Khi bạn di chuyển bằng xe buýt, luôn khó mà quyết định xem bạn nên ngồi ghế sát cửa sổ, ghế sát lối đi hay là ghế giữa. Nếu bạn ngồi ghế sát lối đi, bạn có lợi thế duỗi chân lúc nào bạn thích, nhưng bạn bất lợi là người qua lại có thể vô tình dậm lên ngón chân bạn hoặc là làm đổ cái gì đó lên quần áo bạn. Nếu bạn ngồi ghế sát cửa, bạn có lợi thế ngắm nhìn phong cảnh rõ ràng, nhưng cái bất lợi là bạn phải xem đám côn trùng chết khi đập vào kính. Nếu bạn chọn ghế giữa thì sẽ không có bất kì cái lợi thế nào cả, mà còn thêm nhiều bất lợi là người ta sẽ dựa vào bạn khi họ ngủ gục. Bạn thấy đó là lý do tại sao bạn nên sắp xếp để thuê một chiếc limousine hay một con la còn hơn là đi xe buýt tới điểm đến của bạn.
Tuy nhiên bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire không có tiền mướn xe limousine, hay là mất vài tuần để tới V.F.D bằng con la, nên chúng đi tới nhà mới bằng xe buýt. Tụi nhỏ nghĩ rằng chắc phải dùng nhiều nổ lực để thuyết phục ông Poe chọn V.F.D là làng giám hộ mới của chúng, nhưng ngay khi chúng thấy ba chữ viết tắt kia trong cuốn sách nhỏ, thì một trong mấy cái điện thoại của ông Poe reo lên, rồi ngay khi ông ta cúp máy ông ấy quá bận để tranh luận. Ông ta chỉ có thời gian sắp xếp với chính quyền và đưa chúng ra trạm xe buýt. Khi ông ấy thấy chúng biến mất - cụm từ ở đây nghĩa là "cho tụi nhỏ nhà Baudelaire lên xe buýt, thay vì làm những điều lịch sự và đưa chúng đến nhà mới" - Ông ấy chỉ chúng đến báo cáo với Tòa Thị Chính của V.F.D, rồi bảo chúng hứa không làm bất kì điều gì ảnh hưởng đến danh tiếng ngân hàng của ông. Trước khi chúng biết điều đó, Violet ngồi ghế sát lối đi, phủi bụi trên áo khoát và xoa mấy ngón chân đau, Klaus ngồi sát cửa sổ ngắm cảnh vật qua một lớp côn trùng chết. Sunny ngồi giữa chúng, gặm cái tay vịn.
"Đừng dựa!" Con bé nghiêm khắc noi, em trai nó cười.
"Đừng lo, Sunny." Nó nói "Chúng ta đảm bảo không dựa vào em nếu ta ngủ gục đâu. Ta không có nhiều thời gian nghỉ - không có - ta có thể đến V.F.D bất kì lúc nào."
"Em nghĩ nó là viết tắt của cái gì?" Violet hỏi "Cuốn sách nhỏ hay cái bản đồ ở trạm xe buýt cũng không chỉ ra được điều gì ngoài ba chữ cái."
"Em không biết." Klaus nói "Chị có nghĩ ta nên nói bác Poe về V.F.D bí ẩn không? Biết đâu ông ấy có thể giúp chúng ta."
"Chưa chắc à nha." Violet nói "Ông ta có giúp ích được gì đó giờ đâu. Chị ước gì mấy bạn Quagmire ở đây. Chị cá là họ có thể giúp chúng ta."
"Em ước anh em nhà Quagmire ở đây, cho dù họ không thể giúp chúng ta." Klaus nói, và chị nó gật đầu đồng ý. Chẳng đứa nhỏ nhà Baudelaire nói gì nữa về việc lo lắng cho anh em sinh ba, chúng ngồi lặng im suốt đoạn đường còn lại, hi vọng đi đến V.F.D sẽ mang chúng đến gần việc cứu bạn mình.
"V.F.D!" Bác tài cuối cùng cũng nói "Trạm dừng kế, V.F.D! Nếu nhìn ra cửa sổ, mấy người có thể thấy ta đang đến ngôi làng nha bà con!"
"Nó như thế nào?" Violet hỏi Klaus.
Klaus ngó ra ngoài cửa sổ qua lớp bọ chết "Phẳng lì."Nó nói.
