Ngôi Làng Tồi Tệ
Lemony Snicket
www.dtv-ebook.com

Chương 1

Vấn đề không phải bạn là ai, bạn sống ở đâu, và bao nhiêu người đang săn lùng bạn, mà vấn đề là những thứ bạn không đọc thường quan trọng như những thứ bạn đọc. Ví dụ, bạn đang đi trên núi, bạn không đọc biển báo "Coi chừng vách núi" vì đang bận đọc một cuốn truyện cười, rồi bất thình lình bạn sẽ thấy mình đang đi trên không khí thay vì mấy tảng đá cứng cáp. Nếu bạn đang nướng bánh cho bạn bè, nhưng lại đọc bài "Cách Đóng Ghế" thay vì sách nấu ăn, cái bánh của bạn chắc chắn sẽ có vị như gỗ và mấy cây đinh chứ không phải là cái bánh phủ đầy trái cây. Và nếu đọc cuốn sách này thay vì một cái gì đó vui vẻ hơn, thì bạn sẽ thấy bản thân mình rên rỉ trong tuyệt vọng thay vì uốn éo trong niềm vui, nên nếu bạn còn tỉnh táo thì hãy đặt quyển sách này xuống và lựa một cuốn khác. Ví dụ, tôi biết một cuốn sách có tên "Con yêu tinh bé nhỏ nhất", chuyện kể về một người đàn ông nhỏ xíu chu du khắp Tiên Giới với đủ cuộc phiêu lưu dễ thương, cho nên bạn phải một lần đọc "Con yêu tinh bé nhỏ nhất", lăn lộn trước những thứ đáng yêu diễn ra với sinh vật hư cấu này ở một nơi bay bổng, hơn là đọc cuốn sách này rồi chìm đắm trong những thứ kinh khủng xảy đến với bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire trong ngôi làng tôi đang viết ra những từ này. Sự đau khổ, khốn khổ và lừa lọc chứa đầy trong từng trang giấy này rất đáng sợ nên quan trọng hơn hết là bạn đừng đọc thêm nữa.

Ngay khi câu chuyện này bắt đầu, bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire chắc chắn ước rằng chúng không đọc tờ báo trước mắt chúng. Một tờ báo, tôi chắc bạn cũng biết, là một bộ sưu tập những câu chuyện được cho là thật, được viết bởi các tác giả, những người đã chứng kiến việc xảy ra hoặc nói chuyện với những người đã làm nó. Những tác giả đó được gọi là phóng viên, cũng như tổng đài viên, người mổ thịt, nữ diễn viên múa ba lê, và người dọn dẹp sau cuộc đua ngựa, phóng viên đôi khi cũng nhầm lẫn. Và đây chắc chắn là trường hợp đó đối với trang bìa của tờ Daily Punctilio xuất bản lúc sáng mà bọn trẻ nhà Baudelaire đang đọc trong văn phòng của ông Poe. Tiêu đề "CẶP SONG SINH BỊ BẮT BỞI BÁ TƯỚC OMAR", chị em nó nhìn nhau ngỡ ngàng với sự sai sót mà phóng viên tờ Daily Punctilio gây ra.

" 'Duncan và Isadora Quagmire'." Violet đọc lớn " 'Anh em sinh đôi được biết là những thành viên duy nhất còn sống sót của giá đình Quagmire, đã bị bắt cóc bởi bá tước Omar khét tiếng. Omar đang bị cảnh sát truy nã với nhiều tội danh kinh khủng, và rất dễ nhận dạng bởi hàng lông mày một đường và hình xăm con mắt trên mắt cá chân trái. Omar cũng bắt cóc Esmé Squalor, cố vấn tài chính quan trọng thứ sáu thành phố không rõ lý do'. Ugh!" Dĩ nhiên từ "Ugh!" không phải trong báo, nhưng đó là điều Violet thốt lên như một cách nói là nó quá chán nãn để đọc thêm nữa. "Nếu chị sáng chế cái gì đó cẩu thả như bài báo này." Nó nói "Nó sẽ biến liền ngay lập tức." Violet, mười bốn tuổi, đứa con cả nhà Baudelaire, một nhà sáng chế thông minh, tận dụng thời gian với mái tóc được cột bằng sợi ruy băng giữ tóc không vướn mắt khi nó suy nghĩ về một thiết bị máy móc mới.

