Ngôi Làng Tồi Tệ
Lemony Snicket
www.dtv-ebook.com

Chương 6

Dù "nhảy đến kết luận" là một biểu hiện, hơn là một hành động, nó cũng nguy hiểm như nhảy khỏi vách đá, nhảy ra trước một đoàn tàu đang chạy, hay là nhảy cho vui. Nếu bạn nhảy khỏi vách đá, bạn sẽ có cơ hội tốt để trải nghiệm một cú hạ cánh đau đớn trừ khi có thứ gì đó đỡ bạn, như là mặt nước hay là một bãi khăn giấy mênh mông. Nếu bạn nhảy ra trước đoàn tàu đang chạy, bạn sẽ có cơ hội tốt để trải nghiệm một chuyến đi đau đớn trừ khi bạn mặc một loại đồ chịu lực. Còn nếu bạn nhảy cho vui, bạn sẽ có cơ hội tốt để trải nghiệm cái đầu bị đập đau đớn, trừ khi bạn đảm bảo mình đang đứng ở một nơi có trần nhà rất cao, nhưng hiếm khi người vui tính nào làm như vậy. Rõ ràng, bất kì tình huống nào liên quan đến nhảy đều không đảm bảo bạn đang nhảy đến nơi an toàn, hay là không nên nhảy.

Nhưng thật khó mà không nhảy khi bạn đang nhảy đến kết luận, và không thể đảm bảo là bạn đang nhảy đến nơi an toàn, bởi vì "nhảy đến kết luận" nghĩa là bạn đang tin điều gì đó là đúng mặc dù bạn thậm không chắc chắn nó đúng hay sai. Khi bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire nghe ba thành viên Hội Người Cao Tuổi của V.F.D nói bá tước Olaf bị bắt, chúng phấn khích đến nổi nhảy đến kết luận rằng nó đúng.

"Đúng vậy." Một bà của Hội Cao Tuổi nói, không giúp thêm được gì "Một người đàn ông đến làng ta sáng nay, với lông mày một hàng, cùng một hình xăm con mắt trên mắt cá chân."

"Chắc là Olaf rồi." Violet nói, nhảy đến kết luận.

"Dĩ nhiên là ổng rồi." Bà thứ hai của Hội nói "Ông ta trùng khớp với mô tả mà ông Poe đưa cho chúng ta, nên chúng ta bắt tên ấy ngay."

"Vậy đúng rồi." Klaus nói, cùng chị mình nhảy đến kết luận "Mọi người thật sự bắt được bá tước Olaf."

"Dĩ nhiên là thật." Bà thứ ba nói sốt sắn "Chúng ta thậm chí đã liên hệ với tờ Daily Punctilio, họ sẽ viết bài về nó. Toàn thế giới sẽ sớm biết bá tước Olaf cuối cùng cũng bị bắt."

"Hooray!" Sunny hét lên, đứa út nhà Baudelaire nhảy đến kết luận.

"Hội Người Cao Tuổi đã triệu tập một cuộc họp." Bà trông có vẻ là người già nhất Hội nói. Cái nón quạ lúc lắc phấn khích thích thú khi bà ấy nói "Tất cả người dân được yêu cầu đến Tòa Thị Chính ngay lập tức, để thảo luận xem nên làm gì với hắn ta. Sau tất cả, luật 19833 chỉ rõ rằng không kẻ phản diện nào được ở trong phạm vi thành phố. Hình phạt thông thường khi phá luật là đưa lên giàn hỏa thiêu."

"Đưa lên giàn hỏa thiêu?" Violet nói.

"Dĩ nhiên rồi." Một bà già nói "Bất cứ khi nào chúng ta bắt được kẻ phạm luật, chúng ta trói chúng vào một cái cột gỗ rồi thắp lửa dưới chân. Cho nên ta cảnh cáo mấy đứa về số lượng hạch trong kem trái cây nóng của ta. Ta sẽ rất tiếc nếu phải thiêu mấy đứa đó."

"Ý bà hình phạt như nhau, cho dù vi phạm bất kì luật nào sao?" Klaus hỏi.

"Dĩ nhiên rồi." Bà Cao Tuổi khác đáp "Luật 2 chỉ rõ rằng bất kì ai phá luật đều đưa lên giàn hỏa thiêu. Nếu chúng ta không đưa một người phá luật lên giàn hỏa thiêu, chúng ta cũng sẽ là người phá luật, rồi ai đó khác sẽ phải đưa chúng ta lên giàn hỏa thiêu. Hiểu chưa?"

