Ngôi Làng Tồi Tệ
Lemony Snicket
www.dtv-ebook.com

Chương 8

Buổi sáng hôm sau bắt đầu với tia nắng dài đầy màu sắc, Sunny ngồi trốn dưới gốc cây Nevermore. Nó tiếp tục với âm thanh thức giấc của lũ quạ, Klaus nghe thấy từ thư viện trong kho, tiếp theo là mấy con quạ bay thành vòng trên bầu trời, Violet nhìn thấy khi nó rời khỏi phòng sáng chế. Ngay khi Klaus cùng chị nó ra khỏi nhà kho, còn Sunny bò trên mãnh đất bằng phẳng tới chỗ anh chị nó, mấy con quạ ngừng bay vòng rồi cùng nhau bay lên làng trên, cái buổi sáng thật đẹp, thanh bình đó mà khi tôi miêu tả nó, tôi xém quên nó là một buổi sáng thật buồn đối với tôi, một buổi sáng mà tôi ước mình có thể gạch bỏ mãi mãi khỏi cuốn lịch nhà Snicket. Nhưng tôi không thể xóa ngày này, với tôi cũng không thể viết một cái kết có hậu cho cuốn sách này, đơn giản vì câu chuyện này không diễn ra theo cách đó. Cho dù buổi sáng đó dễ thương bao nhiêu, hay sự tự tin của bọn trẻ nhà Baudelaire về những gì chúng khám phá suốt đêm bao nhiêu, thì cũng không có kết thúc tốt đẹp nào ở cuối câu chuyện này, cũng như chẳng có con voi nào ở cuối đường chân trời V.F.D.

"Chào buổi sáng." Violet nói với Klaus, rồi ngáp.

"Chào buổi sáng." Klaus trả lời. Nó cầm hai quyển sách trong tay, nhưng hướng về phía Sunny, con bé đang bò tới "Mọi thứ trong phòng sáng chế với Hector sao rồi?"

"À, Hector ngủ gục vài tiếng trước." Violet nói "Nhưng chị khám phá vài sai sót nhỏ trong ngôi nhà bay khí cầu. Bộ dẫn suất yếu do vài vấn đề với máy phát điện Hector làm. Nghĩa là độ bơm khí cầu không đồng đều, nên chị đã thiết lập lại một số ống dẫn chính. Ngoài ra, hệ thống tuần hoàn nước được vận hành trên mấy ống dẫn không phù hợp, làm mặt tự duy trì nhiên liệu sẽ không kéo dài đủ lâu như kế hoạch, nên chị định tuyến lại ống hệ thống nước."

"Ning!" Sunny gọi khi nó tới với anh chị nó.

"Chào buổi sáng, Sunny." Klaus nói "Violet đang kể anh nghe chị ấy tìm thấy vài lỗi sai trong phát minh của Hector, nhưng chị ấy nghĩ có thể sửa chúng."

"Chị là chị muốn kiểm tra thử toàn bộ thiết bị trước khi nó bay lên, nếu có thời gian." Violet nói rồi ẵm Sunny lên "Nhưng chị nghĩ mọi thứ nên hoạt động thật tốt. Đó là một phát minh phi thường. Một nhóm người nhỏ sẽ thật sự dành phần đời còn lại sống an toàn trên không. Em có phát hiện được gì trong thư viện không?"

"Đầu tiên, em thấy mấy cuốn sách về luật V.F.D thật sự khá là hấp dẫn." Klaus nói "Ví dụ luật 19 chỉ rõ rằng những cây viết được làm từ lông quạ mới được lưu hành trong làng. Rồi luật 39 chỉ rõ rằng bất cứ thứ gì làm từ lông quạ là bất hợp pháp. Làm sao người dân có thể tuân theo hai quy tắc cùng lúc chứ?"

"Chắc là họ không có cây viết nào cả." Violet nói "Nhưng điều đó không quan trọng. Em có tìm thấy điều gì có ích trong mấy cuốn sách luật không?"

