Ngôi Làng Tồi Tệ
Lemony Snicket
www.dtv-ebook.com

Chương 7

Trong thế giới mênh mông, khốc liệt của chúng ta, có hàng tá nơi khó chịu để ở. Bạn có thể ở trong một dòng sông đầy mấy con lươn điện cáu gắt, hay ở trong một siêu thị đầy những tên chạy điền kinh lẩn quẩn. Bạn có thể ở trong một khách sạn không có người dọn phòng, hay bạn có thể lạc lối ở một khu rừng đang từ từ chìm trong biển nước. Bạn có thể ở trong một cái tổ ong hay một sân bay bỏ hoang hoặc là trong văn phòng của một bác sĩ phẫu thuật nhi đồng, nhưng một trong những thứ khó chịu nhất có thể xảy ra với bạn là thấy bản thân mình đang ở trong tình thế khó xử, đó là nơi bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire tìm thấy chúng đang ở đêm đó. Tìm thấy bản thân trong tình thế khó xử nghĩa là mọi thứ dường như đầy hoang mang, nguy hiểm, bạn không biết phải làm cái quái gì trên đời này với nó, và đây là một trong những thứ tệ hại nhất mà bạn phải đối mặt. Ba đứa trẻ nhà Baudelaire ngồi trong nhà bếp của Hector khi người đàn ông đa năng đang nấu một bữa tối Mexico khác, tất cả những tình thế khó xử của chúng cứ như củ khoai tây nhỏ mà ông ấy cắt làm ba phần.

"Mọi thứ có vẻ rối rắm." Violet nói rầu rĩ "Anh em sinh ba nhà Quagmire đang đâu đó gần đây, nhưng ta không biết ở đâu, manh mối duy nhất ta có là hai bài thơ rối ren. Giờ thì có một người đàn ông không phải là bá tước Olaf, nhưng ông ta có một hình xăm con mắt trên mắt cá chân, ông ta muốn nói với chúng ta vài điều về ba mẹ."

"Còn hơn cả rối rắm nữa." Klaus nói "Nó là nguy hiểm. Ta cần phải giải cứu anh em nhà Quagmire trước khi bá tước Olaf làm gì đó ghê gớm, ta cần phải thuyết phục Hội Người Cao Tuổi rằng người đàn ông họ buộc tội đúng là Jacques, vì họ sẽ đưa ông ấy lên giàn hỏa thiêu."

"Quandary?" Sunny nói, nghĩa là "Ta phải làm cái quái gì trên đời với nó đây?"

"Chị không biết ta có thể làm gì, Sunny." Violet trả lời "Chúng ta dành ra cả ngày cố tìm ra bài thơ nghĩa là gì, rồi chúng ta cố gắng hết sức thuyết phục Hội Người Cao Tuổi là Sĩ Quan Luciana đã lầm." Con bé và em nó nhìn Hector, người chắc chắn không cố hết sức với Hội Người Cao Tuổi nhưng thay vào đó là cố hết sức ngồi trên ghế xếp mà không nói lời nào.

Hector thở dài và nhìn tụi nhỏ một cách buồn rầu "Ta biết ta nên nói gì đó." Ông ta nói với chúng "Nhưng ta cảm thấy quá kềm kẹp. Hội Người Cao Tuổi quá áp đặt nên ta không thể nói bất kì lời nào trong buổi họp. Tuy nhiên ta có thể nghĩ ra vài thứ chúng ta có thể làm để giúp."

"Là gì thế?" Klaus hỏi.

"Ta có thể thưởng thức món huevos rancheros." Ông ta nói "Huevos rancheros là trứng chiên với đậu, dùng chung với bánh nướng tortilla và khoai tây trong nước sốt cà chua cay."

Chị em nó nhìn nhau, cố tưởng tượng làm thế nào cái dĩa đồ ăn đó có thể mang chúng ra khỏi cái tình thế khó xử này "Nó giúp được gì chứ?" Violet hỏi nghi ngại.

"Ta không biết." Hector thừa nhận "Nhưng chúng sắp xong rồi, ta có thể tự nói là công thức của mình ngon đó. Thôi nào, ăn đi. Có lẽ một bữa tối ngon lành sẽ giúp mấy đứa nghĩ thông."

