"Thật phi phường đúng chứ?" Hector nói, khi bọn quạ người xoay vòng và bắt đầu bay đi, như một đám mây đen khổng lồ, bay qua mấy tòa nhà và bay đi khỏi tụi trẻ mồ côi nhà Baudelaire "Thật sự rất tuyệt diệu đúng chứ? Ta cũng có ý giống như 'phi thường'."
"Chắc chắn rồi." Klaus đồng ý, không nói thêm là nó biết từ "tuyệt diệu" từ năm mười một tuổi.
"Ta xem nó mỗi đêm." Hector nói "Nó lúc nào cũng làm ta phấn khích. Và cũng làm ta đói bụng. Ta sẽ ăn gì tối nay nhỉ? Bánh gà xốt phô mai thì sao? Đó là một món ăn Mexico gồn bánh ngô cuộn quanh một miếng thịt gà, phủ lớp phô mai tan chảy và nước sốt đặt biệt mà tôi học được từ giáo viên lớp hai. Nghe thế nào?"
"Nghe hấp dẫn đấy." Violet nói.
"Vậy thì tốt." Hector nói "Ta kị mấy người kén ăn. À, đoạn đường tới nhà ta khá dài đó, nên vừa đi vừa nói chuyện nha. Đây, ta xách hành lý cho để hai đứa có thể ẵm em mình. Ta biết mấy đứa phải đi bộ từ trạm xe buýt nên con bé tập thể dục quá đủ rồi."
Hector gom hành lý của tụi nhỏ nhà Baudelaire rồi dẫn đường, con đường giờ đây vắng tanh trừ vài cộng lông quạ. Bên trên họ, lũ quạ rẽ hướng bên trái, Hector giơ vali của Klaus lên chỉ vào chúng "Ta không biết mấy đứa có biết câu 'Như lũ quạ bay' không." (Việt Nam mình là 'đường chim bay') Hector nói "Nó có nghĩa là 'tuyến đường trực tiếp nhất'. Nếu địa điểm nào cách xa lũ qua bay một dặm, thì đấy là đường ngắn nhất đi tới đó. Thường thì chẳng có gì để so với điều này, nhưng trường hợp bây giờ thì có. Chúng ta đang cách nhà ta một dặm theo đường quạ bay - khi tất cả những con quạ đó bay, trên thực tế là vậy. Ban đêm, chúng đậu ở cây Nevermore, chỗ đó là sân sau nhà ta. Nhưng ta đi tới đó xa hơn, dĩ nhiên rồi, vì ta phải đi qua V.F.D chứ không phải bay trên trời."
"Hector." Violet rụt rè hỏi "Chúng cháu tự hỏi V.F.D chính xác nghĩa là gì."
"Oh đúng rồi." Klaus nói "Nói cho chúng cháu biết nha."
"Dĩ nhiên là ta nói rồi." Hector nói "Nhưng ta không biết sao mấy đứa để tâm đến đến nó. Nó còn xàm hơn cái Hội Người Cao Tuổi."
Bọn trẻ nhà Baudelaire nhìn nhau không chắc chắn "Ý bác là sao?" Klaus hỏi.
"Ba trăm lẻ sáu năm trước." Hector nói "Một nhóm thám hiểm khám phá ra bầy quạ (murder of crows) ta vừa thấy."
"Sturo?" Sunny hỏi.
"Tụi cháu có thấy con nào bị giết đâu." Violet nói.
" 'Murder' là từ chỉ một đám quạ, giống như đàn ngỗng (flock of geese), đàn bò (herd of cows) và lời thể nguyện của bác sĩ nha khoa. Tiếp đó, mấy người thám hiểm bị ấn tượng với chu kì di cư của chúng - mấy đứa biết đó, chúng bay đến làng trên vào buổi sáng, làng dưới vào buổi chiều và lượn tới cây Nevermore vào lúc tối. Nó là một chu kì hết sức không bình thường, mấy nhà thám hiểm phấn khích với nó nên họ quyết định sống ở đây. Rồi sau đó, một ngôi làng mọc lên, họ đặt tên nó là V.F.D"
"Nhưng V.F.D là viết tắt của cái gì?" Violet hỏi.