Violet và Sunny nghiên qua nhìn và thấy em trai nó nói đúng. Vùng quê như được ai đó vẽ đường chân trời - từ "chân trời" nghĩa là "ranh giới nơi bầu trời kết thúc và thế giới bắt đầu" - và quên vẽ mấy thứ khác. Mãnh đất trải dài trong tầm mắt, và chẳng còn gì khác ngoài mảnh đất bằng phẳng khô cằn với mấy tờ báo bật lên khi xe buýt chạy qua.
"Em không thấy ngôi làng nào cả." Klaus nói "Chị có nghĩ nó dưới lòng dất không?"
"Novedri!" Sunny nói nghĩa là "Không dưới lòng đất không có vui đâu nha!"
"Chắc ngôi làng bên kia." Violet nói, nheo mắt ráng nhìn kĩ hết cỡ "Em thấy không? Phía ngoài đường chân trời, có một màu đen mờ mờ. Nhìn nó như khói, nhưng có thể nó là một số tòa nhà nhìn từ xa."
"Em không thấy." Klaus nói "Con sâu bướm che mất tiu rồi. Nhưng cái điểm mờ mờ đó có thể là ảo giác."
"Ảo?" Sunny hỏi.
"Ảo ảnh là khi mắt ta lừa dối bản thân, nhất là trong thời tiết nóng. Nó cũng được gọi là ảo giác, nhưng em thích tên 'ảo ảnh' hơn."
"Chị cũng vậy." Violet đồng ý "Nhưng mình hãy hi vọng đó không phải là ảo giác hay ảo ảnh. Hi vọng nó là V.F.D."
"V.F.D!" Bác tài hô lên, khi xe tới trạm "V.F.D! Ai xuống V.F.D!"
Bọn trẻ nhà Baudelaire đứng dậy, lấy hành lý, rồi đi ra lối đi, nhưng khi đến cửa xe, chúng dừng lại nhìn chăm chăm một cách ngờ vực cái quan cảnh bằng phẳng trống trơn.
"Tới trạm V.F.D thiệt rồi hả?" Violet hỏi bác tài "Cháu nghĩ V.F.D là ngôi làng chứ."
"Đúng mà." Bác tài trả lời "Chỉ cần đi đến cái đốm mờ mờ đen phía đường chân trời đó. Tôi biết nó như thế nào - à thì tôi không nhớ cái cụm từ miêu tả khi nhìn thấy nó - nhưng nó đúng là ngôi làng."
"Bác không đưa tụi cháu tới gần hơn à?" Violet hỏi bẽn lẽn "Tụi cháu có em bé, và đoạn đường có vẻ khá xa."
"Ước gì tôi có thể giúp." Bác tài nói ân cần, nhìn xuống Sunny "Nhưng Hội Người Cao Tuổi có luật rất khó khăn. Tôi phải để hành khách đến V.F.D ở đây, không là tôi bị phạt."
"Ai là Hội Người Cao Tuổi?" Klaus hỏi.
"Hey!" Một giọng nói phía sau xe gọi lên "Nói tụi nó nhanh lên coi, xuống xe lẹ! Cửa mở mấy con ruồi bọ may vô kìa!"
"Xuống đi mấy đứa." Bác tài nói rồi bọn trẻ nhà Baudelaire bước khỏi xe buýt xuống vùng đất phẳng lì của V.F.D. Cửa đóng lại, với vài tiếng máy bác tài lái xe đi để lại tụi nhỏ một mình trên vùng đất trống. Chị em nó nhìn chiếc xe buýt nhỏ dần nhỏ dần rồi chạy đi, chúng đi về phía ngôi nhà mới nơi bóng đen mờ.
"À, giờ thì em thấy rồi." Klaus nói, nheo mắt phía sau cặp kính "Nhưng em không thể tin được. Chắc mất cả buổi chiều mới tới được đó quá."
"Vậy tốt hơn hết là ta nên bắt đầu đi thôi." Violet nói, ẵm Sunny đặt lên cái vali của nó "Cái hành lý này có bánh xe." Nó nói với đứa em gái "Nên em có thể ngồi lên còn chị thì kéo em theo."
