Bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire nhìn cuộn giấy, rồi nhìn Hector, rồi nhìn cuộn giấy lần nữa. Rồi chúng lại nhìn Hetor, nhìn cuộn giấy thêm một lần nữa rồi lại nhìn Hector lần nữa rồi nhìn cuộn giấy, rồi lại nhìn Hector và nhìn cuộn giấy thêm lần nữa. Miệng chúng mở như là sắp nói nhưng ba đứa nhỏ không tìm được từ gì để nói.
Câu thành ngữ 'sét đánh ngang tai' mô tả điều gì đó thật là ngạc nhiên làm đầu bạn quay cuồng, chân bạn loạng choạng, người bạn run lên kinh ngạc - như là một tia sét từ bầu trời xanh rồi đánh bạn hết sức. Vị các bạn không phải là bóng đèn, mấy thiết bị điện hay cái cây già cỗi thẳng đứng nên việc gặp tia sét từ bầu trời xanh không có gì là thú vị, trong vài phút bọn trẻ nhà Baudelaire đứng trên bậc thềm nhà Hector, cảm thấy những cảm giác khó chịu vì đầu óc quay cuồng, đôi chân loạng choạng, rùng mình.
"Chúa ơi, mấy đứa Baudelaire." Hector nói "Ta chưa thấy ai mà nhìn ngạc nhiên dữ vậy. Đây, vào nhà đi rồi ngồi xuống. Nhìn mấy đứa như mới bị sét đánh."
Bọn trẻ nhà Baudelaire theo Hector vào nhà, dọc theo hành lang vào phòng khách, nơi chúng ngồi xuống ghế mà không nói một từ. "Mấy đứa ngồi đây chút đi." Ông nói "Ta đi pha chút trà nóng. Có lẽ chút nữa mấy đứa sẽ sẵn sàng nói chuyện." Ông ta nghiên xuống đưa cuộn giấy cho Violet và xoa đầu Sunny trước khi đi ra khỏi phòng khách, để tụi nhỏ một mình. Không nói gì cả, Violet trải tờ giấy ra để chị em nó có thể đọc lại câu thơ.
Vì những viên đá quý mà chúng tớ bị bắt ở đây.
Chỉ có các cậu mới có thể chấm dứt nỗi sợ của chúng tớ.
(For sapphires we are held in here.
Only you can end our fear.)
"Là cậu ấy." Klaus nói, nói âm thầm nên Hector không thể nghe "Em chắc như vậy. Isadora Quagmire viết bài thơ này."
"Chị cũng nghĩ vậy." Violet nói "Chị chắc chắn đây là chữ viết của cậu ấy."
"Blake!" Sunny nói, nghĩa là "Và bài thơ được viết theo phong cách sáng tác của Isadora."
"Bài thơi nói về mấy viên đá quý." Violet nói "Ba mẹ họ để lại cho họ mấy viên đá nhà Quagmire vang danh khi qua đời."
"Olaf bắt họ để cướp hết số đá đó." Klaus nói "Đó là lý do cậu ấy viết 'Vì những viên đá quý mà chúng tớ bị bắt ở đây'."
"Peng?" Sunny hỏi.
"Chị không biết làm sao Hector có được tờ giấy này." Violet trả lời "Hỏi ông ấy thôi."
"Từ từ." Klaus nói. Nó giật bài thơ từ tay Violet rồi đọc lại "Có thể bằng cách nào đó mà Hector có liên quan đến vụ bắt cóc."
"Chị không nghĩ vậy." Violet nói "Em thật sự nghĩ vậy sao?"
"Em không biết nữa." Klaus nói "Ông ta không giống đồng bọn của bá tước Olaf, nhưng đôi khi ta không thể nhận ra chúng."
"Wryb." Sunny nói ngay khi nghĩ, nghĩa là "Đúng vậy."
"Ông ta giống người ta có thể tin tưởng." Violet nói "Ông ta thích thú khi cho ta xem lũ quạ di cư, ông ta muốn nghe mọi thứ xảy ra với chúng ta. Không giống tên bắt cóc, nhưng chị biết không có cách chứng minh nó là đúng."
"Đúng vậy." Klaus nói "Không có cách nào biết chắc."
"Có trà rồi đây." Hector gọi lên từ phòng bên "Nếu mấy đứa thích có thể tham gia cùng ta ở nhà bếp. Mấy đứa có thể ngồi ở bàn trong khi ta làm bánh cuộn gà sốt phô mai."
