghĩ chúng ta nên làm cái mẹ gì đây?” Sự thất vọng của Patrik trở thành giận dữ, nhưng rồi anh thấy mình bất công khi mắng Gösta và ngay lập tức xin lỗi.

“Tôi muốn nỗ lực thêm một lần nữa để có được kết quả các mẫu máu trước khi chúng ta thả hắn đi. Họ có thể sẽ tìm thấy thứ gì đó mà chúng ta có thể sử dụng ngay. Họ biết tại sao chúng ta đang vội như thế, và họ đã ưu tiên chúng ta lên hàng đầu.”

Patrik đi vào ván phòng của mình và bấm số điện thoại của phòng pháp y. Đến lúc này anh đã thuộc lòng dãy số đó rồi. Bên ngoài cửa sổ, trong ánh nắng mùa hè, xe cộ qua lại ầm ĩ như thường lệ. Trong một lúc anh ghen tị với tất cả những du khách ngây ngô đang phóng đi với chiếc ô tô chật ních. Anh ước gì mình cũng có thể vô tư như vậy.

“Chào Pedersen, Patrik Hedström đây. Tôi chỉ muốn kiểm tra xem liệu anh có tìm thấy gì không trước khi chúng tôi phải thả nghi can của mình ra.”

“Không phải tôi đã nói với anh rằng sẽ không xong được trước sáng mai sao? Và đêm nay chúng tôi phải làm thêm giờ đấy nhé, nói cho anh biết.” Pedersen nghe có vẻ căng thẳng và khó chịu.

“Tôi biết, nhưng tôi chỉ hỏi liệu anh có tìm thấy gì không.”

Một sự im lặng kéo dài nói rằng Pedersen đang đấu tranh nội tâm về một điều gì đó, và Patrik ngồi thẳng hơn trên ghế.

“Anh đã tìm thấy gì đó, phải không?”

“Chỉ là sơ bộ thôi. Chúng tôi phải kiểm tra đi kiểm tra lại trước khi có thể đưa ra bất kỳ thông tin gì, nếu không thì hậu quả có thể rất tai hại. Bên cạnh đó, các thí nghiệm rồi sẽ phải được Phòng Thí nghiệm Tội phạm làm lại. Thiết bị của chúng tôi không thể nào tinh vi như của họ được, và…”

“Ừ, ừ,” Patrik cát ngang, “tôi biết, nhưng mạng sống của một cô gái mười bảy tuổi giờ đang bị đe dọa, vậy nếu có lúc nào anh nên châm chước cho các quy định, thì là bây giờ đấy.” Anh nín thở và chờ đợi.

“Được rồi, nhưng thận trọng khi dùng thông tin này nhé. Anh không biết tôi sẽ ra nông nỗi nào nếu như…” Pedersen bỏ lửng câu nói.

“Hứa danh dự đấy, giờ nói cho tôi biết anh đã có gì đi.” Anh cầm ống nói chặt đến nỗi cảm thấy toát mồ hôi.

“Theo lẽ thường, chúng tôi bắt đầu bằng việc phân tích mẫu máu của Jacob Hult. Và chúng tôi thấy vài điều thú vị – tất nhiên là sơ bộ thôi,” Pedersen lại cảnh báo anh.

“Gì vậy?”

“Theo xét nghiệm đầu tiên của chúng tôi, DNA của Jacob Hult không khớp với mẫu tinh dịch được lấy từ cơ thể nạn nhân.”

Patrik chầm chậm thở ra. Anh thậm chí còn không nhận ra mình đã nín thở.

“Chắc chắn đến mức nào?”

“Như tôi đã nói, chúng ta phải xét nghiệm nhiều lần thì mới chắc chắn hoàn toàn, nhưng thực sự đó chỉ là một hình thức để bảo vệ các quyền lợi hợp pháp của một cá nhân. Anh có thể tin vào độ chính xác của nó.”

“Khốn kiếp. Điều đó rọi một ánh sáng hoàn toàn khác vào vụ án.” Patrik không thể kìm được sự thất vọng trong giọng nói. Giờ anh có thể thấy rằng mình đã hoàn toàn quả quyết Jacob chính là kẻ mà họ đang tìm kiếm. Điều này gần như đã đưa họ trở về con số không tròn trĩnh.

“Và anh cũng không thấy kết quả trùng khớp nào khi anh kiểm tra các mẫu khác hả?”

“Chúng tôi vẫn chưa đi xa đến thế. Chúng tôi cho rằng anh muốn chúng tôi phải tập trung vào Jacob Hult, và đó là những gì chúng tôi đã làm. Vì thế ngoài hắn ra, chúng tôi mới chỉ hoàn thành thêm một người khác. Nhưng sáng mai, tôi có thể thông báo cho anh về những người còn lại.”

“Vâng, bởi sau đó tôi sẽ phải thả thằng cha kia khỏi phòng thẩm vấn. Và cho hắn một lời xin lỗi,” Patrik thở dài.

“À, còn một chuyện nữa.”

“Sao thế?”

Pedersen do dự. “Mẫu thứ hai mà chúng tôi phân tích là của Gabriel Hult. Và…”

“Sao?” Patrik nói, thậm chí còn nài nỉ hơn.

“À, theo phân tích của chúng tôi về cấu trúc DNA tương ứng của họ, thì Gabriel không thể là bố của Jacob được.”

Patrik ngồi chết lặng trên ghế.

“Anh vẫn còn ở đó chứ?”

“Ừ, tôi đây. Chỉ là tôi đã không thể ngờ được chuyện này. Anh có chắc không?” Rồi anh nhận ra câu trả lời sẽ là gì và dự đoán Pedersen sẽ nói: “Đó chỉ là kết quả sơ bộ và anh phải làm thêm các xét nghiệm vân vân, tôi biết, anh không cần phải nói với tôi một lần nữa.”