"Còn nếu em đọc cuốn sách nào cẩu thả như vậy." Klaus nói "Em sẽ không thèm ghi nhớ bất cứ điều gì." Klaus, đứa con thứ nhà Baudelaire, đã đọc rất nhiều sách hơn những đứa ở tuổi nó, gần mười ba. Ở nhiều thời khắc quan trọng, chị em phụ nó thuộc vào những kiến thức có ích mà nó ghi nhớ từ cuốn sách từng đọc nhiều năm trước.

"Krechin!" Sunny nói, đứa em út nhà Baudelaire, là đứa bé không lớn hơn quả dưa hấu. Giống nhiều đứa bé khác, Sunny thường nói những từ ngữ khó hiểu, như là "Krechin!" nghĩa là "Nếu em dùng bốn cái răng cắn cái gì đó cẩu thả, thì em sẽ không thèm để lại dấu răng trên nó đâu!"

Violet đưa tờ bào tới gần một trong mấy cái đèn đọc sách của ông Poe trong văn phòng và bắt đầu đếm số lỗi sai xuất hiện trong bài báo trong mấy câu nó vừa đọc. "Điều thứ nhất." Nó nói "Các bạn nhà Quagmire không phải sinh đôi. Họ là anh em sinh ba. Thực tế thì anh của họ đã thiệt mạng trong cơn hỏa hoạn thiêu chết ba mẹ họ, điều đó cũng không thay đổi được đặc điểm sinh ra.

"Dĩ nhiên là không rồi." Klaus đồng ý "Và họ bị bắt cóc bởi bá tước Olaf, không phải là Omar. Đã rất khó tìm khi Olaf luôn luôn cải trang, mà giờ tờ báo còn viết sai tên."

"Esmé!" Sunny thêm vào, anh chị nó gật đầu. Đứa con út đang nói đến phần mà bài báo nhắc tới Esmé Squalor. Esmé và chồng bà ta, Jerome, gần đây là người giám hộ của bọn trẻ nhà Baudelaire, bọn trẻ tận mắt chứng kiến rằng Esmé không bị bá tước Olaf bắt cóc. Esmé đã bí mật giúp Olaf với âm mưu thâm độc, rồi trốn thoát với ông ấy vào phút cuối.

"Và 'không rõ lý do' là cái sai lớn nhất." Violet rầu rĩ nói "Lý do họ không rõ. Nhưng ta biết. Ta biết lý do Esmé, bá tước Olaf và đồng bọn của Olaf phải làm nhiều điều khủng khiếp. Bởi vì họ là những con người khủng khiếp." Violet đặt tờ Daily Punctilio xuống nhìn quanh văn phòng của ông Poe rồi cùng em nó thở dài buồn rầu. Bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire thở dài không phải vì những thứ chúng đọc, mà là cho những thứ chúng chưa đọc. Bài báo không đề cập rằng bọn trẻ nhà Quagmire và Baudelaire đều mất ba mẹ do hỏa hoạn, rồi họ đều để lại khối tài sản không lồ phía sau, nên bá tước Olaf đã nung nấu lên những kế hoạch thâm độc chỉ để chiếm đoạt hết số đó. Tờ báo không ghi bọn trẻ nhà Quagmire bị bắt trong khi giúp bọn trẻ nhà Baudelaire trốn thoát khỏi nanh vuốt của bá tước Olaf, rồi bọn trẻ nhà Baudelaire xém giải cứu bọn trẻ nhà Quagmire, nhưng rồi chúng bị bắt đi lần nữa. Phóng viên viết bài không đề cập những chuyện như Duncan Quagmire coi mình là nhà báo, còn Isadore Quagmire coi mình là một nhà thơ, mỗi đứa đều giữ một cuốn sổ tay dù đi bất cứ đâu và trong cuốn sổ tay của chúng có viết những bí mật khủng khiếp chúng khám phá được về bá tước Olaf, nhưng những gì bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire biết được về bí mật này là từ viết tắt V.F.D, Violet, Klaus và Sunny lúc nào cũng nghĩ đến ba chữ này và chúng đại diện cho thứ kinh khủng nào. Nhưng sau tất cả, bọn trẻ nhà Baudelaire không biết được từ nào về cái thực tế anh em nhà Quagmire là bạn tốt của chúng, ba chị em nó rất lo lắng cho anh em nhà Quagmire, mỗi đêm khi chúng cố ngủ, đầu chúng lại đầy ắp những hình ảnh khủng khiếp về những gì có thể xảy ra với bạn chúng, những con người chắc chắn là niềm vui duy nhất trong đời bọn trẻ nhà Baudelaire kể từ khi chúng nhận được tin cơn hỏa hoạn giết chết ba mẹ mình và một loạt các sự việc không may đuổi theo chúng bất cứ đâu. Bài viết của tờ Daily Punctilio chắc chắn không đề cập đến những chi tiết đó vì phóng viên viết bài không biết những điều đó, hay nghĩ chúng không quan trọng, nhưng bọn trẻ nhà Baudelaire biết chúng, và ba chị em ngồi với nhau một lúc và âm thầm nghĩ về những chi tiết rất rất quan trọng.