"Có." Klaus nói, rồi mở một trong hai quyển sách nó cầm "Nghe này: Luật 2493 chỉ rõ rằng bất kì người nào bị đưa lên giàn hỏa thiêu đều có cơ hội để phát biểu trước khi ngọn lửa được thắp lên. Ta có thể tới nhà giam làng trên bây giờ để đảm bảo Jacques có đặc ân đó. Trong bài phát biểu, ông ấy có thể nói với mọi người ông ta thật sự là ai, và tại sao ông ta có cái hình xăm đó."

"Nhưng ông ấy đã cố làm vậy hôm qua trong buổi họp rồi." Violet nói "Không ai tin ông ấy hết. Thậm chí không ai thèm nghe."

"Em cũng đang nghĩ vậy." Klaus nói, mở quyển sách thứ hai ra "Cho đến khi em đọc điều này."

"Towhee?" Sunny hỏi, nghĩa là "Có luật nào chỉ rõ người khác phải lắng nghe người diễn thuyết không?"

"Không." Klaus trả lời "Đây không phải là sách luật. Đây là sách tâm lý học, kiến thức trí óc. Nó bị loại bỏ khỏi thư viện vì có một chương về bộ lạc Cherokee của Bắc Mỹ. Họ làm mọi thứ bằng lông vũ, điều đó phá luật 39."

"Thật buồn cười." Violet nói.

"Em đồng ý." Klaus nói "Nhưng em mừng vì cuốn sách đó ở đây, thay vì trong làng, vì nó cho em một ý tưởng. Có một chương về tâm lý đám đông."

"Wazay?" Sunny hỏi.

"Đám đông là một đám người." Klaus giải thích "Thường là một đám đông giận dữ."

"Như người dân và Hội Người Cao Tuổi ngày hôm qua." Violet nói "Trong Tòa Thị Chính. Họ cực kì tức giận."

"Chính xác." Klaus nói "Giờ thì nghe này." Đứa giữa nhà Baudelaire mở quyển sách thứ hai ra và bắt đầu đọc "Chiều hướng hùa theo do tìm thức dễ bị lung lay của đám đông nằm trong số những ý kiến đơn độc, thể hiện rõ ràng tại các điểm khác nhau trong trường âm thanh." ( Dịch cho 'xém' dễ hiểu chứ không theo chuyên môn nha bà con)

"Chiều hướng gì? Âm thanh gì?" Violet hỏi "Nghe cứ như em đang nói về opera."

"Quyển sách này có nhiều từ chuyên môn." Klaus nói "Nhưng may thay có một quyển từ điển trong thư viện của Hector. Nó bị loại bỏ khỏi V.F.D vì chứa từ 'thiết bị điện tử'. Mấy câu đó có nghĩa là nếu một vài người, rải rác trong số đám đông, bắt đầu la lên ý kiến của họ, ngay sau đó, toàn bộ đám đông sẽ đồng tình theo. Nó diễn ra trong buổi họp hội đồng ngày hôm qua - môt vài người nói mấy điều nóng nảy, rồi ngay sau đó nguyên cái phòng bực tức theo."

"Vue." Sunny nói, nghĩa là "À, em nhớ rồi."

"Khi chúng ta tới nhà giam." Klaus nói "Chúng ta phải đảm bảo Jacques được phép phát biểu. Rồi khi ông ấy giải thích bản thân, chúng ta sẽ tự mình chia ra trong đám đông rồi la lên những thứ như 'Tôi tin ông ấy.' rồi 'hoan hô, hoan hô!' tâm lý đám đông sẽ giúp Jacques tự do."

"Em thật sự nghĩ nó sẽ thành công chứ?" Violet hỏi.

"Em muốn thử nó." Klaus nói "Giống như chị muốn thử cái nhà bay khí cầu đó. Giờ thì Sunny, em khám phá được điều gì sau khi dành nguyên đêm dưới gốc cây?"

Sunny giơ bàn tay nhỏ lên cho anh chị nó xem một cuộn giấy khác nữa. "Thơ hai dòng!" Nó hét lên đắc thắng, anh chị nó tụm lại đọc nó.

Thứ đầu tiên các cậu đọc có chứa manh mối:

Một cách viết tắt để nói chuyện với các cậu.

(The first thing you read contains the clue:

An initial way to speak to you.)