"Hơi hơi." Violet nói, mặc dù sự thật là con bé không hiểu gì hết. Không đứa nào nhà Baudelaire hiểu cả. Mặc dù chúng khinh thường bá tước Olaf, nhưng bọn trẻ không thích cái ý hỏa thiêu ông ta. Việc hỏa thiêu một tên phản diện trên giàn cũng như việc một tên phản diện làm chứ không phải bởi những người mộ đạo gia cầm.

"Nhưng bá tước Olaf không chỉ là một người phá luật." Klaus nói, lựa chọn từ ngữ cẩn thận "Ông ta phạm đủ mọi tội ác kinh khủng. Tốt nhất có lẽ ta nên giao ông ta cho chính quyền, thay vì đưa lên giàn hỏa thiêu."

"À, đó là thứ ta có thể nói trong buổi họp." Một bà trong Hội nói "Và tốt hơn hết, ta nên nhanh lên chứ không sẽ trễ. Hector, leo xuống khỏi cái thang đó đi."

Hector không trả lời, nhưng ông ta leo xuống và theo ba người Hội Người Cao Tuổi đi khỏi Đài Phun Nước Gia Cầm, giữ mắt nhìn xuống mặt đường. Bọn trẻ nhà Baudelaire đi theo Hector, bụng chúng nôn nao khi chúng bước qua khu làng trên đến khu làng dưới, nơi lũ quạ đang đậu giống hôm qua, lúc bọn trẻ lần đầu tới V.F.D. Bụng chúng cồn cào nhẹ nhõm và phấn khích, vì chúng tin rằng bá tước Olaf đã bị bắt, nhưng cũng có sự lo lắng, sợ hãi, vì chúng ghét cái ý nghĩ ông ta có thể bị thiêu trên giàn. Hình phạt cho người phá luật V.F.D làm chúng nhớ đến cái chết ba mẹ của mình, chúng không thích cái ý nghĩ ai đó bị lửa thiêu, cho dù người đó có hèn hạ tới mức nào. Thật khó chịu khi cảm thấy nhẹ nhõm, phấn khích, lo lắng rồi sợ hãi cùng lúc, ngay khi chúng đến Tòa Thị Chính, bụng của bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire rung lên như mấy con quạ đang lao xao, xáo trộn mà mắt có thể nhìn thấy từ xa.

Khi bụng ai đó nôn nao như vậy, tốt hơn là nên nằm nghỉ một tí, nhâm nhi đồ uống có ga, nhưng không có thời gian cho những việc đó. Ba thành viên của Hội dẫn dường vào căn phòng rộng lớn trong Tòa Thị Chính trang trí với mấy bức tranh quạ. Căn phòng trong tình trạng hỗn loạn, cụm từ ở đây có nghĩa là "đầy ắp người Cao Tuổi và người dân đứng xung quanh tranh luận". Bọn trẻ nhà Baudelaire nhìn quét qua căn phòng tìm dấu hiệu của Olaf, nhưng không thấy ai qua mấy cái đầu quạ lắc lư.

"Chúng ta cần bắt đầu buổi họp!" Một người trong hội la lên. "Mấy Người Cao Tuổi, tìm chỗ ngồi trên ghế dài đi. Dân làng, tìm chỗ ngồi trên ghế xếp đi." Người dân đồng loạt ngưng nói rồi nhanh chóng ngồi vào vị trí, có lẽ họ sợ sẽ bị thiêu trên giàn nếu họ không ngồi xuống nhanh. Violet và Klaus ngồi xuống cạnh Hector, ông vẫn nhìn chăm chăm xuống sàn nhà im lặng, và ẵm Sunny lên để con bé có thể thấy.

"Hector, dẫn Sĩ Quan Luciana và bá tước Olaf lên bục thảo luận." Một Người Cao Tuổi ra lệnh, khi vài người dân cuối cùng ngồi xuống.

"Không cần." Một giọng nói lớn lên từ cuối phòng, rồi bọn trẻ quay lại thấy Sĩ Quan Luciana, với một nụ cười lớn đỏ rực dưới lớp chắn của nón bảo hiểm "Tôi có thể tự mình lên bục. Dù gì tôi cũng là Cảnh Sát Trưởng."

"Đúng rồi." Một Người Cao Tuổi nói, rồi nhiều người khác trên ghế dài gật gật cái nón quạ đồng ý khi Luciana dạo bước lên bục, từng bước của đôi boot đen tạo ra tiếng Clunk! trên sàn nhà sáng bóng.

"Tôi tự hào khi nói." Sĩ Quan Luciana nói tự hào "Tôi vừa làm một vụ bắt giữ đầu tiên trong nghĩa vụ Cảnh Sát Trưởng của mình. Xuất sắc chưa?"

"Hoan hô, hoan hô!" Nhiều người dân la lên.