Một tràng ho đến từ cửa văn phòng, kéo chúng ra khỏi suy nghĩ, và bọn trẻ nhà Baudelaire quay sang nhìn thấy ông Poe ho vào cái khăn tay trắng. Ông Poe là một nhân viên ngân hàng, người được giao trọng trách chăm coi lũ trẻ mồ côi sau trận cháy và tôi rất tiếc khi nói ông ấy rất dễ phạm sai lầm, một cụm từ ở đây có nghĩa là "Luôn luôn ho và đặt ba đứa nhỏ nhà Baudelaire vào những nơi nguy hiểm". Người giám hộ đầu tiên ông Poe tìm thấy cho tụi nhỏ là bá tước Olaf, và người giám hộ gần đây nhất ông ấy tìm cho chúng là Esmé Squalor, còn giữa đó thì ông ta đưa tụi nhỏ vào một loạt các tình huống có vẻ không vui. Sáng nay chúng được yêu cầu tìm hiểu về ngôi nhà mới, nhưng cho tới giờ những gì ông Poe làm được là mấy cơn ho rồi để chúng ở lại với tờ báo tẻ nhạt.

"Chào buổi sáng mấy đứa." Ông Poe nói "Xin lỗi để mấy đứa chờ, nhưng từ khi ta thăng chức Phó Chủ Tịch Phụ Trách Vấn Đề Trẻ Mồ Côi ta rất rất bận rộn. Cho nên, việc tìm nhà mới cho mấy đứa trở thành việc vặt." Ông ta bước đến bàn làm việc phủ một đống giấy tờ rồi ngồi xuống cái ghế lớn. "Ta có gọi cho nhiều bà con xa, nhưng họ đều nghe là tất cả những chuyện kinh khủng sẽ rình rập xảy ra cho những nơi mấy đứa tới. Cũng dễ hiểu thôi, họ e ngại về bá tước Olaf nếu đồng ý nuôi mấy đứa. 'E ngại' có nghĩa là 'lo lắng'. Hơn nữa..."

Một trong ba cái điện thoại trên bàn ông Poe ngắt lời ông ấy bằng một tiếng reo ồn ào, khó nghe. "Xin lỗi." Người nhân viên ngân hàng nói với tụi nhỏ rồi bắt đầu nói vào ống nghe "Poe đây. Ô kê. Ô kê. Ô kê. Tôi cũng nghĩ vậy. Ô kê. Ô kê. Cám ơn ông Fagin." Ông Poe cúp máy và đánh dấu lên một trong các tờ giấy trên bàn. "Đó là người bà con thứ mười chín của mấy đứa." Ông Poe nói "Và là niềm hi vọng cuối cùng của ta. Ta nghĩ ta có thể thuyết phục ông ấy chăm mấy đứa, vài tháng thôi, nhưng ông ta từ chối. Cũng không đổ lỗi cho ông ta được. Ta còn lo cái danh kẻ gây rối của mấy đứa thậm chí còn ảnh hưởng uy tín của ngân hàng này."

"Nhưng tụi cháu không gây rối." Klaus nói "Bá tước Olaf mới là kẻ gây rối."

Ông Poe cầm lấy tờ báo từ tụi nhỏ và đọc cẩn thận "À, ta chắc là câu chuyện trong tờ Daily Punctilio sẽ giúp chính quyền bắt được Olaf, rồi bà con mấy đứa sẽ bớt e ngại."

"Nhưng mà câu chuyện đó đầy sai sót." Violet nói "Chính quyền thậm chí sẽ không biết được tên thật. Tờ báo gọi ông ta là Omar."

"Bài viết cũng làm ta thất vọng." Ông Poe nói "Phóng viên nói sẽ in hình bác bên cạnh bài viết, với tiêu đề về việc thăng chức của ta. Ta đã cắt một quả đầu thật đặc biệt. Nó sẽ làm vợ con ta rất tự hào khi thấy tên ta trên báo, nên ta hiểu sao mấy đứa thất vọng khi bài viết lại nói về anh em sinh đôi nhà Quagmire, thay vì ghi mấy đứa."