Bọn trẻ nhà Baudelaire nhìn nhau rồi gật đầu "Kay!" Sunny nói lên, rồi dẫn anh chị nó vào cái nhà bếp rộng rãi và ấm cúng. Bọn trẻ ngồi quanh cái bàn gỗ mà Hector để sẵn ba cốc trà, chúng lặng im trong khi Hector bắt đầu bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Dĩ nhiên là đúng khi không có cách nào biết chắc ta có nên tin tưởng một người, lý do đơn giản là thời thế thay đổi. Ví dụ, bạn biết ai đó nhiều năm, tin tưởng anh ta như một người bạn, nhưng thời thế thay đổi, anh ta có thể sẽ rất đói bụng, rồi trước khi bạn nhận ra thì bạn đang bị luột trong nồi súp rồi, nên không có cách nào biết chắc. Tôi tự mình say nắng với một người phụ nữ tuyệt vời, quyến rũ và thông minh, tôi tin cô ấy sẽ là cô dâu của mình, nhưng đâu có cách nào biết chắc, thời thế thay đổi quá sớm, cô ta kết hôn với người khác, tất cả vì những điều cô ấy đọc trong tờ Daily Punctilio. Và không ai bảo với bọn trẻ nhà mồ côi nhà Baudelaire là không có cách nào biết chắc được, bởi vì trước khi chúng mồ côi, chúng sống nhiều năm trong vòng tay ba mẹ, tin tưởng rằng ba mẹ sẽ chăm sóc chúng, nhưng thơi thế đổi thay, giờ thì ba mẹ chúng mất, còn chúng thì sống với người đàn ông đa năng trong ngôi làng đầy quạ. Nhưng thậm chí không có cách nào biết chắc, thì cũng thường có vài cách biết khá chắc, khi ba đứa nhỏ xem Hector nấu nướng, chúng phát hiện ra vài cách. Ví dụ giai điệu ông ấy ngâm nga khi thái nguyên liệu nghe thật thoải mái, bọn trẻ nhà Baudelaire không thể tưởng tượng được người ngâm nga như vậy mà là kẻ bắt cóc. Khi ông ấy thấy trà của bọn trẻ nhà Baudelaire vẫn còn nóng quá, ông bước qua nhà bếp rồi thổi từng cốc để làm nguội, và thật khó mà có thể tin người bắt cóc hai anh em sinh ba và người thổi nguội cốc trà của tụi nhỏ là một. Và thoải mái hơn hết là Hector không làm phiền chúng với hàng tá câu hỏi sao chúng ngạc nhiên rồi im lặng. Ông ta đơn giản là lặng im rồi để bọn trẻ nhà Baudelaire chờ cho tới khi chúng sẵn sàng nói về cuộn giấy ông ta đưa chúng, bọn trẻ không thể nào tưởng tượng được một người tinh tế như vậy có thể liên quan tới bá tước Olaf một chút nào. Dĩ nhiên là không có cách nào biết chắc, nhưng khi bọn trẻ nhà Baudelaire xem người đàn ông đa năng đưa món bánh vào lò nướng, chúng thấy chúng biết khá chắc, rồi ngay khi ông ta ngồi vào bàn với chúng, chúng sẵn sàng nói về hai câu thơ chúng đọc.
"Bài thơ này được viết bởi Isadora Quagmire." Klaus mở lời, cụm từ ở đây có nghĩa là "ngay khi Hector vừa ngồi xuống."
"Wow." Hector nói "Hèn chi mấy đứa ngạc nhiên dữ vậy. Nhưng sao mấy đứa biết chắc? Rất nhiều nhà thơ viết thơ hai câu mà. Ví dụ Ogden Nash."
"Ogden Nash không viết về đá quý." Klaus nói, nó đã nhận được một quyển tiểu sử của Ogden Nash vào ngày sinh nhật thứ bảy "Mà là Isadora. Khi ba mẹ các bạn Quagmire mất, họ để lại tài sản là đá quý. Cho nên cậu ấy viết 'Vì những viên đá quý mà chúng tớ bị bắt ở đây.'"
"Với lại." Violet nói "Đó là chữ viết và phong cách văn chương của Isadora."