“Có gì đó có thể quan trọng với cuộc điều tra không?”

“Bây giờ thì mọi thứ đều quan trọng, nên chắc chắn chúng tôi có thể sử dụng được một thứ gì đó. Cảm ơn vì tất cả.”

Patrik ngồi ngơ ngác một lúc, hai tay chắp sau đầu và chân gác trên bàn làm việc suy nghĩ rất lung. Kết quả xét nghiệm không trùng khớp của Jacob sẽ buộc họ phải suy nghĩ lại hoàn toàn về trường hợp này. Sự thực vẫn còn đó, kẻ đã giết Tanja có họ hàng với Johannes, và sau khi Jacob rời khỏi cuộc chơi thì chỉ còn Gabriel, Stefan và Robert. Loại một kẻ, vẫn còn ba. Nhưng mặc dù Jacob không phải là thủ phạm, Patrik vẫn cá rằng anh ta biết một điều gì đó. Trong suốt cuộc thẩm vấn, anh đã nhận thấy Jacob có gì đó lảng tránh, có gì đó anh ta đang vất vả giữ cho không lộ ra. Những thông tin mà Patrik nhận được từ Pedersen có thể cung cấp cho cảnh sát những lợi thế mà họ cần để lung lạc Jacob, đủ để bắt anh ta phải nói. Patrik bỏ chân xuống khỏi bàn và đứng dậy. Anh trình bày tóm tắt cho Gösta những gì anh đã phát hiện ra, rồi họ quay trở lại phòng thẩm vấn, Jacob đang ngồi cạy móng tay, buồn chán đến chết. Họ đã vội vã nhất trí về chiến thuật sẽ sử dụng.

“Tôi sẽ phải ngồi ở đây bao lâu nữa?”

“Chúng tôi có quyền giữ anh trong vòng sáu giờ. Tuy nhiên, như chúng tôi đã nói, anh cũng có quyền gọi một luật sư hiện diện bất cứ khi nào anh muốn. Anh có muốn gọi cho luật sư không?”

“Không, không cần thiết,” Jacob trả lời. “Một người đàn ông vô tội không cần sự bào chữa nào khác ngoài đức tin của mình rằng Chúa sẽ xếp đặt tất cả.”

“Được rồi, vậy hẳn là anh đã được trang bị kỹ lưỡng rồi. Anh và Chúa có vẻ giống như thế này nhỉ,” Patrik nói, giơ ngón cái và ngón trỏ lên làm thành dấu hiệu OK.

“Chúng tôi biết chúng tôi đang đứng ở đâu cùng với nhau,” Jacob thận trọng nói. “Và tôi cảm thấy thương hại cho bất kỳ ai đã trải qua qua cuộc đời này mà không có Chúa.”

“Vậy, anh cảm thấy thương hại cho lũ khốn khổ khốn nạn chúng tôi, đó là những gì anh đang nói hả?” Gösta nói với giọng buồn cười.

“Thật phí thời gian nói chuyện với hai người. Các anh đã đóng cửa lòng mình.”

Patrik ngả người về phía Jacob. “Thật thú vị, cứ nói chuyện về Thiên Chúa và Ác Quỷ và tội lỗi và tất cả những hát hò nhảy múa mãi thôi. Bố mẹ anh làm sao mà hợp với hình ảnh này được nhỉ? Họ có sống theo những điều răn của Chúa không?”

“Bố tôi có thể đã rút lui khỏi giáo đoàn, nhưng đức tin của ông ấy vẫn còn mạnh mẽ. Cả ông ấy và mẹ tôi đều là người kính Chưa.”

“Anh có chắc vậy không? Ý tôi là, anh có thực sự biết về cách họ sống không?”

“Ý anh là gì? Tôi biết bố mẹ tôi. Anh định dựng chuyện gì nữa để bôi nhọ tên tuổi của họ đây?”

Tay Jacob run rẩy và Patrik cảm thấy một sự hài lòng nhất định khi có thể đánh đổ sự bình tĩnh khắc kỷ của anh ta.

“Tôi chỉ có ý rằng anh chẳng thể nào mà thực sự biết được những gì đang diễn ra trong cuộc sống của người khác. Bố mẹ anh có thể có những tội lỗi với lương tâm của họ mà anh không hề biết, có phải không?”

Jacob đứng dậy và đi ra cửa. “Không, vậy là đủ rồi. Bắt giữ tôi hoặc thả tôi ra, bởi vì tôi sẽ không ngồi ở đây mà nghe những lời dối trá của các người nữa đâu!”

“Anh có biết chuyện, ví dụ như là, Gabriel không phải là bố anh?”

Jacob dừng lại, bàn tay ngừng nửa chừng trước nắm đấm cửa. Anh ta chậm rãi quay lại. “Anh nói gì cơ?”

“Tôi hỏi liệu anh có biết rằng Gabriel không phải là bố anh không. Tôi mới nói chuyện với phòng thí nghiệm làm xét nghiệm mẫu máu của nhà anh, và chắc chắn không còn nghi ngờ gì về điều đó nữa. Gabriel không phải là bố anh.”

Mặt Jacob cắt không còn giọt máu. Tin này chắc chắn đã khiến anh ta choáng váng. “Họ đã xét nghiệm máu của tôi?” anh ta nói bằng giọng run run.

“Ừ, và tôi đã hứa sẽ xin lỗi nếu tôi đã sai.”

Jacob chỉ nhìn chằm chằm vào anh.

“Tôi xin lỗi,” Patrik nói. “Máu của anh không khớp với mẫu DNA mà chúng tôi tìm thấy trên cơ thể nạn nhân.”

Jacob đổ sụp như một quả bóng xì hơi. Anh ta nặng nề ngồi xuống ghế. “Vậy bây giờ thì sao đây?”