"Tụi cháu đâu có quan tâm tới việc được in tên lên báo." Klaus nói "Đồng thời, anh em nhà Quagmire sinh ba chứ không phải sinh đôi."

"Cái chết của anh tụi nó đã thay đổi đặc điểm sinh ra rồi." Ông Poe nghiêm khắc giải thích "Nhưng ta không có thời gian nói về việc này. Chúng ta cần tìm..."

Một cái điện thoại khác reo lên và ông Poe xin lỗi lần nữa "Poe đây." Ông nói vào ống nghe "Không. Không. Không. Có. Có. Có. Tôi không quan tâm. Tạm biệt." Ông ấy cúp máy rồi ho vào cái khăn tay trắng trước khi chùi miệng rồi quay sang tụi nhỏ lần nữa "Cuộc gọi đó giải quyết hết vấn đề của mấy đứa rồi." Ông từ tốn nói.

Bọn trẻ nhà Baudelaire nhìn nhau. Bá tước Olaf bị bắt rồi sao? Hay ai đó vừa phát minh ra một cách quay ngược thời gian và cứu ba mẹ chúng khỏi vụ hỏa hoạn khủng khiếp đó? Làm sao mà tất cả vấn đề của chúng được giải quyết bằng một cuộc gọi tới nhân viên ngân hàng?

"Plinn?" Sunny hỏi.

Ông Poe cười "Mấy đứa nghe câu này chưa?" Ông ta nói " 'Cần một ngôi làng để nuôi một đứa bé' "

Bọn trẻ nhìn nhau lần nữa, chúng bớt hi vọng hơn. Trích dẫn một câu châm ngôn, cũng giống như tiếng chó sủa hay mùi bông cải bị nấu quá chín, hiếm khi chỉ ra được điều gì có ích lợi. Một câu châm ngôn, đơn giản chỉ là một nhóm nhỏ những từ ngữ được sắp xếp theo một thứ tự nhất định thì nghe mới vần, nhưng thông thường người ta có khuynh hướng nói như vậy như thể họ đang nói điều gì đó bí ẩn và thâm thúy.

"Ta biết nó nghe có vẻ bí ẩn." Ông Poe nói tiếp "Nhưng một câu châm ngôn thì chắc chắn rất thâm thúy. 'Cần một ngôi làng để nuôi một đứa bé' nghĩa là trách nhiệm nuôi nấng con em là của mọi người trong xã hội."

"Cháu nghĩ cháu đọc một số điều về câu châm ngôn này trong sách về người Pygmy, Mbuti." Klaus nói "Bác gửi chúng cháu đến sống ở Africa sao?"

"Đừng có ngớ ngẩn." Ông Poe nói như thể hàng triệu người sống ở Africa đều ngớ ngẩn "Đó là cuộc gọi của chính quyền thành phố. Một số ngôi làng lân cận đã đang ký chương trình người giám hộ mới dựa theo câu châm ngôn 'Cần một ngôi làng để nuôi một đứa bé'. Trẻ mồ côi được gửi tới mấy ngôi làng đó và những người sống ở đó cùng nhau nuôi chúng. Thông thường, ta ủng hộ kiểu gia đình truyền thống nhiều hơn, nhưng điều này thật sự tiện lợi, vì ba mẹ mấy di chúc lại rằng mấy đứa phải được nuôi dưỡng theo cách tiện lợi nhất có thể mà."

"Ý bác là toàn bộ ngôi làng sẽ lo cho chúng cháu?" Violet hỏi "Có rất nhiều người luôn đó."

"À, ta nghĩ là họ sẽ thay phiên." Ông Poe nói, vuốt cằm "Chứ không giống như mấy đứa sẽ được ba ngàm người đưa đi ngủ cùng lúc."

"Snoita!" Sunny ré lên. Ý con bé là "Cháu muốn được anh chị đưa đi ngủ, không phải là người lạ!" Nhưng ông Poe bận tìm cái gì đó và không trả lời con bé.

"Rõ ràng ta được gửi một cuốn sách nhỏ về cái chương trình này mấy tuần trước." Ông ấy nói "Nhưng ta nghĩ nó lạc đâu đó trên bàn rồi. Oh, đây rồi. Tự coi đi."