"Sanks!" Sunny nói, nghĩa là "Chị tính thật chu đáo!" và bọn trẻ nhà Baudelaire bắt đầu cuộc hành trình dài về phía bóng đen mờ ở đường chân trời. Sau vài bước chân, thì những điều bất lợi trên xe buýt dường như chỉ là mấy củ khoai tây nhỏ. "Khoai tây nhỏ" là cụm từ không liên quan gì đến đống rau củ bé tí. Thay vào đó là nó diễn tả sự thay đổi cảm xúc khi thứ gì đó được mang ra so sánh với một thứ khác. Ví dụ, nếu bạn đang đi dưới mưa, bạn sẽ lo mình bị ướt, nhưng khi bạn quẹo ngay góc đường và thấy một đám chó hung dữ, thì việc bị ướt sẽ trở thành mấy củ khoai tây nhỏ so với việc bị rượt chạy khắp hẻm la làng hay bị cắn. Khi bọn trẻ nhà Baudelaire bắt đầu hành trình đi về phía V.F.D, việc mấy con bọ chết, bị dậm ngón chân và bị người khác dựa trở thành mấy củ khoai tây nhỏ so với những chuyện khó chịu hơn mà chúng đang đối mặt. Không có gì trên vùng đất bằng phẳng này chắn gió, cơn gió tập trung ập vào Violet, một cụm từ ở đây có nghĩa là tóc Violet rối tung lên như chưa bao giờ được chải. Còn Klaus đi sau Violet, gió không thổi vào nó nhiều, nhưng không có gì khác trên vùng đất này cho nó bám vào, cát bụi trên mặt đất tập trung ập vào đứa con thứ nhà Baudelaire, và ngay lập tức nó dơ từ đầu tới chân, nhìn nó như cả năm chưa tắm. An tọa trên hành lý của Violet, Sunny tránh khỏi bụi bặm, nhưng không có thứ gì khác trong vùng đất này để che nắng, mặt trời tập trung chiếu vào nó, điều đó nghĩa là nó sẽ nhanh chóng bị rám nắng như một đứa bé đã tắm nắng bên bờ biển suốt sáu tháng, thay vì vài giờ trên cái vali.
Nhưng thậm chí khi chúng tiếp cận ngôi làng, V.F.D vẫn mờ ảo như lúc ở xa. Khi bọn trẻ tới gần, gần hơn ngôi nhà mới, chúng có thể thấy mấy tòa nhà với kích thước khác nhau, chia cách nhau bởi những con đường rộng và hẹp, bọn trẻ nhà Baudelaire có thể thấy những cây cột đèn và cột cờ ốm yếu chỉa thẳng lên trời. Nhưng mọi thứ chúng nhìn thấy - từ đỉnh của tòa nhà cao nhất cho đến khúc quanh của con đường hẹp nhất - đều đen thui, dường như nó còn run lên đôi chút, cứ như toàn bộ ngôi làng được vẽ trên một mảnh vải đang run rẩy trong gió. Các tòa nhà run rẩy, các cột đèn run rẩy, và ngay cả con đường cũng run lên khe khẽ, nó không giống với ngôi làng nào mà bọn trẻ nhà Baudelaire từng thấy. Nó là một bí ẩn, nhưng không giống với kiểu bí ẩn nào, khi bọn trẻ tới vòng đai V.F.D, tìm hiểu xem điều gì gây ra hiệu ứng run đó, rồi chúng không thấy tốt hơn chút nào khi bí ẩn được giải mã.
Ngôi làng bị bao phủ bởi đám quạ. Gần như từng inch của từng từng đồ vật đều có một một con chim to lớn đen xì đậu trên đó rồi đưa mắt nhìn dò xét tụi nhỏ khi chúng đứng sát rìa làng. Có mấy con quạ đứng trên mái nhà, đậu trên bệ cửa sổ và ngổi xổm trên các bậc thang và vỉa hè. Chúng bao trùm lên mấy cái cây, từ ngọn xuống tới cái rễ trồi lên từ mặt đất phủ đầy quạ, chúng tụ tập thành một đám lớn trên cây để tán gẫu theo cách của quạ. Lũ quạ bao trùm cột đèn và cột cờ, có mấy con nằm nghỉ trong máng xối hay nghỉ ngơi giữa cột rào. Thậm chí có sáu con đang túm tụm cùng nhau trên cái bảng ghi chữ "Tòa Thị Chính", với một mũi tên chỉ xuống một con đường ngập tràng quạ. Đám quạ không kêu quác quác, đó là điều chúng hay làm, hay chơi kèn trumpet, đó là điều chắc chắn chúng không bao giờ làm, nhưng ngôi làn không hề im lặng. Không khí đầy tiếng quạ di chuyển xung quanh. Đôi khi sẽ có con bay từ chỗ này sang chỗ khác, kiểu như nó bất chợt thấy chán đậu trên hộp thư, nó nghĩ sẽ vui hơn nếu đậu trên nắm cửa. thỉnh thoảng, nhiều con quạ sẽ tung cánh, kiểu như chúng bị chèn ép khi ngồi cùng nhau trên một cái ghế dài và muốn duỗi ra một chút. Rồi gần như liên tục, bọn chúng sẽ thay đổi chỗ đậu và cố làm mình thoải mái khi ở trong cái khu chật chội này. Tất cả sự di chuyển này giải thích tại sao ngôi làng lại rung rinh như vậy, nhưng điều đó chắc chắn không làm cho bọn trẻ thấy tốt chút nào, chúng đứng với nhau lặng im trong một lúc, có gắng thu gom sự can đảm để đi qua giữa một rừng chim không yên này.