"Ngôi Làng Những Người Mộ Đạo Gia Cầm (The Village of Fowl Devotees)." Hector nói " 'Người mộ đạo' là một từ chỉ những người tôn thờ cái gì đó còn 'Gia Cầm' ..."
"... nghĩa là 'chim'" Klaus kết thúc câu nói "Đó là bí ẩn của V.F.D à? Ngôi Làng Những Người Mộ Đạo Gia Cầm thôi à?"
"Ý cháu là sao, bí ẩn gì?" Hector hỏi "Đó đâu phải là bí ẩn gì đâu. Ai cũng biết mấy chữ đó nghĩa là gì mà."
Bọn trẻ nhà Baudelaire thở dài rầu rĩ, thất vọng, không phải một sự kết hợp dễ chịu "Ý em trai cháu là." Violet giải thích "Chúng cháu chọn V.F.D là nơi giám hộ mới của mình vì tụi cháu được kể một bí ẩn khủng khiếp - một bí ẩn liên quan tới mấy chữ viết tắt V.F.D."
"Ai kể cho mấy đứa nghe?" Hector hỏi.
"Bạn rất thân của chúng cháu." Violet trả lời "Duncan và Isadora Quagmire. Họ tìm hiểu được vài thứ về bá tước Olaf nhưng trước khi kịp kể cho chúng cháu nhiều hơn thì thì..."
"Chờ đã." Hector nói "Ai là bá tước Olaf? Bà Morrow nói bá tước Omar. Olaf là anh em ổng hả?"
"Không." Klaus nói rồi nhún vai khi nghĩ Olaf có an hem "Cháu e là tờ Daily Punctilio viết nhiều thứ sai sót."
"Vậy ta sao ta không sửa chúng lại cho đúng." Hector nói rồi quẹo "Kể cho ta nghe chính xác những gì xảy ra đi."
"Đó là một câu chuyện dài." Violet nói.
"Vậy à." Hector nói, cùng một nụ cười nhẹ nhàng "Ta có một quãng đường khá dài đó. Tại sao cháu không bắt đầu đi?"
Bọn trẻ nhà Baudelaire nhìn lên Hector, thở dài, rồi bắt đầu từ mở đầu, cũng khá lâu rồi nhưng thật bất ngờ là chúng lại nhớ rõ đến vậy. Violet kể Hector nghe về cái ngày đau thương ở bãi biển khi chị em nó nhận tin từ ông Poe rằng ba mẹ chúng đã chết trong trận hỏa hoạn thiêu rụi nhà chúng, Klaus kể Hector nghe về những ngày ở với bá tước Olaf. Sunny - với sự phiên dịch của Klaus và Violet - kể ông ta nghe về chú Monty tội nghiệp, rồi kể về những điều khủng khiếp xảy ra với dì Josephine. Violet kề Hector nghe về việc làm ở trại cưa Lucky Smell, Klaus kể ông ấy nghe về chuyện nhập học ở trường Prufrock Preparatory, Sunny liên hệ tới thời gian am đạm sống cùng Jerome và Esme Squalor ở chung cư số 667 Dark Avenue. Violet kể Hector nghe về những lần cải trang của bá tước Olaf, kể về từng tên đồng bọn của hắn ta, bao gồm ông tay móc, hai bà già mặt phấn, ông đầu hói mũi dài và tên bán nam bán nữ mà bọn trẻ nhà Baudelaire nhận ra trong khi Hector quá im lặng. Klaus kể Hector nghe về anh em sinh ba nhà Quagmire, kể về hành lang bí mật dưới lòng đất dẫn đến nhà chúng, kể về cái bóng bất hạnh bao trùm lên chúng từ ngày ở bãi biển. Rồi khi bọn trẻ nhà Baudelaire kể Hector nghe câu chuyện dài của chúng, chúng bắt đầu cảm thấy như thể người đàn ông đa năng này đang gánh vác nhiều hơn là hành lý của chúng. Chúng cảm thấy như thể ông ấy đang mang theo từng từ chúng nói, như thể từng sự kiện xui xẻo của chúng được Hector gánh bớt. Chuyện đời của chúng quá đau thương nên tôi không thể nào nói là chúng vui khi kể nó, nhưng khi Sunny kết thúc câu chuyện dài này, bọn trẻ nhà Baudelaire cảm thấy nhẹ gánh hơn.