Tụi nhỏ thở dài, nhưng gật đầu đồng ý, rồi dứng dậy dọn bàn, tò mò thế là đủ rồi, một bữa tối tuyệt vời trên thực tế giúp bọn trẻ nhà Baudelaire nghĩ ra vài điều. Khi Violet cắn thử miếng đậu, con bé cảm thấy các bánh răng, đòn bẩy trong bộ não sáng chế của nó bắt đầu hoạt động. Khi Klaus chấm bánh nướng tortilla vào nước sốt cà chua cay, nó bắt đầu nghĩ những quyển sách đã đọc có thể hữu dụng. Còn Sunny khi nó trây lòng đỏ trứng lên mặt, nó cắn bốn cây răng sắt nhọn lại với nhau cố nghĩ một việc hữu hiệu cho chúng. Ngay khi bọn trẻ nhà Baudelaire kết thúc bữa tối mà Hector chuẩn bị cho chúng, ý tưởng của chúng đã trỗi dậy và phát triển thành kế hoạch đầy đủ, giống như cây Nevermore đã mọc lên từ một hạt giống tí hon từ rất lâu rồi hay Đài Phun Nước Gia Cầm vừa được xây gần đây từ bản thiết kế ghê tởm của ai đó.

Sunny nói đầu tiên "Kế hoạch!" nó nói.

"Là gì Sunny?" Klaus hỏi.

Với ngón tay nhỏ xíu phủ đầy nước sốt cà chua, Sunny chỉ ra ngoài cửa sổ chỗ cây Nevermore, đang phủ đầy quạ V.F.D như thường lệ "Merganser!" Con bé nói chắc chắn.

"Em cháu nói sáng mai ở đó sẽ chắc chắn có một bài thơ khác của Isadora ở cùng vị trí." Klaus giải thích với Hector "Con bé muốn dành nguyên đêm nay ngồi dưới gốc cây. Con bé nhỏ xíu nên cho dù ai mang thư tới cũng chắc chắn không phát hiện ra nó, em ấy có thể tìm hiểu làm sao mấy bài thơ hai dòng tới được với chúng ta."

"Và điều đó sẽ mang chúng ta đến gần hơn với việc tìm kiếm các bạn nhà Quagmire." Violet nói "Đó là một kế hoạch hay, Sunny."

"Trời ơi, Sunny." Hector nói "Bộ cháu không sợ khi dành cả đêm bên dưới đám quạ đó sao?"

"Therill." Sunny nói, nghĩa là "Không có gì sợ hơn cái lúc mà cháu leo lên một cái trục thang máy bằng răng."

"Em nghĩ mình cũng có một kế hay." Klaus nói "Hector, hôm qua ông bảo với chúng cháu về cái thư viện bí mật trong kho."

"Suỵt!" Hector nói, nhìn quanh nhà bếp "Đừng có nói lớn! Cháu biết nó là phá luật khi chứa mấy quyển sách đó, và ta không muốn lên giàn hỏa thiêu đâu."

"Cháu không muốn bất kì ai lên giàn hỏa thiêu cả." Klaus nói "Bây giờ, thư viện bí mật có sách về mấy cái luật lệ của V.F.D không?"

"Chắc chắn rồi." Hector nói "Cả đống. Bởi vì sách luật miêu tả mấy người phá luật, nên chúng đã phá luật 108, là thư viên V.F.D không thể chứa sách phá luật."

"Vậy cháu sẽ đọc càng nhiều sách luật càng tốt." Klaus nói "Chắc phải có cách cứu Jacques khỏi việc lên giàn hỏa thiêu, cháu cá mình sẽ tìm thấy nó trong từng trang sách."

"Cha mẹ ơi, Klaus." Hector nói "Cháu không chán đọc đống sách luật đó à?"

"Không có gì chán hơn cái lúc cháu đọc đống sách ngữ pháp, thay vì cứu dì Josephine." Nó đáp.

"Sunny thì hành động để cứu anh em nhà Quagmire." Violet nói "Klaus thì hành động cứu Jacques. Còn cháu phải hành động cứu chúng ta."