“Anh không còn là nghi can trong vụ sát hại Tanja Schmidt nữa. Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng anh đang che giấu một điều gì đó với chúng tôi. Bây giờ anh có một cơ hội để nói cho chúng tôi những gì anh biết. Tôi nghĩ anh nên nắm lấy nó, Jacob.”

Anh ta chỉ lắc đầu. “Tôi không biết gì cả. Tôi không biết gì hơn nữa đâu. Làm ơn, tôi không thể đi ngay bây giờ sao?”

“Vẫn chưa được. Chúng tôi muốn nói chuyện với mẹ anh đã, trước khi anh rời khỏi đây. Bởi vì tôi cho rằng anh có thể có vài điều muốn hỏi bà ấy.”

Jacob lẳng lặng gật đầu. “Nhưng tại sao anh lại muốn nói chuyện với bà ấy? Chắc chắn chẳng có liên quan gì tới cuộc điều tra của anh.”

Patrik lại lặp lại những gì mình nói với Pedersen. “Bây giờ thì mọi thứ đều liên quan tới cuộc điều tra. Anh đang che giấu một điều gì đó. Tôi cá một tháng lương của tôi đấy. Và chúng tôi định sẽ tìm xem nó là gì, bằng mọi cách cần thiết.”

Tính hiếu chiến dường như đã biến mất hết khỏi Jacob, và tất cả những gì anh ta có thể làm là gật đầu buông xuôi. Cái tin kia dường như đã khiến anh ta bàng hoàng.

“Gösta, ông có thể lái xe đi đón Laine được không?”

“Chúng ta không có lệnh bắt bà ta, đúng không?” Gösta rầu rĩ nói.

“Bà ta chắc chắn đã nghe nói rằng chúng ta đang thẩm vấn Jacob, nên có lẽ sẽ không khó để thuyết phục bà ta tự nguyện đi cùng đâu.”

Patrik quay sang Jacob. “Chúng tôi sẽ mang cho anh cái gì đó để ăn uống, rồi anh sẽ phải đợi ở đây cho đến khi chúng tôi nói chuyện xong với mẹ anh. Sau đó anh sẽ có cơ hội để nói chuyện riêng với mẹ. Được chứ?”

Jacob thờ ơ gật đầu. Dường như anh ta đã lún sâu trong những suy nghĩ của riêng mình.

Với những cảm xúc lẫn lộn, Anna cắm chìa vào ổ khóa khi trở về nhà tại Stockholm. Đi xa một thời gian cũng thật tuyệt vời, đối với cả cô và bọn trẻ, nhưng cũng làm nguội lạnh sự nhiệt tình cô dành cho Gustav. Thành thật mà nói, chẳng khác nào bị giam chân trên một chiếc thuyền buồm với anh ta và tất cả các trò bắt lỗi của anh ta. Và cũng có gì đó trong giọng Lucas trong lần nói chuyện cuối cùng của họ khiến cô lo lắng. Mặc dù đã bạo hành cô đến thế, hắn vẫn luôn tạo ra ấn tượng là hắn kiểm soát được bản thân và toàn bộ tình hình. Giờ đây, lần đầu tiên cô nghe thấy sự hoảng loạn trong giọng nói của hắn, một dấu hiệu rằng mọi thứ có thể không còn trong tầm kiểm soát nữa. Từ một người quen chung, cô đã nghe đồn rằng công việc của hắn bắt đầu xuống dốc. Hắn đã đột ngột nổi khùng trong phòng họp và có lần đã xúc phạm khách hàng. Những rạn nứt bắt đầu xuất hiện trên vẻ bề ngoài của hắn. Và điều đó khiến cô sợ. Sợ chết khiếp.

Có chuyện gì đó đã xảy ra với ổ khóa. Chìa khóa không xoay đúng hướng. Sau một hồi cố gắng, cô nhận ra đó là vì cửa đã không bị khóa hẳn. Cô chắc chắn đã khóa cửa khi rời nhà tuần trước. Anna bảo lũ trẻ đứng yên tại chỗ và cẩn thận mở cửa. Cô thở hổn hển một hơi. Căn hộ đầu tiên của riêng cô, cô tự hào về nó biết bao nhiêu, giờ đã bị phá hủy. Không có một món đồ nội thất nào còn nguyên vẹn. Mọi thứ đã bị đập vỡ tan tành, và có kẻ nào đó đã phun sơn đen như vẽ graffiti – CON ĐĨ – trên tường phòng khách bằng cỡ chữ to, và cô đưa tay bịt miệng khi những giọt lệ ứa ra trong mắt. Cô không cần phải thắc mắc kẻ nào đã làm chuyện này. Những gì gặm nhấm tâm trí cô kể từ khi cô nói chuyện với Lucas bây giờ đã trở nên chắc chắn. Rõ ràng là hắn đã bắt đầu suy sụp. Lòng căm thù và nỗi tức giận vốn luôn âm ỉ ngay dưới vẻ bề ngoài giờ đã phá vỡ lớp mặt nạ của hắn rồi.

Anna lùi ra đầu cầu thang. Cô dắt cả hai đứa con vào và ôm lấy chúng thật chặt. Phản xạ đầu tiên của cô là định gọi cho Erica. Nhưng rồi cô lại quyết định sẽ phải tự lo liệu lấy.

Cô đã rất hạnh phúc với cuộc sống mới và cảm thấy rất mạnh mẽ. Lần đầu tiên cô cảm thấy mình như một người phụ nữ độc lập. Không phải là em gái của Erica. Không phải là vợ của Lucas. Chỉ là chính cô thôi. Bây giờ thì tan nát hết cả rồi.

Cô biết mình phải làm gì. Con mèo đã thắng. Con chuột chỉ có một nơi để nương náu mà thôi. Gì cũng được miễn là không để mất lũ trẻ.