Ông Poe rướn người qua cái bàn đưa cho chúng cuốn sách nhỏ màu mè, và bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire cầm lấy coi. Trên bìa là câu châm ngôn 'Cần một ngôi làng để nuôi một đứa bé' viết bằng kiểu chữ hoa hòe, bên trong cuốn sách nhỏ là hình mấy đứa con nít cười chành bành khiến miệng bọn trẻ nhà Baudelaire chỉ cần nhìn cũng thấy đau. Vài đoạn văn giải thích 99% trẻ mồ côi tham gia vào chương trình này rất vui mừng vì được cả làng chăm sóc, và các ngôi làng được liệt kê ở trang sau đều hăm hở trở thành người giám hộ cho bất cứ đứa bé nào mất ba mẹ. Ba đứa nhỏ hình tấm hình cười toe toét, đọc câu châm ngôn hoa hòe mà cảm thấy cồn cào trong bao tử. Chúng cảm thấy hơi hơi lo lắng khi có nguyên ngôi làng làm giám hộ. Đã đủ xa lạ khi chúng được chăm sóc bởi nhiều người bà con. Vậy sẽ lạ như thế nào khi hàng trăm người đang cố đóng giả làm gia đình Baudelaire?

"Bác có nghĩ chúng cháu sẽ an toàn khỏi bá tước Olaf." Violet hỏi do dự "Nếu chúng cháu sống với toàn bộ ngôi làng?"

"Ta nên nghĩ vậy." Ông Poe nói và ho vào cái khăn tay "Với toàn bộ ngôi làng chăm sóc, cháu sẽ chắc chắn được an toàn hơn bao giờ hết. Thêm nữa, nhờ câu chuyện trong tờ Daily Punctilio, ta chắc Omar sẽ bị bắt liền."

"Olaf." Klaus sửa lại.

"À đúng rồi." Ông Poe nói "Bác vô ý nói 'Omar'. Giờ thì, có những ngôi làng nào được liệt kê trong cuốn sách nhỏ? Mấy đứa có thể tự chọn nhà mới nếu thích."

Klaus lật cuốn sách nhỏ và đọc từ danh sách làng "Paltryville." Nó nói "Nó ở chỗ Trại Cưa Lucky Smells. Chúng ta có thởi gian kinh khủng ở đó."

"Calten!" Sunny hét lên, nghĩa là "Em không trở lại đó để uống trả Trung Quốc đâu!"

"Ngôi làng tiếp theo trong danh sách là Tedia." Klaus nói "Tên này thì quen thuộc với em."

"Gần chỗ chú Monty sống." Violet nói "Đừng sống ở đó - sẽ làm chúng ta nhớ chú Monty hơn thôi."

Klaus gật đầu đồng tình "Tiếp đó." Nó nói "Ngôi làng gần Lousy Lane, nên chắc chắn mùi nó như cải ngựa. Đây là ngôi làng em chưa nghe bao giờ - Ophelia."

"Không, đừng." Ông Poe nói "Ta không để mấy đứa sống ở cùng làng với ngân hàng Ophelia. Nó là một trong mấy ngân hàng ta không thích, và ta không muốn đi qua nó mỗi lần đến thăm mấy đứa."

"Zounce!" Sunny nói nghĩa là "Vớ vẩn!" Nhưng Klaus đẩy nó bằng cái cùi chỏ và chỉ ngôi làng kế tiếp trong cuốn sách nhỏ, rồi Sunny nhanh chóng đổi tông, có ý nghĩa là ngay lập tức nói "Gounce!", nghĩa là "Sống ở đó đi!"

"Á đù." Klaus nói, và chỉ chị nó điều mà Sunny và nó đang nói tới. Violet hớt hãi, ba chị em nó nhìn nhau rồi lại cảm thấy cồn cào trong bụng. Nhưng lần này ít lo lắng mà có một chút ít hi vọng hơn - một hi vọng có thể cuộc gọi cuối cùng của ông Poe có thể thật sự giải quyết hết mọi chuyện, và có thể những gì chúng đọc ngay trong quyển sách nhỏ này sẽ trở nên quan trọng hơn những gì chúng không đọc trong báo. Dưới cùng của danh sách các ngôi làng, bên dưới Paltryville, Tedia và Ophelia và thứ quan trọng nhất mà chúng đọc được sáng nay. In hoa, ngay trang sau của cuốn sách nhỏ ông Poe đưa cho chúng là từ V.F.D.