"Em từng đọc ba cuốn sách về quạ." Klaus nói "Chúng hoàn toàn vô hại."
"Chị biết." Violet nói "Nó thật bất thường khi thấy quá nhiều quạ trong một khu vực, nhưng chẳng có gì để lo. Chỉ là mấy củ khoai tây nhỏ thôi."
"Zimuster." Sunny đồng ý, nhưng ba đứa tụi nó vẫn không bước thêm bước nào gần hơn tới thị trấn quạ. Mặc dù chúng nói với nhau - quạ là loài chim vô hại, không có gì phải lo, và "Zimuster" nghĩa là "Sẽ thật ngớ ngẩn khi sợ một đống chim" - nhưng dường như bọn trẻ nhà Baudelaire cảm thấy chúng đang đối mặt với mấy củ khoai tây chà bá.
Nếu tôi là một trong số tụi Baudelaire, tôi sẽ đứng ngoài làng suốt đời, khóc thút thít với nỗi sợ, còn hơn là bước bất kì bước nào vào con đường đầy quạ, nhưng chỉ mất vài phút thì bọn trẻ nhà Baudelaire vực dậy can đảm để vượt qua đám chim lộn xộn này tới Tòa Thị Chính.
"Không khó như chị nghĩ." Violet nói nhỏ để không ảnh hưởng đến mấy con quạ gần đó "Nó không đúng là mấy củ khoai tây nhỏ, nhưng có đủ chỗ giữa chúng cho ta bước qua."
"Đúng vậy." Klaus nói, mắt nó nhìn vỉa hè để tránh dậm lên đuôi quạ "Và chúng có né qua, một tí xíu, khi ta bước qua."
"Racah." Sunny nói, bò cẩn thận hết mức. Ý con bé là "Thứ lỗi, giống như là đi qua giữa một đám người lùn." Và anh chị nó mỉm cười đồng tình. Một lát sau, chúng đã đi qua khối đường nhà đầy quạ, và ở phía góc xa là một tòa nhà cao, ấn tượng làm bằng cẩm thạch trắng xuất hiện - ít nhất là nó ở xa mà tụi nhỏ nhà Baudelaire có thể nói, vì nó cũng phủ đầy quạ như toàn bộ khu vực còn lại. Thậm chí cái bảng "Tòa Thị Chính" nhìn như "Ta Tị Cính" vì ba con quạ mập đậu lên, nhìn bọn trẻ nhà Baudelaire bằng đôi mắt ti hí. Violet giơ tay lên muốn gõ cửa, nhưng rồi dừng lại.
"Sao vậy?" Klaus hỏi.
"Không có gì." Violet trả lời, nhưng tay nó vẫn giơ trên không "Chị hơi bất an. Sau tất cả, đây là Tòa Thị Chính của V.F.D. Theo ta biết, phía sau cánh cửa có thể là bí mật ta đang tìm kiếm từ khi anh em nhà Quagmire bị bắt cóc."
"Có lẽ ta không nên quá hi vọng." Klaus nói "Nhớ là khi ta sống với gia đình Squalor, ta cũng nghĩ là mình sẽ giải mã bí ẩn V.F.D, nhưng ta đã sai. Ta có thể sai lần này thì sao."