"Ý chị là sao?" Klaus hỏi.

"Chị nghĩ bá tước Olaf đứng phía sau đống rắc rối này." Violet nói.

"Grebe!" Sunny nói nghĩa là "Như thường lệ!"

"Nếu làng V.F.D thiêu Jacques." Violet nói tiếp "Thì mọi người sẽ nghĩ bá tước Olaf chết rồi. Cháu cá là tờ Daily Punctilio sẽ có một bài viết như thế. Đó là tin mừng cho Olaf - Olaf thật sự. Nếu mọi người nghĩ ông ta chết rồi, Olaf có thể trở nên nguy hiểm như chính con người ông ta, chính quyền sẽ không truy tìm ông ta nữa."

"Đúng vậy." Klaus nói "Bá tước Olaf chắc đã tìm thấy Jacques - dù ông ấy là ai - rồi mang ông ta tới ngôi làng này. Ông ta biết Sĩ Quan Luciana sẽ nghĩ người đàn ông kìa là Olaf. Nhưng điều đó sẽ cứu được gì cho chúng ta?"

"Nếu ta giải cứu các bạn nhà Quagmire và chứng minh Jacques vô tội." Violet nói "Bá tước Olaf sẽ tránh xa chúng ta, và chúng cta có thể dựa vào Hội Người Cao Tuổi để bảo vệ chúng ta."

"Poe!" Sunny nói.

"Hoặc là ông Poe." Violet đồng tình "Đó là lý do chúng ta cần một cách để cứu lấy chúng ta." Nó quay sang Hector "Hôm qua, ông cũng có nói với chúng cháu về cái nhà bay di động."

Hector nhìn quay nhà bếp lần nữa để đảm bảo không ai nghe thấy "Đúng vậy." Ông ta nói "Nhưng ta nghĩ ta sẽ dừng nó lại. Nếu Hội Người Cao Tuổi biết ta phá luật 67, ta có thể bị đưa lên giàn hỏa thiêu. Dù sao, ta cũng không có động cơ để làm nó."

"Nếu ông không phiền, cháu muốn nhìn qua nó." Violet nói "Có thể cháu sẽ giúp hoàn thiện nó. Ông muốn dùng ngôi nhà bay di động để thoát khỏi V.F.D, thoát khỏi Hội Người Cao Tuổi và những thứ đang kềm kẹp ông mà, và nó là một phương tiện trốn chạy tuyệt vời."

"Có thể là cả hai ta." Hector nói bẽn lẽn, vươn qua bàn vỗ vai Sunny "Ta rất thích hợp tác với ba đứa, sẽ rất thú vị khi ta chia sẽ ngôi nhà bay với các cháu. Có rất nhiều phòng trong ngôi nhà bay khí cầu, một khi nó thành công, chúng ta có thể cất cánh cho nó và không bao giờ phải xuống nữa. Bá tước Olaf và đồng bọn của hắn sẽ không bao giờ có thể làm phiền tụi cháu nữa. Cháu nghĩ sao?"

Ba đứa trẻ nghe kĩ lời đề nghị của Hector, nhưng khi chúng cố nói với ông ấy điều chúng nghĩ, nó như thể chúng lại đang trong một tình thế khó xử nữa. Một mặt thì sẽ rất thú vị khi sống một cách không bình thường, nghĩ đến chuyện được an toàn khỏi nanh vuốt của bá tước Olaf mãi mãi rất chi là hấp dẫn. Violet nhìn em gái nó, nghĩ về lời hứa ngày xưa, khi Sunny được sinh ra, nó hứa sẽ luôn chăm sóc hai đứa em mình, đảm bảo chúng không rơi vào nguy hiểm. Klaus nhìn Hector, ông là người dân trong ngôi làng tồi tệ này thật sự có vẻ quan tâm tụi nhỏ, giống như điều một người giám hộ nên làm. Còn Sunny nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm, nhớ đến ngày đầu tiên nó và anh chị nó nhìn thấy bầy quạ V.F.D bay thành vòng một cách phi thường rồi ước gì chúng cũng có thể như vậy, có thể trốn thoát khỏi tất cả những lo âu. Nhưng một mặt khác, bọn trẻ nhà Baudelaire cảm thấy bay khỏi những rắc rối của chúng, sống mãi mãi trên trời cao, không phải là một cách sống chắc ăn cho ai đó. Sunny là em bé, Klaus chỉ mới mười hai còn Violet đứa lớn nhất thậm chí mới mười bốn, chưa đủ trưởng thành. Bọn trẻ nhà Baudelaire có rất nhiều điều hi vọng cần hoàn thành dưới mặt đất, chúng không chắc chúng có thể đơn giản từ bỏ hết những hi vọng đó khi còn quá trẻ. Bọn trẻ nhà Baudelaire ngồi tại bàn, nghĩ về kế hoạch của Hector, dường như đối với trẻ em, nếu chúng dành phần đời còn lại trôi nổi trên trời cao, chúng đơn giản sẽ không ở trong thể loại của chúng, cụm từ ở đây có nghĩa là "loại nhà mà ba chị em chúng sẽ thích".