"Kyun." Sunny kết luận, Violet nhanh dịch lại "Và đó là lý do tại sao tụi cháu chọn làng này, với hị vọng giải mã được bí ẩn V.F.D, giải cứu anh chị Quagmire, đánh bại bá tước Olaf một lần và mãi mãi."
Hector thở dài "Mấy đứa chắc phải vừa trải qua một thử thách." Ông ta nói, dùng từ nghĩa là "Một mớ rắc rối, hầu hết do lỗi của bá tước Olaf." Ông ấy dừng lại một giây nhìn từng đứa nhà Baudelaire "Mấy đứa rất can đảm, cả ba đứa, ta sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo mấy đứa có một mái nhà an toàn với ta. Nhưng ta phải nói cho mấy đứa nghe là ta nghĩ mấy đứa cùng đường rồi."
"Ý ông là sao?" Klaus hỏi.
"À thì, ta ghét phải thêm tin xấu vào câu chuyện khủng khiếp của mấy đứa vừa kể." Hector nói "Nhưng ta nghĩ mấy chữ viết tắt của bọn trẻ Quagmire kể mấy đứa và mấy chữ viết tắt của ngôi làng này chỉ là trùng hợp. Như ta đã nói, ngôi làng này được gọi là V.F.D hơn ba trăm năm nay rồi. Hầu như không có gì thay đổi từ đó. Bọn quạ luôn đậu cùng chỗ. Mấy cuộc họp Hội Người Cao Tuổi vẫn đúng giờ mỗi ngày. Ba của ta là người đa năng trước ta, ba ông ấy là người đa năng trước ông ấy, tiếp tục như vậy và như vậy. Thứ mới nhất trong làng là ba đứa và cái Đài Phun Nước Gia Cầm mới ở làng trên, thứ ta phải lau chùi ngày mai. Ta chẳng thấy ngôi làng này có cái gì che giấu bí ẩn để mấy đứa nhà Quagmire khám phá ra."
Bọn trẻ nhà Baudelaire nhìn nhau thất vọng "Pojik?" Sunny hỏi bực bội. Ý nó là "Ý ông là tụi cháu tới đây mà chẳng được gì?" Nhưng Violet dịch nó khác.
"Ý em gái cháu là." Violet nói "Thật là thất vọng khi biết chúng cháu tới sai chỗ rồi."
"Chúng cháu rất lo cho bạn mình." Klaus thêm vào "Nên chúng cháu không muốn từ bỏ việc tìm họ."
"Từ bỏ gì?" Hector nói "Ai nói là sẽ từ bỏ? Cái tên ngôi làng không giúp ích thì đâu có nghĩa là mấy đứa tới sai chỗ. Chắc chắn ta có nhiều việc để làm, nhưng trong thời gian rãnh ta có thể tìm kiếm nơi của Duncan và Isadora. Ta là người đa năng, không phải thám tử, nhưng ta sẽ giúp mấy cháu hết sức có thể. Mặc dù ta phải rất cẩn thận. Hội Người Cao Tuổi có nhiều luật lệ nên hầu như mấy đứa không thể làm bất cứ việc gì mà không phạm luật."
"Sao hội lại có nhiều luật như vậy?" Violet hỏi.
"Tại sao đám người đó có nhiều luật lệ à?" Hector nói rồi nhún vai "Làm vậy họ mới có thể cầm đầu mọi người xung quanh, ta đoán vậy. Nhờ mấy cái luật lệ của V.F.D, Hội Người Cao Tuổi có thể bắt mọi người mặc cái gì, nó thế nào, ăn gì, thậm chí là xây cái gì. Ví dụ luật 67 chỉ rõ rằng công dân không được chế hay dùng bất cứ thiết bị máy móc nào."
"Vậy là cháu không thể chế hay dùng mấy thiết bị máy móc sao?" Violet hỏi Hector "Chị em cháu giờ là công dân của V.F.D, ngôi làng này thành người giám hộ của chúng cháu rồi."
"Ta e là vậy." Hector nói "Cháu phải làm theo luật 67, và mấy luật khác."