"Nhưng cũng có thể đúng." Violet nói "Và nếu như ta đúng, ta nên chuẩn bị cho những điều tồi tệ phía sau cánh cửa này."
"Cứ cho là vậy." Klaus chỉ ra "Thì ta cũng chẳng có gì để chuẩn bị."
"Gaksoo!" Sunny nói. Ý con bé là "Chằng hay ho gì tranh cãi cả, vì chúng ta không thể biết ta sai hay đúng cho đến khi gõ cái cửa này." Và trước khi anh chị nó trả lời, nó bò qua chân Klaus rồi lao vào cái cửa, cụm từ ở đây có nghĩa là "gõ thật mạnh vào cái cửa bằng những khớp ngón tay bé xíu".
"Mời vào!" Một tiếng nói lớn vang lên, bọn trẻ nhà Baudelaire mở cửa và thấy chúng đang ở trong một căn phòng rộng lớn với trần nhà cao, sàn nhà sáng bóng, một cái ghế thiệt dài, với mấy bức tranh quạ rất chi tiết treo trên tường. Trước cái ghế là một cái bục nhỏ có một người phụ nữ đội nón bảo hiểm mô tô đừng ở trên, sau cái bục có lẽ là hàng trăm cái ghế xếp, hầu hết những người ngồi lên chúng đang nhìn bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire. Nhưng bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire không nhìn lại. Ba đứa nhỏ nhìn chăm chú vào mấy người ngồi trên ghế dài, họ không thèm liếc nhìn mấy cái ghế xếp.
Trên ghế dài là hai mươi lăm người với hai điểm chung. Đầu tiên thì tất cả đều khá già - người trẻ nhất trên ghế, là một bà ngồi ở cuối ghế, trông khoảng tám mươi mốt tuổi, còn mấy người khác thì già hơn một tí. Nhưng điều thứ hai thì ít thú vị hơn. Thoạt nhìn, nó trông giống như mấy con quạ bay từ ngoài đường rồi đậu lên ghế dài - đậu lên mấy cái đầu, nhưng khi bọn trẻ nhà Baudelaire nhìn kĩ hơn, chúng thấy mấy con quạ này không chớp mắt, hay vỗ cánh, hay động đậy gì cả, rồi bọn trẻ nhận ra chúng chẳng có gì hơn là mấy cái nón đen làm giống y chang mấy con quạ. Nó chỉ là một cái nón kì lạ, vậy mà tụi nhỏ nhìn chăm chú hết vài phút mà không nhận thấy gì khác.
"Mấy đứa là bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire đúng không?" Một ông già ngồi trên ghế dài hỏi nghiêm nghị. Khi ông ấy nói, cái nón quạ run run lên, trông thật lố bịch "Chúng ta đang trông chờ các cháu, mặc dù không ai nói với ta là mấy đứa trông gớm tới vậy. Ba đứa là đám con nít rối bời, bụi bặm và đen đúa nhất ta từng thấy. Mấy đứa có chắc mình là lũ trẻ chúng ta đang chờ không?"
"Vâng." Violet trả lời "Cháu là Violet Baudelaire, đây là em trai cháu, Klaus và em gái cháu, Sunny, còn lý do tại sao chúng cháu..."
"Suỵt." một ông già khác nói "Chúng ta không thảo luận với mấy đứa lúc này. Luật 492 nêu rõ rằng Hội Người Cao Tuổi chỉ thảo luận với người trên bục. Giờ đây chúng ta đang thảo luận về Cảnh Sát Trưởng mới. Bà con có ai thắc mắc gì về Sĩ Quan Luciana không?"
"Có, tôi có một câu hỏi." Một ông la lên từ ghế xếp "Tôi muốn biết chuyện gì xảy ra với người Cảnh Sát Trưởng trước. Tôi thích tên ấy."
Người phụ nữ trên bục giơ lên một cái găng tay trắng, và bọn trẻ nhà Baudelaire quay nhìn bà ta lần đầu. Sĩ Quan Luciana là người phụ nữ rất cao mang một đôi boot đen lớn, mặc áo khoác xanh dương với huy hiệu sáng bóng, đội cái nón bảo hiểm mô tô với tấm che kéo xuống che mắt. Bọn trẻ nhà Baudelaire có thể nhìn thấy miệng bà ta, bên dưới rìa tấm che, tô bằng son đỏ chói. "Cảnh Sát Trưởng trước bị thương cổ họng." Bà nói, quay đầu đội nón bảo hiểm sang người đàn ông hỏi "Ông ta vô tình nuốt phải một hộp đinh ghim. Nhưng ta không có thời gian nói về ông ấy. Tôi là Cảnh Sát Trưởng mới của các người, và tôi chắc chắn sẽ trừng phạt thích đáng những người phá luật trong làng này. Ta thấy không còn gì để thảo luận nữa."