Nhưng có một điều. Cô sẵn sàng từ bỏ chính mình – hắn có thể làm gì với cô tùy thích. Nhưng nếu hắn có bao giờ đụng vào lũ trẻ một lần nữa, cô sẽ giết hắn. Không hề do dự.

Đây không phải là một ngày tốt lành. Quá phiền muộn vì những gì mà ông ta gọi là vụ đánh úp của cảnh sát, Gabriel tự giam mình trong văn phòng và không buồn ra ngoài. Linda đã quay lại với lũ ngựa và Laine ngồi một mình trên xô-pha trong phòng khách, nhìn chằm chằm lên tường. Ý nghĩ Jacob đang bị thẩm vấn tại đồn cảnh sát khiến đôi mắt bà ướt đẫm những giọt lệ nhục nhã. Bản năng làm mẹ của bà là bảo vệ con mình, dù còn nhỏ hay đã lớn, khỏi bất cứ điều gì xấu xa. Mặc dù biết tình hình đã vuột khỏi tầm kiểm soát của mình, bà vẫn cảm thấy như thể mình đã thất bại. Đồng hồ tích tắc trong im lặng và âm thanh đơn điệu đã gần như khiến bà thất thần. Khi có tiếng gõ cửa, bà suýt thì nhảy ra khỏi chỗ ngồi. Bà e dè mở cửa. Bây giờ mỗi tiếng gõ cửa dường như đều mang theo tin xấu. Nên bà không ngạc nhiên lắm khi thấy Gösta đứng đó.

“Ông muốn gì đây?”

Gösta nao núng vì ngại ngùng. “Chúng tôi có vài câu hỏi cần sự giúp đỡ của bà. Tại đồn cảnh sát.” Ông dường như đang chờ đợi một tràng những lời phản đối. Nhưng Laine chỉ gật đầu và đi theo ông xuống cầu thang.

“Bà không nói với chồng rằng bà sẽ đi đâu à?” Gösta ngạc nhiên hỏi.

“Không,” bà nói cộc lốc, và ông nhìn bà dò hỏi. Trong một giây ngắn ngủi, ông thắc mắc liệu có phải họ đã ép gia đình Hult quá mức không. Rồi ông nhớ ra ở đâu đó trong những mối quan hệ phức tạp của họ có một tên sát nhân và một cố gái đang mất tích. Cánh cửa gỗ sồi nặng nề khép lại sau lưng họ và giống như một bà nội trợ Nhật Bản, Laine theo sau Gösta bước đến chiếc xe. Họ lái xe tới đồn cảnh sát trong sự im lặng căng thẳng, nó chỉ bị phá vỡ bằng một câu hỏi của Laine, bà muốn biết liệu cảnh sát còn giữ con trai bà không. Gösta chỉ gật đầu, và Laine dành phần còn lại của chuyến đi đến Tanumshede để nhìn chằm chằm khung cảnh nông thôn vút qua ngoài cửa sổ. Đã sẩm tối và mặt trời bắt đầu nhuộm đỏ những cánh đồng. Nhưng vẻ đẹp xung quanh chẳng hề khiến họ chú ý đến.

Patrik có vẻ nhẹ nhõm khi họ bước qua cánh cửa đồn cảnh sát. Trong suốt thời gian Gösta đi và về, Patrik không ngừng đi đi lại lại trong hành lang bên ngoài phòng thẩm vấn, nóng lòng muốn đọc ra được suy nghĩ của Jacob.

“Chào,” anh nói, gật đầu cộc lốc với Laine khi bà đến. Anh bắt đầu cảm thấy không cần thiết khi cứ phải tiếp tục tự giới thiệu mình, và trong trường hợp này thì bắt tay dường như là một cử chỉ có vẻ lấy lòng quá mức. Họ không ở đây để xã giao với nhau. Patrik đã hơi lo lắng về cách Laine sẽ cư xử trong cuộc thẩm vấn. Bà dường như quá mong manh, nên rất dễ bị tổn thương, bị kích động khủng khiếp. Anh nhanh chóng nhận thấy rằng mình không cần phải lo lắng. Khi bà đi vào sau Gösta, bà có vẻ cam chịu, nhưng bình tĩnh và tự chủ.

Vì đồn cảnh sát Tanumshede chỉ có một phòng thẩm vấn, họ bèn đi vào phòng ăn và ngồi xuống. Laine từ chối một tách cà phê, nhưng cả Patrik và Gösta đều cảm thấy cần được truyền caffeine. Cà phê có vị đắng nhưng họ vẫn uống, mặc dù không phải là không nhăn mặt. Cả hai đều không biết làm sao để bắt đầu, và thật ngạc nhiên Laine lại là người đầu tiên nói.

“Đồng nghiệp của anh đây…” – bà hất hàm về phía Gösta – “…nói rằng anh có một vài câu hỏi.”

“Vâ… âng,” Patrik ngập ngừng nói. “Chúng tôi đã thu được một số thông tin nhưng không chắc phải xử lý nó như thế nào. Chúng tôi không biết nó có phù hợp với cuộc điều tra không. Có lẽ không hoàn toàn, nhưng ngay bây giờ thời gian còn quá ít để xử lý cẩn thận tỉ mỉ. Vậy tôi sẽ nói thẳng luôn.” Patrik hít một hơi thật sâu. Laine tiếp tục nhìn vào mắt anh không chớp, nhưng khi anh nhìn xuống đôi bàn tay siết chặt bà đặt trên bàn, anh thấy các khớp ngón tay trắng bệch.

“Chúng tôi đã nhận được kết quả sơ bộ phân tích các mẫu máu lấy từ gia đình bà.” Bây giờ anh thấy bàn tay bà cũng bắt đầu run rẩy. Anh tự hỏi bà còn có thể giữ bình tĩnh được bao lâu. “Và trước tiên tôi có thể nói với bà rằng DNA của Jacob không khớp với DNA mà chúng tôi tìm thấy trên nạn nhân.”