"Ưu tiên hơn hết." Violet cuối cùng cũng nói, hi vọng nó không làm tổn thương cảm xúc của Hector "Trước khi ta đưa ra quyết định về phần đời còn lại, ta phải đưa Duncan và Isadora ra khỏi sự chia cắt của Olaf."

"Đảm bảo Jacques không bị đưa lên giàn hỏa thiêu." Klaus nói.

"Albico!" Sunny thêm vào, nghĩa là "Còn phải giải quyết bí ẩn về V.F.D mà anh chị nhà Quagmire nói với chúng ta."

Hector thở dài "Mấy đứa nói đúng." Ông ta nói "Những điều đó quan trọng hơn, cho dù chúng làm ta thấy kềm kẹp. À, đưa Sunny đến cái cây thôi, rồi đến nhà kho, chỗ thư viện và phòng sáng chế. Có lẽ sẽ lại là một đêm dài đây, như hi vọng lần này ta sẽ không lầm to nữa."

Bọn trẻ nhà Baudelaire cười với người đàn ông đa năng rồi theo ông ta bước ra ngoài bóng đêm thoáng mát đầy âm thanh của lũ quạ khi về đêm. Chúng giữ nguyên nụ cười khi tách nhau ra, Sunny bò về phía cây Nevermore còn hai đứa lớn nhà Baudelaire theo Hector vào kho, chúng tiếp tục cười khi đưa từng kế hoạch vào hành động. Violet cười vì phòng sáng chế của Hector rất đầy đủ, rất nhiều kềm, keo, dây cùng mọi thứ mà bộ não phát minh của nó cần, bởi vì ngôi nhà bay khí cầu của Hector là một cơ chế khổng lồ, hấp dẫn - một loại phát minh đầy thử thách mà con bé thích làm. Klaus cười vì thư viện của Hector rất thoải mái, mấy cái bàn chắc chắn cùng ghế đệm rất thích hợp để đọc sách, và bởi vì mấy cuốn sách luật của V.F.D rất dày, đầy từ khó - một loại thử thách mà nó thích. Còn Sunny cười vì có rất nhiều cành cây héo của cây Nevermore rụng xuống mặt đất, nên nó sẽ có vài thứ để gặm trong khi trốn và chờ bài thơ hai dòng tiếp theo tới. Bọn trẻ đều ở đúng vị trí của mình. Violet ở đúng vị trí là phòng sáng chế, còn Klaus ở đúng vị trí là thư viện, còn Sunny ở đúng vị trí là ở dưới mặt đất gần thứ gì đó để cắn. Violet cột tóc lên bằng sợi ruy băng để tóc khỏi vướn mắt, Klaus lau kính, Sunny bặm miệng để hàm răng sẵn sàng cho nhiệm vụ phía trước, ba chị em chúng mỉm cười nhiều hơn từ lúc chúng đến làng. Bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire đang ở đúng vị trí của chúng, chúng hi vọng việc ở đúng vị trí sẽ đưa chúng ra khỏi tình thế khó xử của mình.

(Tuột view rồi buồn quá 😷 Chúc cả nhà năm mới vui vẻ. Nay lì xì cả nhà thêm 1 chương nữa vào 21h tối nay [mùng 4] nha 💕)