"Tôi khá là đồng ý với cô." Ông già lúc đầu nói khi những người ngồi trên ghế xếp gật đầu "Hội Người Cao Tuổi kết thúc cuộc thảo luận của Sĩ Quan Luciana. Hector, mang tụi trẻ mồ côi lên bục để thảo luận."
Một người đàn ông ốm nhách trong bộ đồ yếm đứng dậy từ ghế xếp khi Cảnh Sát Trưởng bước xuống khỏi bục với một nụ cười trên môi son. Mắt ông ta dàn vào sàn nhà, ông ấy bước đến bọn trẻ nhà Baudelaire, đầu tiên chỉ vào Hội Người Cao Tuổi ngồi trên ghế dài rồi sau đó chỉ vào cái bục trống. Mặc dù chúng thích kiểu giao tiếp lịch sự hơn vầy, nhưng bọn trẻ hiểu ngay, rồi Violet cùng Klaus bước lên bục, sau đó ẵm Sunny lên cùng chúng.
Một trong mấy bà già trong Hội Người Cao Tuổi nói "Bây giờ chúng ta thảo luận về việc giám hộ bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire. Với chương trình mới của chính quyền, toàn bộ làng V.F.D sẽ đóng giả người giám hộ cho ba đứa trẻ này bởi vì cần một ngôi làng để nuôi một đứa bé. Ai có câu hỏi gì không?"
"Chúng có phải là đám trẻ Baudelaire." Một giọng nói từ cuối phòng "được nhắc đến trong vụ bắc cóc lũ trẻ nhà Quagmire bởi bá tước Omar không?"
Bọn trẻ nhà Baudelaire nhìn qua thấy một người phụ nữ mặc áo choàng tắm màu hồng sáng giơ lên một tờ báo Daily Punctilio "Trong báo nói là tên bá tước quỷ quái đó sẽ theo chân tụi nhỏ này. Tôi không muốn người như vậy trong làng mình!"
"Chúng ta không cần phải lo vấn đề đó, bà Morrow." Một thành viên Hội Người Cao Tuổi trả lời dịu dàng "Chúng ta sẽ giải thích sau. Giờ thì khi mấy đứa nhỏ có người giám hộ, thì người giám hộ sẽ cho chúng làm việc nhà, cho nên bọn trẻ nhà Baudelaire phải làm việc nhà cho nguyên cái làng này. Bắt đầu từ sáng mai, ba đứa phải có trách nhiệm làm bất cứ việc gì được yêu cầu."
Bọn trẻ nhìn nhau nghi ngại "Xin lỗi chứ." Klaus nói rụt rè "Nhưng một ngày chỉ có hai mươi bốn tiếng, mà ở đây có hàng trăm con người. Sao chúng cháu có thể làm hết việc cho mọi người chứ?"
"Im!" Nhiều thành viên Hội Người Cao Tuổi đồng thanh nói rồi người đàn bà trẻ nhất lên tiếng "Luật 920 nêu rõ rằng không ai được nói khi đứng trên bục trừ khi mấy đứa là cảnh sát viên. Mấy đứa là trẻ mồ côi, không phải là cảnh sát viên, nên im đi. Giờ, chiếu theo lũ quạ V.F.D, mấy đứa xếp lịch làm việc như sau: Buổi sáng, đám quạ đậu ở khu phố trên, nên mấy đứa làm tất cả công việc ở khu phố dưới để lũ quạ không cản trở. Buổi chiều, như mấy đứa thấy, lũ quạ đậu ở khu phố dưới, nên mấy đứa sẽ làm ở khu phố trên. Đặc biệt là chú ý đến đài phun nước mới của tụi ta, nó vừa được lắp sáng nay. Nó rất đẹp và cần được giữ gìn càng sạch càng tốt. Vào ban đêm, lũ quạ sẽ ngủ ở Cây Nevermore, ở ngoại ô làng, nên không có vấn đề gì ở đó. Có câu hỏi nào không?"