Ngay trước mắt anh, Laine bắt đầu vỡ òa. Tay bà giờ đang run lên không kìm nổi, và anh nhận thấy rằng bà đã đi tới đồn cảnh sát chuẩn bị cho cái tin rằng con trai mình bị bắt vì tội giết người. Vẻ nhẹ nhõm rọi lên khuôn mặt bà, và bà phải nuốt xuống nhiều lần để kìm những tiếng nấc trong cổ họng. Bà không nói gì, nên anh tiếp tục.

“Tuy nhiên, chúng tôi đã khám phá được những điều kỳ lạ khi so sánh mẫu máu của Jacob với Gabriel. Nó cho thấy rõ rằng Jacob không thể là con trai của Gabriel được…?” Anh thêm ngữ điệu khẳng định vào trong câu hỏi rồi chờ đợi phản ứng của Laine.

Nhưng sự nhẹ nhõm khi Jacob được trắng án giết người dường như đã nhấc một hòn đá khỏi ngực bà. Bà do dự chỉ một giây trước khi nói, “Vâng, chính xác là như vậy. Gabriel không phải là bố của Jacob.”

“Trong trường hợp này, thì đó là ai?”

“Tôi không hiểu chuyện này có liên quan gì tới vụ giết người không. Đặc biệt là bây giờ Jacob rõ ràng vô tội.”

“Như tôi đã nói lúc trước, ngay bây giờ chúng ta không có thời gian để ngồi quyết định cái gì là quan trọng và cái gì không, nên tôi sẽ rất cảm kích nếu bà vui lòng trả lời câu hỏi của tôi.”

“Tất nhiên là chúng tôi không thể ép buộc bà,” Gösta nói, “nhưng một cô bé bị mất tích và chúng tôi cần tất cả các thông tin có thể có được, thậm chí nó có vẻ không liên quan.”

“Chồng tôi sẽ được thông báo về chuyện này chứ?”

Patrik do dự. “Tôi không thể hứa hẹn bất cứ điều gì, nhưng tôi thấy không có lý do để chạy đi nói với ông ta. Nhưng,” anh do dự, “Jacob đã biết chuyện.”

Bà ta giật mình. Đôi bàn tay lại bắt đầu run lên. “Anh nói cái gì cơ?” Giọng bà ta bây giờ không hơn một lời thì thầm.

“Tôi không nói dối bà. Anh ta đã rất buồn. Và tất nhiên anh ta cũng thắc mắc bố ruột của mình là ai.”

Một sự im lặng nặng nề bao trùm khắp bàn, nhưng Gösta và Patrik chờ bà bình tĩnh lại. Sau một lúc, bà trả lời, vẫn thì thầm. “Đó là Johannes.” Giọng bà đã lấy lại được sức mạnh. “Johannes là bố của Jacob.”

Thật ngạc nhiên, bà lại có thể nói câu đó lớn tiếng mà không hề có một tia sét nào giáng xuống mái nhà và giết chết bà ngay tại chỗ. Bí mật này đã trở nên nặng nề hơn và khó chịu đựng hơn trong mỗi năm trôi qua, và giờ đây bà thấy gần như là nhẹ nhõm khi để cho những lời này tràn ra khỏi miệng mình. Bà tiếp tục nói nhanh.

“Chúng tôi có một cuộc vụng trộm ngắn ngủi. Tôi không thể cưỡng lại ông ấy. Ông ấy giống như một thế lực tự nhiên cứ đến và lấy bất cứ điều gì mình muốn. Còn Gabriel thì rất… khác.” Laine ngập ngừng lựa chọn từ ngữ, nhưng Patrik và Gösta có thể dễ dàng hiểu hết những gì bà muốn nói.

“Gabriel và tôi đã cố gắng có con trong một thời gian rồi, và rõ ràng khi tôi mang thai thì Gabriel đã vui mừng khôn xiết. Tôi biết đứa bé có thể là của Gabriel hoặc là của Johannes, nhưng bất chấp tất cả rắc rối đi kèm, tôi thiết tha mong muốn nó sẽ là của Johannes. Một đứa con trai của ông ấy thật là… tuyệt vời! Ông ấy thật hoạt bát, thật đẹp trai, thật… đầy khí lực.”

Một đốm sáng lung linh trong mắt bà khiến bà rạng rỡ hẳn lên và trong một thoáng bà trẻ lại đến mười tuổi. Không còn nghi ngờ gì nữa, bà đã yêu Johannes. Ý nghĩ về cuộc vụng trộm của họ, dù sau bao nhiêu năm, vẫn còn khiến bà đỏ bừng mặt.

“Làm sao bà biết rằng đó là con của Johannes chứ không phải của Gabriel?”

“Tôi biết điều đó ngay khi tôi nhìn thấy nó, vào giây phút nó được đặt lên ngực tôi.”

“Còn Johannes, ông ta có biết rằng Jacob là con trai của mình chứ không phải của Gabriel?” Patrik hỏi.

“Ô có chứ. Và ông ấy rất yêu nó. Tôi luôn biết rằng tôi chỉ là một chút giải trí thoáng qua với Johannes, dù tôi có muốn được nhiều hơn thế đi chăng nữa, nhưng với Jacob thi khác. Khi Gabriel ra khỏi thị trân, Johannes thường xuyên đến thăm thằng bé và chơi với nó. Cho đến khi Jacob đủ lớn để có thể nói chuyện, thì Johannes phải dừng lại,” Laine buồn bã nói. “Ông ấy không muốn nhìn thấy anh trai nuôi đứa con đầu lòng của mình, nhưng ông ấy không sẵn sàng từ bỏ cuộc đời mình đang sống. Và ông ấy cũng không sẵn sàng từ bỏ cả Solveig nữa,” Laine miễn cưỡng thừa nhận.