"Làm tốt lắm Sunny." Violet nói "Đây chắc chắn là một bài thơ khác của Isadora Quagmire."

"Và nó có vẻ đưa chúng ta trở lại bài thơ ban đầu." Klaus nói "Nó ghi 'Thứ đầu tiên các cậu đọc có chứa manh mối.'."

"Nhưng còn 'Một cách viết tắt để nói chuyện với các cậu.' là sao?" Violet hỏi "Viết tắt, giống như V.F.D à?"

"Có lẽ thế." Klaus trả lời "Nhưng 'viết tắt' còn có nghĩa là 'duy nhất'. Em nghĩ Isadora có ý đây là cách duy nhất để cậu ấy nói với chúng ta - qua mấy bài thơ này."

"Nhưng chúng ta biết rồi mà." Violet nói "Mấy bạn nhà Quagmire sẽ không cần nói điều này với chúng ta. Nhìn lại tất cả các bài thơ xem. Biết đâu nó cho ta một cái nhìn toàn vẹn hơn."

Violet lấy hai bài thơ kia ra khỏi túi, rồi ba chị em xem xét cùng nhau.

Vì những viên đá quý mà chúng tớ bị bắt ở đây.

Chỉ có các cậu mới có thể chấm dứt nỗi sợ của chúng tớ.

Chúng tớ không thể nói cho đến lúc bình minh.

Không từ nào có thể thốt ra từ cái mỏ chim buồn bã này."

Thứ đầu tiên các cậu đọc có chứa manh mối:

Một cách viết tắt để nói chuyện với các cậu.

(For sapphires we are held in here.

Only you can end our fear.

Until dawn comes we cannot speak.

No words can come from this sad beak.

The first thing you read contains the clue:

An initial way to speak to you.)

"Phần cái mỏ vẫn là chỗ hoang mang nhất." Klaus nói.

"Leucophrys!" Sunny nói, nghĩa là "Em nghĩ em có thể giải thích nó - mấy con quạ mang thơ đến."

"Sao được chứ?" Violet hỏi.

"Loidya!" Sunny trả lời, nghĩa là "Em chắc chắn không ai tới gần cái cây suốt đêm hết, rồi khi bình minh, tờ giấy rơi xuống từ tán cây bên trên."

"Em có nghe về bồ câu đưa thư." Klaus nói "Mấy con chim đó mang thư cho người khác. Nhưng em chưa bao giờ nghe quạ đưa thư."

"Có lẽ chúng không biết là chúng đưa thư." Violet nói "Mấy bạn nhà Quagmire có thể cột thư vào tụi quạ bằng cách nào đó - bỏ vô mỏ chúng hoặc vào lông - rồi bài thơ rớt ra khi chúng ngủ trên cây Nevermore. Anh em họ chắc phải ở đâu đó trong làng. Nhưng ở đâu chứ?"

"Ko!" Sunny hét lên, chỉ vào bài thơ.

"Sunny nói đúng." Klaus nói phấn khích "Nó nói 'Chúng tớ không thể nói cho đến lúc bình minh.'. Nghĩa là họ chuyển bức thư đi vào buổi sáng, khi lũ quạ đậu ở làng trên."

"Vậy thì có thêm một lý do để chúng ta lên làng trên." Violet đáp "Ta có thể cứu Jacques trước khi ông ấy bị đưa lên giàn hỏa thiêu, rồi tìm kiếm các bạn nhà Quagmire. Không có em, Sunny, chúng ta sẽ không biết nên tìm anh chị nhà Quagmire ở đâu cả."

"Hasserin." Sunny nói, nghĩa là "Không có anh, Klaus, chúng ta sẽ không biết cách cứu Jacques."

"Và không có chị, Violet." Klaus nói "Chúng ta sẽ không có cơ hội thoát khỏi làng này."

"Và nếu chúng ta cứ đứng ở đây." Violet nói "Ta sẽ không cứu được ai cả. Đi đánh thức Hector thôi, đi thôi. Hội Người Cao Tuổi nói họ sẽ đưa Jacques lên giàn hỏa thiêu ngay sau bữa sáng."