"À." Hector nói "Nếu mấy đứa nói đây là bài thơ được Isadora Quagmire viết, thì ta tin mấy đứa."
"Ta nên gọi cho bác Poe để nói với bác ấy." Klaus nói.
"Ta không thể gọi ông ấy." Hector nói "Không có điện thoại ở V.F.D, vì điện thoại là thiết bị điện tử. Hội Người Cao Tuổi có thể gửi tin tới ông ấy. Ta rất ái ngại khi nhờ họ, nhưng mấy đứa có thể làm nếu thích."
"Vậy, trước khi nói với Hội, ta phải biết nhiều hơn một tí về bài thơ." Violet nói "Ông lấy mẫu giấy này ở đâu?"
"Ta tìm thấy nó hôm nay." Hector nói "Dưới mấy cành cây Nervermore. Ta thức dậy sáng nay, ta chuẩn bị đi xuống làng dưới để làm việc sáng, thì ta thấy cái gì đó trắng trắng giữa đám lông quạ. Nó là miếng giấy này, cuộn lại như vậy. Ta cũng không biết nó viết gì, ta còn phải làm việc, nên ta không nhớ tới nó cho tới bây giờ, khi chúng ta đang nói về thơ hai dòng. Nó chắc hẵn rất bí ẩn. Làm quái nào mà một trong các bài thơ của Isadora rơi vào sân sau của ta chứ?"
"Thơ từ thì không thể tự đứng lên mà đi." Violet nói "Isadora chắc là để nó ở đó. Cậu ấy chắc phải ở gần đây."
Hector lắc đầu "Ta không nghĩ vậy." Ông ta nói "Mấy đứa thấy quanh đây bằng phẳng thế nào rồi đó. Mấy đứa có thể nhìn xa hàng dặm và những thứ duy nhất ở ngoại ô làng là ngôi nhà, nhà kho, và cây Nevermore. Mấy đứa cứ thoải mái lục ngôi nhà, nhưng sẽ không tìm thấy Isadora Quagmire hay ai khác đâu, ta luôn khoá cái kho vì ta không muốn Hội Người Cao Tuổi phát hiện ta phá luật."
"Có thể cậu ấy ở trong cái cây." Klaus nói "Nó chắc đủ lớn để Olaf giấu cậu ấy trong tán cây."
"Đúng vậy." Violet nói "Lần trước Olaf giấu họ xa bên dưới chúng ta. Thì lần này có thể họ ở xa bên trên chúng ta." Con bé rùng mình, nghĩ sẽ khó chịu thế nào nếu thấy bản thân bị nhốt trong tán cây Nevermore, rồi nó đẩy lùi ghế đứng dậy "Chỉ có một điều để làm." Nó nói "Ta phải leo lên tìm họ."
"Đúng vậy." Klaus nói rồi đứng lên bên cạnh chị nó "Ta đi thôi."
"Gerhit!" Sunny đồng ý.
"Chờ đã." Hector nói "Ta không thể leo lên cây Nevermore."
"Tại sao không?" Violet nói "Chúng cháu leo thang cả một toà nhà, leo xuống trục thang máy. Thì leo cây có nhầm nhò gì."
"Ta chắc chắn mấy đứa là những người leo giỏi." Hector nói "Nhưng đó không phải là ý của ta." Ông ta đứng dậy và đi đến cửa sổ nhà bếp "Nhìn ra ngoài đó đi." Ông ta nói "Mặt trời lặn rồi. Không còn đủ sáng để tìm bạn mấy đứa trên cây Nevermore. Với lại, cái cây bị bao phủ bởi một đống chim. Mấy đứa sẽ không bao giờ có thể leo qua lũ quạ đó - cứ như mò kim đáy bể."
Bọn trẻ nhà Baudelaire nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy Hector nói đúng. Cái cây đơn giản là một cái bóng mờ ảo khổng lồ bởi lũ quạ đang đậu ngủ. Bọn trẻ biết leo trong bóng tối đó đúng là mò kim đáy bể, cụm từ ở đây có nghĩa là "không thể xác định vị trí anh em nhà Quagmire". Klaus và Sunny nhìn chị nó, hi vọng con bé có thể đưa ra giải pháp, rồi nhẹ nhõm khi biết chị mình đã nghĩ ra điều gì đó trước khi nó cột tóc ra sau bằng sợi ruy băng. "Ta có thể leo với đèn pin." Violet nói "Nếu ông có mấy miếng thiếc, cây chổi cũ, ba sợi thun, cháu có thể làm đèn pin trong mười phút."