“Rồi cuộc sống của bà ra sao?” Patrik hỏi với vẻ cảm thông.

Bà nhún vai. “Lúc đầu, cứ như là địa ngục. Sống gần với Johannes và Solveig như thế, nhìn thấy họ với mấy đứa con trai, em của Jacob. Nhưng tôi đã có được đứa con của tôi, rồi nhiều năm sau đó, tôi đã có Linda. Và điều này tưởng chừng như không thể, nhưng năm tháng trôi qua, tôi đã thực sự yêu Gabriel. Không giống như cách tôi đã yêu Johannes, mà có lẽ theo một cách thực tế hơn. Johannes không phải là người có thể yêu thương gần gũi mà không bị phá hủy. Tình yêu của tôi đối với Gabriel không thú vị như vậy, nhưng dễ sống hơn.”

“Bà không sợ sự thật sẽ bại lộ khi Jacob bị bệnh sao?” Patrik hỏi.

“Không, lúc đó còn có những điều khác đáng sợ hơn,” Laine nói gay gắt. “Nếu Jacob chết, thì chẳng điều gì có ý nghĩa nữa, chuyện bố nó là ai lại càng không.” Rồi giọng bà dịu lại. “Nhưng Johannes đã rất lo lắng. Ông ấy tuyệt vọng khi Jacob bị bệnh và ông ấy không thể làm gì được. Ông ấy thậm chí còn không thể bộc lộ nỗi sợ hãi một cách công khai, không thể ngồi bên cạnh con trai mình ở bệnh viện. Thật là khó cho ông ấy.” Bà như lạc vào một thời xa xôi, nhưng lại thoát ra được, cố buộc mình trở về hiện tại.

Gösta đứng dậy rót đầy cốc cà phê của mình và nhấc bình lên hỏi Patrik, anh gật đầu. Khi lại ngồi xuống, ông hỏi, “Vậy có ai thực sự nghi ngờ gì không, không ai biết cả hay sao? Hai người đã bao giờ tâm sự với ai chưa?”

Một cái chau mày lướt qua khuôn mặt Laine. “Có, trong một phút yếu lòng Johannes đã nói với Solveig về Jacob. Khi ông ấy còn sống, mụ ta không bao giờ dám làm bất cứ điều gì cả, nhưng sau khi Johannes chết thì mụ bắt đầu nói bóng gió rồi càng lúc càng đòi hỏi mỗi khi mụ hết tiền.”

“Vậy bà ta tống tiền ư?” Gösta hỏi.

Laine gật đầu. “Vâng, trong hai mươi tư năm qua, tôi vẫn trả cho mụ.”

“Làm sao bà có thể làm được như vậy mà Gabriel không để ý thấy? Bởi vì tôi cho rằng đó là một khoản tiền lớn?”

Một cái gật đầu nữa. “Không hề dễ dàng. Nhưng mặc dù Gabriel rất khó tính về chuyện sổ sách kế toán cho các trang trại, ông ấy chưa bao giờ keo kiệt với tôi. Tôi luôn nhận được tiền khi tôi hỏi xin, để mua sắm và chi tiêu cá nhân, và việc nội trợ nói chung nữa. Để trả cho Solveig tôi đã phải tiết kiệm. Tôi đã đưa cho mụ hầu hết những gì tôi có.” Giọng bà cay đắng, với ẩn ý chứa đựng một điều gì đó mạnh mẽ hơn. “Nhưng tôi cho rằng bây giờ tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc nói cho Gabriel tất cả mọi thứ. Vậy từ giờ trở đi, tôi sẽ không còn vấn đề gì với Solveig nữa.”

Bà nở một nụ cười gượng gạo nhưng rồi lại trở nên nghiêm túc. Bà nhìn thẳng vào mắt Patrik. “Nếu có một điều gì tốt đẹp trong tất cả những chuyện này, thì đó là tôi sẽ không còn phải quan tâm Gabriel sẽ nghĩ gì nữa, mặc dù nó đã ám ảnh tôi suốt ba mươi lăm năm qua. Điều quan trọng nhất đối với tôi là các con tôi, Jacob và Linda. Đó là lý do tại sao không có gì quan trọng ngoại trừ việc Jacob đã được minh oan – bởi vì tôi cho rằng vụ này là như thế?” bà nói đầy thách thức, nheo mắt nhìn cả hai.

“Vâng, có vẻ là như vậy, đúng vậy.”

“Vậy sao các anh vẫn giữ nó lại? Bây giờ tôi có thể đi và đón Jacob về với tôi chứ?”

“Vâng, bà có thể,” Patrik bình tĩnh nói. “Nhưng chúng tôi muốn xin bà giúp cho một việc. Jacob biết chuyện gì đó về tất cả vụ này, và vì lợi ích của chính anh ta thì anh ta nên nói với chúng tôi. Bà hãy dành chút thời gian ở đây với anh ta và nói qua tất cả mọi chuyện. Cố gắng thuyết phục anh ta rằng anh ta đừng giấu giếm những gì mình biết.”

Laine khịt mũi. “Tôi hiểu nó mà, thực sự đấy. Tại sao nó lại phải giúp các anh sau tất cả những gì các anh đã gây ra cho nó và gia đình chúng tôi chứ?”

“Bới vì chúng tôi càng sớm giải quyết mọi chuyện, thì cuộc sống của gia đình bà càng sớm được yên ổn.”

Patrik thấy mình khó mà tỏ ra thuyết phục. Anh không muốn nói cho bà về kết quả phân tích cho thấy rằng thủ phạm có thể không phải là Jacob, nhưng vẫn là một kẻ nào đó có họ hàng với Johannes. Đó là con át chủ bài của anh, và anh không có ý định hạ nó cho đến khi thục sự cần thiết. Cho đến lúc đó, anh hy vọng rằng Laine sẽ tin những gì anh nói và chấp nhận lý lẽ của anh. Sau một lúc chờ đợi, anh đã nhận được những gì anh muốn. Laine gật đầu.