"Và bây giờ." Luciana nói tiếp "Chúng ta hãy gặp kẻ mà chúng ta đang nôn nao đưa lên giàn hỏa thiêu đây - bá tước Olaf!"

Với một cử chỉ, Sĩ Quan Luciana bước khỏi bục, đi tới cuối phòng, rồi lôi một người đàn ông trông sợ hãi ra khỏi cái ghế xếp. Ông ta mặc bộ đồ bị sờn cùng với vết rách lớn trên vai và cái còng tay bằng bạc sáng bóng. Ông ta không mang giầy hay vớ gì cả, và khi Sĩ Quan Luciana dẫn ông ta lên bục, bọn trẻ có thể nhìn thấy ông ta có một hình xăm con mắt trên mắt cá chân trái, giống của bá tước Olaf. Khi ông ta quay đầu lại nhìn khán phòng, bọn trẻ có thể thấy ông ta có lông mày một hàng, thay vì hai, giống của bá tước Olaf. Nhưng bọn trẻ cũng có thể thấy ông ta không phải là bá tước Olaf. Ông ấy không cao như Olaf, ông ta không ốm, cũng không có hòm trong móng tay, hay ánh nhìn gay gắt, gian xảo trong đôi mắt. Nhưng hơn hết bọn trẻ nhà Baudelaire có thể thấy ông ta không phải là bá tước Olaf, theo cách nói của bạn là một người lạ không phải bác của bạn, cho dù ông ta mặc cùng cái áo khoác chấm bi và cái đầu tóc xoăn giả mà ông ấy luôn đội. Ba chị em nó nhìn nhau, rồi nhìn người đàn ông bị kéo lên bục, với cảm giác chìm xuống chúng nhận ra mình đã nhảy tới kết luận về việc bá tước Olaf bị bắt.

"Thưa quý ông quý bà." Sĩ Quan Luciana nói "Cùng bọn trẻ mồ côi, tôi mang đến đây bá tước Olaf!"

"Nhưng tôi không phải là Olaf!" Ông ta hét lên "Tên tôi là Jacques và..."

"Im lặng!" Một trong những thành viên nghiêm khắc nhất Hội Người Cao Tuổi ra lệnh "Luật 920 chỉ rõ rằng không ai được phép nói khi đứng trên bục."

"Đưa lên giàn hỏa thiêu đi!" Một giọng khác la lên, và tụi nhỏ quay qua thấy ông Lesko đứng lên và chỉ vào người đàn ông đang run rẩy trên bục "Lâu lắm rồi chưa thiêu ai cả!"

Nhiều thành viên của Hội gật đầu "Đúng như vậy." Một trong số họ nói.

"Đúng rồi, hắn là Olaf." Bà Morrow nói lên từ phía xa phòng "Ông ta có lông mày một hàng chứ đâu phải hai, còn có một hình xăm con mắt trên mắt cá chân trái kìa."

"Nhưng nhiều người có lông mày một hàng mà." Jacques hét lên "Tôi có cái hình xăm này vì một phần công việc."

"Và việc của ngươi là một tên phản diện!" Ông Lesko nói lên hồ hởi "Luật 19833 chỉ rõ rằng không tên phản diện nào được phép ở trong khu vực làng, nên chúng ta phải đưa ngươi lên giàn hỏa thiêu!"

"Hoan hô, hoan hô!" Nhiều tiếng nói đồng tình.

"Tôi không phải là người xấu!" Jacques nói hoang mang "Tôi làm tình nguyện viên..."

"Đủ rồi đủ rồi!" Người trẻ nhất Hội Cao Tuổi nói "Olaf, ngươi đã được cảnh cáo về luật 920. Người không được nói khi đang trên bục. Có dân làng nào muốn nói trước khi ta lên lịch thiêu Olaf không?"

Violet đứng dậy, không phải là một hành động dễ dàng gì khi đầu óc bạn vẫn quay cuồng, chân bạn vẫn loạng choạng, và người bạn vẫn rùng mình kinh ngạc "Cháu muốn nói." Con bé nói "Làng V.F.D là giám hộ của cháu, nên cháu là cư dân."

Klaus đang ẵm Sunny trên tay, đứng dậy bên cạnh chị nó "Người đàn ông này." Nó nói, chỉ vào Jacques "Không phải là bá tước Olaf. Sĩ Quan Luciana đã phạm sai lầm khi bắt ông ấy, chúng cháu không muốn những điều tồi tệ xảy ra như là thiêu người đàn ông vô tội đó."