"Yikes!" Sunny nói, nghĩa là "Không còn nhiều thời gian đâu." Nên bọn trẻ nhà Baudelaire không mất nhiều thời gian đi vào kho, qua thư viện của Hector, nó to tới mức chị em nhà Baudelaire không thể tin được Klaus đã tìm thấy được thông tin hữu ích trong rừng sách và kệ sách này. Có mấy cái kệ cao tới nỗi bạn phải đứng trên thang mới tới được tầng trên cùng, có mấy kệ lại thấp tới nỗi bạn phải bò trên sàn mới đọc được cái tựa. Có mấy cuốn sách trông thật nặng nề, có mấy cuốn lại quá nhẹ để ở một chỗ, có mấy cuốn sách nhìn chán tới mức chị em nó hông thể tưởng tượng sẽ đọc chúng - nhưng cũng có nhiều cuốn sách vẫn còn chất thành đống lớn, hay trải ra đầy bàn sau buổi đọc sách thâu đêm của Klaus. Violet và Sunny muốn dừng lại xếp chúng một chút, nhưng chúng biết chúng không có nhiều thời gian.

Phía sau kệ sách cuối thư viện là phòng sáng chế của Hector, nơi Klaus và Sunny lần đầu tiên nhìn qua ngôi nhà bay khí cầu tự duy trì, một công trình vĩ đại. Mười hai cái giỏ khồng lồ, mỗi cái có kích thước một cái phòng nhỏ, xếp chồng lên nhau trong góc, được kết nối với nhau bằng các loại ống dẫn, ống nước, dây cộ, bao quanh mấy cái giỏ là mấy tấm kim loại lớn, khung lưới gỗ, bình thủy tinh, túi giấy, hộp nhựa, cuộn dây bện, cùng với một số thiết bị cơ khí lớn có nút, công tắc, bánh răng, và một đống khí cầu chưa bơm. Ngôi nhà bay khí cầu tự duy trì quá sức bao la và đầy đủ làm hai đứa em nhà Baudelaire nhớ tới lúc tụi nó hình dung ra bộ não sáng chế của Violet, từng phần của nó quá sức thú vị làm Klaus và Sunny không biết nên xem cái gì đầu tiên. Nhưng bọn trẻ nhà Baudelaire biết chúng không có nhiều thơi gian nên thay vì giải thích phát minh này cho hai đứa em của mình, Violet bước nhanh tới một trong những cái giỏ mà Klaus với Sunny ngạc nhiên vì nó có giường cùng Hector đang ngủ.

"Chào buổi sáng." Người đàn ông đa năng nói, khi Violet nhẹ nhàng kêu ông ấy dậy.

"Nay là một buổi sáng đẹp trời." Con bé đáp "Chúng cháu đã tìm thấy nhiều thứ hay ho. Chúng ta sẽ giải thích mọi thứ trên đường lên làng trên."

"Làng trên sao?" Hector nói, bước ra khỏi giỏ "Nhưng lũ quạ đang đậu ở làng trên mà. Chúng ta làm việc ở làng dưới vào buổi sáng mà, nhớ không?"

"Chúng ta sẽ không làm bất kì việc gì sáng nay cả." Klaus nói chắc nịch "Đó là một trong những thứ chúng cháu cần giải thích."

Hector ngáp, vươn vai, dụi mắt rồi cười với tụi nhỏ "Rồi, bắt tay vào việc." Ông ta nói, dùng một câu thành ngữ có nghĩa là "Bắt đầu nói với ta về kế hoạch của mấy đứa đi."

Chị em nó đưa Hector ra khỏi phòng sáng chế, thư viện và chờ ông ta khóa cửa kho. Rồi khi chúng bắt đầu những bước đầu tiên trên vùng đất bằng phẳng về phía làng trên, bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire bắt tay vào việc. Violet kể cho Hector về những cải tiến nó làm trên sáng chế của ông ấy, Klaus kể về những thứ nó đọc được từ thư viện của Hector, Sunny kề - với sự phiên dịch của anh chị nó - về khám phá của nó làm thế nào mà bài thơ của Isadora được mang đến. Ngay khi bọn trẻ nhà Baudelaire trải cuộn giấy ra cho Hector đọc ba bài thơ, họ đã đến rìa làng trên đang bị bao phủ đầy quạ.