Hector lắc đầu "Đèn pin chỉ làm phiền lũ quạ thôi." Ông ta nói "Nếu ai đó đánh thức mấy đứa giữa đêm rồi chiếu đèn dô mặt, mấy đứa bực chứ, nên mấy đứa không muốn bị vây quanh bởi hàng ngàn con quạ nổi điên đâu. Tốt hơn là nên chờ đến sáng, khi lũ quạ bay lên làng trên."
"Chúng ta không thể chờ tới sáng." Klaus nói "Ta không thể bỏ lỡ nữa. Lần trước chúng cháu tìm thấy họ, chúng cháu để bọn họ lại vài phút rồi họ lại biến mất."
"Ollawmove!" Sunny ré lên, nghĩa là "Olaf có thể đưa họ đi bất kì lúc nào!"
"Nhưng giờ thì không thể." Hector nói "Rất khó để ông ta leo lên cây."
"Ta phải làm gì đó." Violet thêm vào "Bài thơ không chỉ là thơ hai câu - nó là một lời cầu cứu. Isadora tự mình nói 'Chỉ có các cậu mới có thể chấm dứt nỗi sợ của chúng tớ'. Bạn chúng cháu đang sợ hãi, điều đó thúc đẩy chúng cháu cứu họ."
Hector lấy đôi găng tay ra khỏi túi áo yếm rồi mang chúng lấy bánh gà xốt phô mai ra khỏi lò "Ta nói nghe nè." Ông ta nói "Đây là một đêm tuyệt vời, món bánh gà xốt phô mai của chúng ta đã xong. Ta có thể ngồi ngoài hiên nhà, dùng bữa tối, rồi để mắt đến cây Nevermore. Khu vực này bằng phẳng nên cho dù ban đêm mấy đứa cũng có thể nhìn xa, nếu bá tước Olaf tiến đến - hay bất kì ai khác - ta có thể nhìn thấy."
"Nhưng bá tước Olaf có thể biểu diễn chiêu trò của mình sau bữa tối." Klaus nói "Cách duy nhất để chắc chắn không ai tiếp cận cái cây là canh chừng nguyên đêm."
"Ta có thể thay phiên nhau ngủ." Violet nói "Để trong số chúng ta luôn có người thức để canh chừng."
Hector bắt đầu lắc đầu, nhưng rồi dừng lại nhìn tụi nhỏ "Thông thường ta không để lũ trẻ thức khuya." Cuối cùng ông ta nói "Nếu không phải chúng đang đọc một quyển sách bổ ích, xem một bộ phim tuyệt vời hay đang tham dự một buổi tiệc với những người khách thú vị. Nhưng lần này ta nghĩ mình có thể làm một ngoại lệ. Ta chắc chắn sẽ ngủ gục, nhưng ba đứa có thể canh chừng cả đêm nếu muốn. Nhưng làm ơn đừng leo lên cây Nevermore trong bóng tối. Ta biết mấy đứa sốt ruột thế nào, nhưng ta biết cách duy nhất là chờ đến sáng thôi."
Bọn trẻ nhà Baudelaire nhìn nhau thở dài. Chung quá lo âu về bọn trẻ nhà Quagmire nên chúng muốn chạy ngay ra ngoài rồi leo lên cây Nevermore, nhưng từ tận đáy lòng, chúng biết Hector nói đúng.
"Cháu nghĩ ông nói đúng, Hector." Violet nói "Ta có thể chờ đến sáng."
"Đó là điều duy nhất ta có thể làm." Klaus đồng ý.
"Contraire!" Sunny nói, rồi giơ tay lên để Klaus ẵm nó. Con bé có ý là "Cháu có thể nghĩ vài thứ khác ta có thể làm - ẵm em tới cái chốt cửa sổ đi!" Rồi anh nó làm vậy. Mấy ngón tay bé nhỏ của Sunny mở chốt cửa sổ rồi đẩy nó ra, để không khí đêm mát mẻ và âm thanh rì rầm của lũ qua ùa vào. Rồi nó nghiên người về phía trước hết cỡ, đưa đầu ra ngoài bóng tối. "Bark!" Con bé hét lên hết sức có thể "Bark!"