"Nhưng Violet là một nhà sáng chế!" Klaus thốt lên "Thiết bị máy móc rất quan trọng với chị ấy!"
"Phải vậy không?" Hector nói và mỉm cười "Vậy thì cháu rất có ích với ta, Violet." Ông ta dừng lại nhìn xung quang như thể con đường đầy gián điệp dù nó hoàn toàn trống không "Cháu giữ bí mật chứ?" Ông ta hỏi.
"Vâng." Violet trả lời.
Hector nhìn quanh con đường lần nữa, rồi rướn người về phía trước bắt đầu nói bằng một giọng rất nhỏ "Khi Hội Người Cao Tuổi đề ra luật 67." Ông ta nói "Họ bắt ta bỏ hết mấy thứ sáng chế trong làng."
"Rồi ông nói sao?" Klaus hỏi.
"Ta không nói gì cả." Hector thừa nhận, dẫn bọn trẻ vòng qua một cái góc "Hội làm ta bị kìm kẹp quá để nói, mấy đứa biết mà. Nhưng đây là điều ta làm. Ta lấy hết mấy cái vật đó và giấu chúng ngoài cái chuồng, nơi ta dùng như một cái phòng sáng chế."
"Cháu luôn muốn có một phòng sáng chế." Violet nói mà thậm chí không nhận ra nó đang tìm trong túi cái dây ruy băng để cột tóc lên khỏi vướn mắt như thể nó sắp sáng chế thứ gì đó thay vì đang nói chuyện về nó "Ông đã phát minh được gì rồi, Hector?"
"Oh, mấy thứ lặc vặc ấy mà." Hector nói "Nhưng ta có một dự án không lồ sắp xong. Ta đang xây dựng một ngôi nhà di động bằng không khí nóng tự duy trì."
"Neebdes?" Sunny nói. Ý nó là "Ông có thể giải thích hơn không?" Nhưng Hector không cần sự khích lệ để nói về phát minh của mình.
"Ta không biết mấy đứa có từng đi khinh khí cầu chưa." Ông ta nói "Nhưng nó rất thú vị. Mấy đứa đứng trong một cái giỏ lớn, với một cái bóng khí khổng lồ trên đầu, mấy đứa có thể nhìn xuống đồng quê bên dưới, trải ra như một cái mền. Xuất sắc luôn. À thì phát minh của ta cũng không khác gì khinh khí cầu - trừ một cái là nó lớn hơn. Thay vì một cái giỏ lớn thì có mười hai cái giỏ, tất cả cột với nhau dưới nhiều cái bóng khi. Từng cái giỏ như một cái phòng, nên nó giông như một cái nhà bay. Nó hoàn toàn tự duy trì - một khi mấy đứa lên nó, thì không cần phải xuống nữa. Trên thực tế, nếu động cơ mới của ta hoạt động chắc chắn thì nó sẽ không phải đáp xuống. Động cơ sẽ chạy suốt hơn một trăm năm, sẽ có một cái giỏ không lồ chứa đầy đồ ăn, thức uống, quần áo và sách. Một khi nó hoàn thành, ta sẽ có thể bay khỏi V.F.D và Hội Người Cao Tuổi cùng những thứ khác không thể kìm kẹp ta nữa, sống suốt đời trên không trung."
"Nghe như thể là một phát minh phi thường." Violet nói "Nhưng làm thể nào mà ông có thể làm động cơ tự duy trì?"
"Đó mới là vấn đề." Hector thừa nhận "Nhưng có thể khi ba đứa nhìn thấy nó, ta có thể sửa động cơ cùng nhau."
"Cháu chắc Violet có thể giúp." Klaus nói "Nhưng cháu không phải là một nhà sáng chế gì cả. Cháu thích đọc sách hơn. V.F.D có thư viện tốt không?"
"Xui thay, không có." Hector nói "Luật 108 chỉ rõ rằng thư viện V.F.D không được chứa sách phạm luật. Nếu ai đó trong sách dùng thiết bị máy móc thì cuốn sách đó không được phép có mặt trong thư viện."
"Lắm luật vậy." Klaus nói "Vậy loại sách nào được phép?"