“Tôi sẽ làm những gì tôi có thể. Nhưng tôi không chắc rằng anh nói đúng. Tôi không tin Jacob lại biết nhiều về chuyện này hơn bất cứ ai khác.”

“Rồi ta sẽ thấy,” anh trả lời cộc lốc. “Bà đi chứ?”

Với những bước chân do dự, bà đi về phía phòng thẩm vấn.

Gösta chau mày quay sang nhìn Patrik. “Tại sao anh không nói với bà ta rằng Johannes đã bị giết?”

Patrik nhún vai. “Tôi không biết. Nhưng tôi có cảm giác rằng tôi càng khuấy động mọi thứ giữa hai người bọn họ lên thì càng tốt. Jacob sẽ cho Laine biết, và tôi hy vọng điều đó cũng sẽ khiến bà ta mất cân bằng. Và có thể, chỉ là có thể thôi, chúng ta sẽ khiến được một người trong bọn họ phải mở miệng ra.”

“Anh có nghĩ rằng Laine cũng đang che giấu điều gì đó không?” Gösta hỏi.

“Tôi không biết, nhưng ông không thấy vẻ mặt bà ta khi nghe nói rằng Jacob đã được đưa ra khỏi danh sách nghi phạm hay sao? Đó là vẻ kinh ngạc.”

“Tôi hy vọng anh nói đúng,” Gösta nói, mệt mỏi vuốt mặt. Quả là một ngày dài.

“Chúng ta sẽ đợi cho đến khi họ có cơ hội nói chuyện với nhau ở trong đó. Rồi chúng ta sẽ về nhà ăn một ít và ngủ ngon. Chúng ta sẽ chẳng được tích sự gì nếu kiệt sức,” Patrik nói.

Họ ngồi xuống đợi.

Solveig nghĩ mình nghe thấy tiếng gì đó bên ngoài. Nhưng rồi lại yên tĩnh. Bà ta nhún vai và lại hướng sự tập trung vào những quyển album của mình. Sau tất cả những biến động cảm xúc trong vài ngày qua, thật vui khi lại được chìm vào sự an toàn của những bức ảnh đã sờn. Chúng không bao giờ thay đổi, dù chúng có thể trở nên hơi mờ và hơi ố vàng sau bao nhiêu năm.

Bà nhìn đồng hồ nhà bếp. Mấy đứa con trai cứ đến và đi tùy thích, nhưng tối nay chúng đã hứa sẽ về nhà ăn tối. Robert đã mang pizza về từ Captain Falck, và bà có thể cảm thấy cơn đói bắt đầu sôi réo trong bụng mình. Ngay lập tức bà nghe thấy tiếng bước chân trên con đường rải sỏi bên ngoài, bèn đứng dậy để lấy cốc và dao nĩa. Đĩa thì không cần. Họ thường ăn luôn trong hộp.

“Stefan đâu rồi?” Robert nói, đặt pizza trên ghế băng và nhìn xung quanh.

“Mẹ tưởng con biết. Mẹ đã không thấy nó hàng giờ rồi,” Solveig nói.

“Chắc nó ở trong nhà kho. Con sẽ đi xem nó có ở đó không.”

“Bảo nó nhanh lên, mẹ không định chờ đợi nữa đâu,” Solveig gọi với theo, tham lam nâng nắp hộp lên để tìm bánh pizza của mình.

“Stefan?” Robert gọi trước khi tới nhà kho, nhưng không thấy tiếng trả lời. Ờ thì, cũng không có nghĩa gì cả – đôi khi Stefan cứ như bị điếc và mù khi nó ngồi trong đó.

“Stefan?” hắn cao giọng thêm nữa, nhưng chỉ nghe thấy tiếng của chính mình trong im lặng.

Bực bội, hắn mở cửa nhà kho, sẵn sàng mắng thằng em trai vì cứ ngồi đó mà mơ mộng. Nhưng ý nghĩ này ngay lập tức biến mất khỏi tâm trí hắn.

“Stefan! Cái quái gì thế này!”

Thằng em trai đang nằm trên sàn nhà với một quầng đỏ lớn quanh đầu. Phải mất một giây Robert mới nhận ra rằng đó là máu. Stefan không động đậy.

“Stefan!” Robert rên rỉ và bắt đầu nấc nghẹn trong lồng ngực. Hắn quỳ xuống cạnh Stefan với đôi bàn tay lơ lửng do dự trên cơ thể bầm giập của thằng em. Hắn muốn giúp đỡ nhưng không biết làm thế nào và hắn sợ làm tổn thương nặng hơn nếu chạm vào em mình. Một tiếng rên từ thằng em trai khiến hắn hành động ngay. Hắn đứng dậy với hai đầu gối đẫm máu và chạy về nhà.

“Mẹ ơi, mẹ!”

Solveig mở cửa và nheo mắt nhìn hắn. Miệng và những ngón tay bà ta nhờn mỡ vì bà ta đã bắt đầu ăn. Giờ thì bà ta đang bực mình vì bị quấy rầy.

“Cái gì mà cứ om sòm lên thế?” Rồi bà ta nhìn thấy những dấu vết trên quần áo của Robert. Bà ta biết đó không phải là sơn. “Có chuyện gì? Là Stefan à?”

Bà ta chạy về phía nhà kho nhanh hết sức mà cơ thể phì nộn của mình có thể xoay xở được, nhưng Robert tóm lấy bà ta trước khi bà ta đến nơi.