Có nhiều cách nói để mô tả ai đó đang làm điều gì đó sai cách. "Hư bột hư đường" là một cách mô tả tình huống này. "Phá hoại" cũng là cách nói khác, dù nó hơi thô lỗ, "Cố gắng cứu Lemony Snicket bằng cách viết thứ cho một nghị sĩ, thay vì đào một đường hầm thoát thân" là cách nói thứ ba, dù nó hơi bị cụ thể quá. Nhưng Sunny la lớn "Bark!" mang đến ý nghĩ một biểu hiện đáng buồn, một cách biểu hiện hoàn hảo.
Với "Bark!" Ý Sunny là "Nếu mấy anh chị ở trên đó, Quagmire, chờ đó, tụi này sẽ cứu anh chị ngay lúc sáng." Và tôi rất tiếc khi nói lên cụm từ mô tả đúng nhất tình huống của con bé là "Lầm to." Đó là cử chỉ ân cần của Sunny, nó cố giải cứu Isadora và Duncan, bọn trẻ nhà Baudelaire sẽ giúp chúng trốn thoát khỏi nanh vuốt của bá tước Olaf, nhưng đứa em út nhà Baudelaire đang làm sai cách. "Bark!" con bé hét lên lần nữa, khi Hector bắt đầu dọn ra món bánh gà xốt phô mai rồi dẫn bọn trẻ nhà Baudelaire ra ngoài hiên nhà để chúng có thể ăn tại bàn ăn ngoài trời đồng thời canh chừng cây Nevermore, nhưng Sunny đã làm hư chuyện. Bọn trẻ nhà Baudelaire không nhận ra cái lỗi sai ấy khi chúng kết thúc bữa tối và canh chừng cái cây bao la, rì rầm. Chúng không nhận ra cái lỗi sai khi chúng ngồi ngoài hiên nhà suốt đêm, thay phiên nhau nheo mắt nhìn phía chân trời phẳng lì xem có bất kì dấu hiệu nào của ai đang đến gần hay không và ngủ gật bên cạnh Hector đang dùng bàn ăn ngoài trời làm gối. Nhưng khi mặt trời bắt đầu mọc, và một con quạ V.F.D rời cây Nevermore bắt đầu bay xoay vòng, rồi ba con quạ nữa bay lên, rồi thêm bảy con, rồi mười hai con, rồi ngay lập tức bầu trời sáng sớm bao trùm bởi âm thanh tiếng vỗ cánh của hàng ngàn con quạ bay vòng vòng trên đầu tụi nhỏ khi chúng đứng dậy từ ghế gỗ, chạy nhanh về phía cái cây tìm xem có bất cứ dấu hiệu nào của bọn trẻ nhà Quagmire, bọn trẻ nhà Baudelaire ngay lập tức nhìn thấy chúng đã sai lầm như thế nào.
Không có bầy quạ đậu trên cành, cây Nevermore trần trụi như một bộ xương. Không có một cái lá nào giữa hàng trăm, hàng trăm cành cây. Đứng trên đám rễ xộc xệch và nhìn lên mấy cành cây trống lốc, bọn trẻ nhà Baudelaire có thể nhìn thấy từng chi tiết của cây Nevermore, chúng có thể thấy rằng chúng sẽ không tìm thấy Duncan và Isadora Quagmire cho dù leo cao thế nào. Nó là một cái cây khổng lồ, nó là một cái cây vững chắc, nó dường như rất thoải mái để đậu ngủ nhưng tụi nó đã lầm to. Klaus đã lầm to khi nói những người bạn bị bắt cóc của mình chắc chắn ở trên đó, Violet đã lầm to khi nói chúng nên leo lên cây tìm bạn chúng, còn Sunny đã lầm to khi nó hét lên "Bark!". Bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire đã lầm to suốt đêm, bởi vì thứ duy nhất chúng tìm thấy sáng hôm đó là một một mẩu giấy khác được cuộn lại, giữa đống lông đen lũ quạ để lại.
(Tình hình là phải đi nghĩa vụ rồi. Haiz. Mình vẫn sẽ cố up và dịch khi có thể. Tình hình hiện tại mình sẽ bắt đầu đi vào ngày 13-1-19. Bây giờ mình đã dịch đến chương 3 tập 9 HỘI CHỢ THÚ ĂN THỊT.)