"Không nhiều." Hector nói "Gần như tất cả chúng đều ngu ngốc. Có quyển tên là "Con yêu tinh bé nhỏ nhất" chắc chắn là cuốn chán nhất. Một kẻ gây rối, với mấy chuyến phiêu lưu tẻ nhạt."
"Tệ thật." Klaus lặng lẽ nói "Cháu đã hi vọng cháu có thể tìm kiếm chút ích về V.F.D -cái bí ẩn chứ không phải về ngôi làng - trong thời gian rãnh."
Hector dừng lại nữa và nhìn quanh mấy con đường vắng tanh "Cháu giữ bí mật khác được không?" Ông ta hỏi, rồi bọn trẻ nhà Baudelaire gật đầu "Hội Người Cao Tuổi bảo ta đốt hết đống sách phá luật 108." Ông ta nói nhỏ giọng "Nhưng ta mang chúng vào chuồng để. Ta có một cái thư viện bí mật, cũng như phòng sáng chế bí mật."
"Wow." Klaus nói "Cháu đã thấy thư viện công cộng, thư viện cá nhân, thư viện trường, thư viện pháp lý, thư viện bò sát và thư viện ngữ pháp, nhưng chưa thấy thư viện bí mật. Thật thú vị."
"Thú vị chút." Hector đồng ý "Nhưng nó cũng làm ta thấy bị kìm kẹp. Hội Người Cao Tuổi rất rất tức giận nếu ai đó phá luật. Ta ghét phải nghĩ họ sẽ làm gì ta nếu biết ta bí mật dùng thiết bị máy móc và đọc lén mấy cuốn sách thú vị."
"Azzator!" Sunny nói, nghĩa là "Đừng lo - bí mật của ông sẽ được an toàn với chúng cháu!"
Hector nhìn xuống Sunny một cách tinh nghịch "Ta không hiểu 'Azzator' nghĩa là gì cả, Sunny." Ông ta nói "Nhưng ta đoán nó nghĩa là 'Đừng quên cháu nha!' Violet sẽ dùng phòng sáng chế, Klaus dùng thư viện, còn cháu ta có thể làm được gì đây? Cháu thích làm gì nhất?"
"Cắn!" Sunny trả lời ngay, nhưng Hector khựng lại và nhìn quanh.
"Đừng có nói nó lớn vậy, Sunny à!" Ông ta thì thầm "Luật 4561 chỉ rõ rằng cư dân không được dùng miệng để tạo vật. Nếu Hội Người Cao Tuổi biết cháu cắn mọi thứ vì sở thích, thì ta không thể tưởng tượng họ sẽ làm gì. Ta chắc là chúng ta sẽ tìm được vài thứ cho cháu cắn, nhưng cháu phải làm bí mật. Giờ thì, ta tới rồi."
Hector dẫn tụi nhỏ nhà Baudelaire quẹo lần cuối rồi bon trẻ có cái nhìn đầu tiên về nơi chúng sẽ sống. Con đường chúng đi đơn giản kết thúc tại khúc quẹo, đưa chúng đến một nơi rộng và bằng phẳng như vùng đất chúng đã đi qua chiều nay, cùng với ba hình dạng mờ ảo hiện ra trong quang cảnh bằng phẳng ấy. Đầu tiên là ngôi nhà rộng lớn, chắc chắn, với cái mái nhà nhọn hoắc và cái hiên nhà to lớn đủ chỗ cho một cái bàn ăn ngoài trời thêm bốn cái ghế gỗ. Thứ hai là một cái nhà kho khổng lồ, sát ngay bên ngôi nhà, nó giấu phòng sáng chế và thứ viện mà Hector nói đến. Nhưng cái hình ảnh thứ ba mới làm bọn nhỏ nhìn chằm chằm.