“Đừng vào trong. Nó còn sống, nhưng có đứa đã đánh nó nhừ tử. Nó đang tệ lắm. Mình phải gọi xe cứu thương!”

“Ai…?” Solveig khóc nức nở và sụp xuống như một con búp bê lỏng khớp trong vòng tay Robert. Bực mình, hắn vùng ra và bắt bà ta phải tự đứng vững.

“Bây giờ đó không phải là vấn đề. Đầu tiên chúng ta phải cứu Stefan! Đi vào trong và gọi cảnh sát ngay đi, còn con sẽ trở vào đó với nó. Và gọi cho phòng khám nữa, xe cứu thương sẽ phải đi từ Uddevalla cơ.”

Hắn quát tháo ra lệnh với quyền lực của một vị tướng, còn Solveig cũng phản ứng ngay. Bà ta chạy về nhà và Robert vội vã trở vào với em trai mình, an tâm khi biết rằng cứu thương sẽ đến nhanh thôi.

Khi bác sĩ Jacobsson đến, không ai trong số họ còn nghĩ được đến tình huống họ đã gặp nhau buổi sớm nay. Robert nhẹ nhõm lùi lại, cảm thấy yên tâm khi có một người biết việc giờ đã kiểm soát tình hình. Hắn căng thẳng đợi nghe tiên lượng.

“Cậu ấy còn sống, nhưng chúng ta phải tới bệnh viện càng sớm càng tốt. Tôi nghe thấy xe cứu thương đang trên đường rồi.”

“Vâng,” Robert yếu ớt nói.

“Đi vào trong lấy một tấm chăn ra đây.”

Robert đủ thông minh để hiểu rằng yêu cầu của bác sĩ chỉ là thêm việc cho mình chứ không thực sự cần một tấm chăn. Nhưng hắn rất biết ơn vì có một nhiệm vụ cụ thể để làm và sẵn sàng vâng lời. Robert phải lách qua Solveig, bà ta đứng ở cửa nhà kho âm thầm khóc và run rẩy. Hắn không còn đủ sức để cho bà chút an ủi nào. Hắn đã dành hết tâm trí để giữ cho mình bình tĩnh rồi. Bà sẽ phải tự lo cho mình thôi. Từ xa hắn nghe thấy tiếng còi hụ. Chưa bao giờ hắn lại vui mừng khi nhìn thấy ánh sáng xanh lam lóe lên qua hàng cây như thế.

Laine ngồi trong phòng với Jacob trong nửa giờ. Patrik có thể dán tai vào tường, nhưng anh tự nhủ phải kiên nhẫn. Chân anh đung đưa lên xuống đã tố cáo sự sốt ruột của anh. Anh và Gösta đều đi về văn phòng của mình để cố hoàn thành vài công việc, nhưng thật khó khăn. Patrik ước giá mà anh biết chính xác mình đang hy vọng điều gì để rút ra lời giải đáp cho toàn bộ câu đố này, nhưng anh thực sự không có ý tưởng nào cả. Anh chỉ hy vọng rằng Laine sẽ bằng cách nào đó nhấn vào đúng cái nút khiến cho Jacob nói ra. Mặc dù bà ta cũng có thể làm cho hắn ngậm miệng chặt hơn. Có thể là như thế này hoặc như thế kia. Đó là vấn đề. Việc cân nhắc rủi ro đối với bất kỳ lợi ích nào thường dẫn đến những hành động không thể giải thích được một cách hợp lý.

Anh cũng khó chịu khi mà phải đến sáng mới có được kết quả xét nghiệm máu. Anh sẵn lòng làm việc cả đêm để xem xét các bằng chứng liên quan đến Jenny, nếu có được bất kỳ một bằng chứng nào. Thay vì thế, hiện nay các mẫu máu là thứ duy nhất họ đang xem xét. Có lẽ anh đã tin vào khả năng mẫu của Jacob sẽ khớp, nhiều hơn anh vẫn nghĩ. Bây giờ toàn bộ giả thuyết của anh đã sụp đổ, anh nhìn chằm chằm vào một mảnh giấy trắng trước mặt, và họ đã trở lại nơi bắt đầu. Jenny đang ở đâu đó ngoài kia, nhưng anh cảm thấy như thể họ thậm chí còn biết ít hơn trước. Cho đến nay kết quả rõ ràng duy nhất là họ có lẽ đã thành công trong việc phá hoại một gia đình và xác nhận một vụ giết người từ hai mươi tư năm về trước. Ngoài ra – không có gì khác nữa.

Hàng trăm lần anh nhìn đồng hồ và rồi thất vọng chơi một đoạn trống solo bằng bút của mình trên bàn làm việc. Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, vào lúc này Jacob đang kể lại chi tiết cho mẹ mình nghe, rồi sẽ giải quyết được toàn bộ vụ án trong một đòn duy nhất. Có lẽ…

Mười lăm phút sau, anh biết rằng tất cả hy vọng kiếm thêm được bất kỳ manh mối nào từ hai người này đã mất cả. Ngay lúc có tiếng cửa phòng thẩm vấn mở ra, anh đã nhảy khỏi ghế và đi ra ngoài gặp họ. Anh gặp hai khuôn mặt kín bưng. Những đôi mắt cứng như đá lườm anh đầy thách thức, và ngay lập tức anh biết rằng dù Jacob đang che giấu bất cứ điều gì, hắn cũng sẽ không tự nguyện thổ lộ ra.

“Anh nói rằng tôi có thể đưa con trai tôi về,” Laine nói bằng giọng lạnh nhạt và băng giá.

“Đúng,” Patrik đáp. Không còn gì để nói nữa.

Bây giờ họ có thể làm những việc anh đã hứa hẹn với Gösta lúc trước. Họ có thể về nhà, ăn và ngủ một chút. Hy vọng rằng ngày mai họ có thể trở lại làm việc với một nguồn năng lượng mới.