"Vậy là bọn trẻ nhà Quagmire đang ở đâu đó trong làng trên." Hector nói "Nhưng ở đâu?"

"Cháu không biết." Violet thừa nhận "Nhưng tốt hơn hết là chúng ta cố gắng cứu Jacques đầu tiên. Nhà giam làng trên ở đâu thế?" Violet hỏi Hector.

"Nó băng qua Đài Phun Nước Gia Cầm." Người đàn ông đa năng trả lời "Nhưng chắc chúng ta không cần phương hướng. Nhìn phía trước kìa."

Bọn trẻ nhìn, có thể thấy một vài người dân cầm đuốc và bước về phía trước "Chắc qua bữa sáng rồi." Klaus nói "Ta phải nhanh lên."

Bọn trẻ nhà Baudelaire bước đi nhanh hết sức giữa đám quạ đang đậu trên mặt đường, còn Hector đang bước theo chúng với sự kềm kẹp, ngay khi chúng qua khúc quanh đến Đài Phun Nước Gia Cầm - hay ít nhất là những gì họ có thể thấy của nó. Đài phun nước tràn ngập quạ rung rinh đôi cánh trong nước để tắm táp buổi sáng, và bọn trẻ nhà Baudelaire khó có thể thấy một cái lông kim loại nào của cái tượng thấy gớm. Qua khuông viên là một tòa nhà với cửa sổ song sắt, mấy con quạ đậu trên song sắt, và mấy cây đuốc người dân mang theo đứng thành nữa vòng tròn quanh cửa ra vào. Người dân V.F.D đang đến nhiều hơn từ mọi phía, ba đứa nhỏ có thể thấy vài người Hội Cao Tuổi đội nón quạ đứng cùng nhau rồi nghe bà Morrow nói gì đó.

"Hình như ta vừa đến kịp lúc." Violet nói "Tốt hơn hết ta nên chia ra khắp đám đông. Sunny, em ở phía bên trái kia nha. Chị sẽ bên phải kia."

"Rõ!" Sunny nói, bắt đầu bò qua một nữa vòng người.

"Ta nghĩ ta sẽ ở đây." Hector nói âm thầm, nhìn xuống mặt đất, nhưng bọn trẻ không có thời gian tranh luận với ông ấy. Klaus bắt đầu bước đi xuống giữa đám đông.

"Chờ đã!" Klaus hô lên, di chuyển khó khăn qua đám người "Luật 2493 chỉ rõ rằng bất kì ai bị mang lên giàn hỏa thiêu có cơ hội phát biểu trước khi đốt lửa."

"Đúng vậy." Violet hét lên từ phía bên phải đoàn người "Lắng nghe Jacques nào!"

Sĩ Quan Luciana bước đến trước Violet, làm nó xém đập đầu vô cái nón bảo hiểm của cảnh sát trưởng. Bên dưới kính chắn của nón bảo hiểm, Violet có thể thấy môi son của Luciana mỉm một nụ cười nhỏ "Quá muộn rồi." Bà ta nói, một vài người dân quanh bà ấy lầm bầm đồng tình. Với một tiếng clunk! của đôi boot, bà ấy bước qua một bên để Violet thấy chuyện gì đã xảy ra. Từ phía bên trái đoàn người, Sunny bò qua đôi giày của người đứng gần nhà giam nhất, Klaus rướn người qua vai ông Lesko để nhìn rõ thứ mọi người đang nhìn.

Jacques đang nằm trên mặt đất với đôi mắt nhắm chặt, hai thành viên của Hội Người Cao Tuổi đang phủ một tấm vải trắng lên ông ta, như thể họ đang chăm giấc ngủ cho ông ấy. Nhưng đọc giả thân yêu ơi, tôi ước gì tôi có thể viết như vậy, nhưng ông ta không ngủ. Bọn trẻ nhà Baudelaire đã đến nhà giam làng trên trước khi người dân V.F.D có thể đưa ông ấy lên giàn thiêu, nhưng chúng vẫn không đến kịp lúc.