Hình ảnh thứ ba trên vùng đất đó là cây Nevermore, nhưng vậy thì quá đơn giản khi nói nó như nói Biển Thái Bình Dương đầy nước, hay bá tước Olaf là con người thâm độc, hay chuyện Beatrice và tôi hơi buồn một tí. Cây Nevermore khổng lồ, một từ ở đây có nghĩa là "sự phát triển thể chất vượt mức ở một loại thực vật" cụm từ ở đây có nghĩa là "nó là cái cây bự nhất mà bọn trẻ nhà Baudelaire từng thấy". Thân cây của nó rộng tới nổi bọn trẻ nhà Baudelaire có thể đứng phía sau nó với một con voi, ba con ngựa, một người ca sĩ opera mà không bị nhìn thấy. Nó vươn cành ra mọi hướng, như một cây quạt cao hơn nhà, rộng hơn nhà kho, và cái cây thậm chí còn cao rộng hơn cái thứ đậu trên nó. Từng con quạ của làng V.F.D đậu trên cành, tạo thành một lớp đen mờ run run dày đặt lên kích thước quá khổ của cái cây. Bọn quạ tới nhà Hector khi chúng bay, thay vì đi bộ, lũ chim đến trước bọn trẻ nhà Baudelaire, không khí tràn ngập sự xào xạc lặng lẽ của lũ chim cục cựa trong đêm. Một vài con đã ngủ, bọn trẻ có thể nghe tiếng ngáy khi chúng đến gần ngôi nhà mới hơn.
"Mấy đứa nghĩ sao?" Hector hỏi.
"Siêu khủng." Violet nói.
"Phi thường." Klaus nói.
"Ogufod!" Sunny nói, nghĩa là "Quá trời quạ!"
"Tiếng của lũ quạ chắc là khác lúc đầu nhỉ." Hector nói, dẫn tới bậc thềm nhà "Nhưng mấy đứa sẽ quen với chúng thôi. Ta luôn để cửa sổ mở khi ngủ. Tiếng lũ quạ gợi nhớ đến biển, và ta thấy bình yên khi nghe chúng rồi chìm vào giấc ngủ. Nói đến chuyện ngủ, chắc mấy đứa mệt rồi. Ta có chuẩn bị ba phòng trên lầu, nhưng nếu mấy đứa không thích chúng, thì có thể chọn cái khác. Có nhiều phòng trong nhà lắm. Đủ cả phòng cho anh em nhà Quagmire khi ta tìm thấy chúng. Có vẻ là năm đứa sẽ sống hạnh phúc với nhau cho dù có làm việc cho cả cái làng này."
"Thật thú vị." Violet nói, mỉm cười với Hector. Nó làm bọn trẻ vui khi nghĩ hai đứa nhỏ àn toàn, thay vì trong sự giam giữ của bá tước Olaf "Duncan là nhà báo, nên có thể cậu ấy sẽ bắt đầu viết báo - rồi V.F.D sẽ không phải đọc mấy tờ báo lá cải như tờ Daily Punctilio."
"Còn Isadora là nhà thơ." Klaus nói "Cậu ấy có thể viết một tập thơ cho thư viện - không viết về những thứ phạm luật."
Hector bắt đầu mở cửa nhà, nhưng rồi dừng lại và nhìn bọn trẻ nhà Baudelaire kì lạ "Nhà thơ à?" Ông ta hỏi "Con bé viết thể loại thơ gì?"
"Thơ hai câu." Violet trả lời.
Hector nhìn bọn trẻ càng lạ hơn. Ông ta đặt hành lý bọn trẻ nhà Baudelare xuống và lục túi áo yếm "Thơ hai câu à?" Ông hỏi.
"Vâng." Klaus nói "Cậu ấy thích viết thơ vần điệu với nhau dài hai dòng."
Hector nhìn bọn trẻ một ánh nhìn kì lạ mà tụi nó chưa bao giờ thấy rồi rút tay ra khỏi túi đưa chúng xem một mẩu giấy bị cuộn nhỏ lại "Giống vầy hả?" Ông ta hòi rồi mở tờ giấy ra. Bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire nheo mắt đọc nó trong ánh hoàng hôn nhạt dần, rồi khi chúng đọc được, chúng phải đọc lại để đảm bảo ánh sáng không chơi xỏ những gì chúng đọc được trên cuộn giấy đó, dòng chữ viết tay run rẩy nhưng quen thuộc:
Vì những viên đá quý mà chúng tớ bị bắt ở đây.
Chỉ có các cậu mới có thể chấm dứt nỗi sợ của chúng tớ.
(For sapphires we are held in here.
Only you can end our fear.)
(Tình hình là mới khám nghĩa vụ quân sự xong. Có khả năng cao là đi. Còn nhiều tập chưa dịch cho cả nhà quá :( )