"Tôi có một câu hỏi." Người đan ông mặc quần caro hỏi. Ông ta đứng dậy từ ghế xếp và chỉ tụi nhỏ nhà Baudelaire "Chúng sẽ ở đâu? Cần một ngôi làng để nuôi một đứa bé, nhưng không có nghĩa là nhà chúng tôi bị làm phiền bởi tiếng ồn con nít chứ?"
"Vâng." Bà Morrow đồng ý "Tôi có thể cho chúng làm toàn bộ việc nhà nhưng tôi không muốn chúng làm lộn xộn nhà tôi."
Nhiều người dân khác nói lên "Nghe đây, nghe đây!" Họ nói, biểu hiện như kiểu "Tôi không muốn Violet, Klaus và Sunny Baudelaire sống với tôi!"
Một trong những người già nhất Hội Cao Tuổi giơ hai tay lên "Thôi nào." Ông ta nói "Làm cái gì mà ồn ào vậy. Tụi nhỏ sống với Hector, người đa năng của chúng ta. Ông ta sẽ cho chúng ăn, cho chúng mặc, đảm bảo chúng làm hết việc nhà và phải có trách nhiệm dạy chúng tất cả luật lệ của V.F.D, nên chúng sẽ không gây chuyện tệ hại gì đâu, điển hình là nói chuyện khi đứng trên bục."
"Cảm ơn trời." Người đàn ông quần caro lầm bầm.
"Giờ thì bọn trẻ nhà Baudelaire." Một người khác của Hội nói. Bà ấy ngồi xa cái bục nên phải rướn đầu lên nhìn tụi nhỏ, nón bà ta nhìn như sắp rớt khỏi đầu. "Trước khi Hector mang mấy đứa về nhà, ta chắc là mấy đứa có chút e ngại. Xui cái là tụi bây không được nói bây giờ, nếu không tụi ta sẽ biết nó là gì. Nhưng ông Poe có gửi cho chúng ta một số tài liệu liên quan đến tên bá tước Olaf này."
"Omar chứ." Bà Morrow sửa lại, chỉ vào tiêu đề bài báo.
"Im coi!" Hội Cao Tuổi nói "Giờ thì bọn trẻ nhà Baudelaire, ta chắc mấy đứa lo sợ về tên đồng bọn Olaf, nhưng với tư cách là người giám hộ, ngôi làng sẽ bảo vệ mấy đứa. Đó là lý do chúng ta vừa ban hành luật mới, luật 19833. Nêu rõ rằng không kẻ xấu nào được phép ở trong phạm vi làng.
"Nghe đây, nghe đây!" Người dân hét lên và Hội Người Cao Tuổi gật đầu chán nãn, làm lung lay cái nón con quạ.
"Giờ, nếu không còn câu hỏi nào." Một người cao tuổi kết luận "Hector, đưa tụi nhỏ nhà Baudelaire xuống bục rồi đưa về nhà đi."
Vẫn dán mắt vào sàn nhà, người đàn ông trong bộ đồ yếm lặng lẽ đi tới cái bục đưa chúng ra khỏi phòng. Bọn trẻ nhanh chân bắt kịp người đàn ông đa năng, ông ta chẳng nó một lời nào. Ông ta không vui khi chăm sóc ba đứa nhỏ sao? Hay ông ta bực Hội Người Cao Tuổi? Hay ông ta không thể nói? Nó làm bọn trẻ nhà Baudelaire nhớ đến một tên đồng bọn của bá tước Olaf, cái tên bán nam bán nữ và chẳng bao giờ nói. Bọn trẻ bước đi phía sau Hector, không dám đến gần người đàn ông im lặng kì lạ này.
Khi Hector mở cửa Tòa Thị Chính đưa bọn trẻ trở lại vỉa hè đầy quạ, ông ta thở dài - âm thanh đầu tiên mà bọn trẻ nghe từ ông ấy. Rồi ông ta nhìn xuống từng đứa trẻ nhà Baudelaire, mỉm cười thân thiện với chúng. "Ta chứa bao giờ thật sự thư thái." Ông ta nói với chúng bẳng một giọng ân cần "Cho tới khi ta rời khỏi Tòa Thị Chính. Hội Người Cao Tuổi làm ta thấy bị kìm kẹp. Mấy cái luật lệ hà khắc đó! Nó làm ta thấy kìm kẹp khi chẳng bao giờ nói được gì trong suốt mấy buổi họp hội. Nhưng ta luôn thấy tốt hơn nhiều ngay thời khắc ta bước ra khỏi tòa nhà. Giờ thì, có lẽ ta sẽ dành một ít thời gian với nhau, nên biết vài điều thẳng thắng nha. Thứ nhất, gọi ta là Hector. Thứ hai, ta hi vọn mấy đứa thích đồ ăn Mê Xi Cô vì ta chuyên nó. Và thứ ba, ta muốn mấy đứa xem vài thứ diệu kì, ta vừa đúng lúc. Mặt trời sắp lặn rồi."