Jacques trao cho tụi nhỏ một nụ cười biết ơn, nhưng Sĩ Quan Luciana quay sang và bước đi tới chỗ bọn trẻ nhà Baudelaire đang đứng. Bọn trẻ không thể nhìn thấy mắt bà ta, vì kính chắn của nón bảo hiểm còn sụp xuống, nhưng đôi môi đỏ tươi của bà ta cuộn lại thành một nụ cười gượng gạo "Tụi bây mới là người làm mọi thứ tồi tệ hơn." Bà ấy nói, rồi quay sang Hội Người Cao Tuổi "Chắc chắn, cú sốc khi nhìn thấy bá tước Olaf làm tụi nhỏ này hoang mang." Bà ta nói với họ.

"Chứ còn cái gì nữa!" Một Người Cao Tuổi đồng ý "Với tư cách một người dân của ngôi làng giám hộ của chúng, ta yêu cầu mấy đứa nhóc này phải lên giường ngủ. Giờ thì, có người lớn nào muốn nói không?"

Bọn trẻ nhà Baudelaire nhìn Hector hi vọng ông ta sẽ vượt qua sự lo lắng và đứng lên nói. Chắc chắn ông ấy không tin ba chị em nó quá hoang mang không còn biết bá tước Olaf là ai. Nhưng Hector không nhập cuộc, một cụm từ ở đây có nghĩa là "vẫn ngồi trên ghế xếp và dán mắt xuống sàn nhà", rồi một lúc sau Hội Người Cao Tuổi chốt vấn đề.

"Vậy ta chốt vấn đề." Một Người Cao Tuổi nói "Hector, đem tụi Baudelaire về nhà đi."

"Đúng vậy!" Một thành viên gia đình Verhoogen nói lớn "Đưa tụi nhỏ lên giường rồi hỏa thiêu Olaf đi!"

"Đúng vậy, đúng vậy!" Nhiều người khác hét lên.

Một người trong Hội Người Cao Tuổi lắc đầu "Hôm nay quá muộn để thiêu ai đó rồi." Ông ta nói, có vài tiếng thì thầm thất vọng từ phìa người dân "Ta sẽ đưa bá tước Olaf lên giàn hỏa thiêu ngay sau bữa sáng." Ông ta tiếp tục "Người dân làng trên mang theo đuốc, người dân làng dưới thì mang gỗ để mồi lửa cùng với mấy món ăn vặt bổ dưỡng. Hẹn gặp bà con ngày mai."

"Trong lúc đó." Sĩ Quan Luciana thông báo "Tôi sẽ giữ hắn ta ở nhà giam làng trên, qua Đài Phun Nước Gia Cầm."

"Nhưng tôi vô tội!" Người đàn ông trên bục hét lên "Làm ơn nghe tôi đi, tôi cầu xin các người! Tôi không phải là bá tước Olaf! Tên tôi là Jacques!" Ông ta quay sang tụi nhỏ, những người có thể nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của ông "Ôi mấy cháu nhà Baudelaire." Ông ta nói "Ta thật yên tâm khi thấy mấy cháu còn sống. Ba mẹ mấy cháu..."

"Đủ rồi tên kia." Sĩ Quan Luciana nói, giơ bàn tay đeo găng màu trắng lên tán vô miệng Jacques.

"Pipit!" Sunny ré lên, nghĩa là "Chờ đã!" Nhưng Sĩ Quan Luciana thậm chí không thèm nghe hay quan tâm, bà ta nhanh chóng lôi Jacques ra khỏi cửa trước khi ông ta có thể nói thêm bất cứ điều gì. Người dân đứng lên từ nghế xếp nhìn ông ta, rồi bắt đầu bàn tán khi Hội Người Cao Tuổi rời khỏi ghế dài. Bọn trẻ nhà Baudelaire thấy ông Lesko đùa giỡn với nhà Verhoogen, như thể cả buổi tối này là một bữa tiệc vui vẻ chứ không phải là một cuộc họp kết án tử cho một người vô tội. "Pipit!" Sunny ré lên lần nữa, nhưng không ai nghe. Vẫn dán mắt lên sàn nhà, Hector dẫn Violet và Klaus ra khỏi Tòa Thị Chính. Người đàn ông đa năng không nói một lời, bọn trẻ nhà Baudelaire cũng vậy. Bụng chúng quá cồn cào, tim chúng quá nặng trĩu để mở miệng. Khi chúng rời khỏi cuộc họp hội đồng mà không thấy bóng hình nào của Jacques hay Sĩ Quan Luciana, chúng cảm thấy còn đau hơn là việc đã nhảy tới kết luận. Bọn trẻ cảm thấy như thể chúng vừa nhảy khỏi vách đá hay nhảy ra trước một đoàn tàu đang chạy. Khi chúng bước ra khỏi Tòa Thị Chính vào màn đêm, bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire cảm thấy như thể chúng sẽ không bao giờ nhảy cho vui nữa.