Đúng rồi. Bọn trẻ nhà Baudelaire không nhận thấy, khi chúng bước ra khỏi Tòa Thị Chính, ánh sáng chiều tà đang vụt tắt và mắt trời vừa mới bắt đầu lặn xuống đường chân trời. "Thật dễ thương." Violet nói lịch sự, mặc dù con bé không hiểu có ghê gớm khi đứng ngắm hoàng hôn.
"Suỵt." Hector nói "Ai mà quan tâm mặt trời lặn chứ? Yên lặng chút đi và coi tụi quạ kìa. Nó sắp diễn ra vài giây nữa thôi."
"Chuyện gì sắp diễn ra?" Klaus nói.
"Suỵt." Hector nhắc lại, và rồi nó bắt đầu xảy ra. Hội Người Cao Tuổi đã nói cho bọn trẻ nhà Baudelaire nghe về lịch đậu của lũ quạ, nhưng ba đứa nhỏ không dành bất cứ giây nào để nghĩ đến vấn đề, cụm từ ở đây có nghĩa là "xem xét, thậm chí là một giây, xem nó sẽ như thế nào khi hàng ngàn con quạ bay lên cùng nhau với chỗ khác". Một trong mấy con quạ lớn nhất, ngồi trên hộp thư, bay lên đầu tiên, với một tiếng đập cánh cậu ấy - hay cô ấy, rất khó để nói từ khoảng cách xa - bắt đầu bay lên một vòng lớn trên đầu tụi nhỏ. Rồi một con quạ từ bệ cửa sổ Tòa Thị Chính bay lên nhập bọn với con quạ đầu tiên, rồi một con từ bụi cây gần bên, rồi một con từ dưới đường, rồi hàng trăm con quạ bắt đầu cất cánh cùng lúc, xoay vòng trên không, trông như một cái bóng không lồ nhất ra khỏi ngôi làng. Bọn trẻ nhà Baudelaire cuối cùng cũng có thể nhìn thấy toàn bộ con đường như thế nào, và chúng có thể săm soi từng chi tiết mấy tòa nhà khi lũ quạ rời khỏi chỗ đậu. Nhưng bọn trẻ không mấy gì nhìn ngôi làng. Thay vào đó, chúng nhìn lên, nhìn cảnh tượng bỉ ẩn tuyệt đẹp mà mấy con chim đó tạo thành một vòng lớn trên trời.
"Thật phi phường đúng chứ?" Hector hét lên. Đôi cánh tay dài xương xẩu của ông ta dang rộng, ông ấy phải la lớn lên với âm thanh đập cánh của đám chim "Thật phi thường đúng chứ?"
Violet, Klaus và Sunny gật đầu đồng ý rồi nhìn hàng ngàn con quạ bay lượn vòng quanh trên chúng như một đám khói hay đen tuyền như mực - giống loại mực tôi đang dùng để viết mấy sự kiện này đây - bằng cách nào đó tìm được đường đến thiên đàng. Âm thanh mấy đôi cánh như hàng triệu trang giấy đang lật, tạo thành gió lùa vào những gương mặt tươi cười. Trong một khoảnh khắc, với tất cả không khí xung quanh, bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire cảm thấy như thể chúng có thể bay lên không trung, bay khỏi bá tước Olaf và tất cả những rắc rồi của chúng, để tham gia cùng bầy quạ trên bầu trời đêm.
(Vậy là hết năm 2018 rồi. Chúc mọi người một năm cũ trôi qua mang đi hết những muộn phiền. Đón một năm mới thật vui vẻ nhiều niềm vui cùng gia đình, bạn bè.
Mong mọi người tiếp tục đồng hành cùng mình ở năm sau nhé!)