Ngôi Làng Tồi Tệ
Lemony Snicket
www.dtv-ebook.com

Chương 5

Chúng tớ không thể nói cho đến lúc bình minh.

Không từ nào có thể thốt ra từ cái mỏ chim buồn bã này.

(Until dawn comes we cannot speak.

No words can come from this sad beak.)

"Đầu óc chị lại quay cuồng." Violet nói, đưa tờ giấy cho Klaus và Sunny đọc trong đó viết gì "Chân chị loạng choạng, toàn thân chị run rẩy, như sét đánh ngang tai. Làm quái nào mà Isadora để một bài thơ khác ở đây? Ta chắc chắn một trong số chúng ta canh chừng cái cây từng giây từng phút mà."

"Có thể nó ở đây từ hôm qua, nhưng Hector không thấy." Klaus nói.

Violet lắc đầu "Một mẩu giấy trắng rất dễ nhìn thấy bên cạnh đám lông đen này. Nó phải tới đây khi nào đó lúc tối. Nhưng bằng cách nào?"

"Sao nó tới được đây chỉ là phần nhỏ trong câu hỏi của chúng ta." Klaus nói "Các bạn nhà Quagmire ở đâu? Đó mới là câu hỏi em cần được trả lời."

"Nhưng tại sao Isadora không nói với chúng ta." Violet nói, rồi nhăn mặt đọc lại hai câu thơ "Thay vì để cho chúng ta bài thơ bí ẩn trên mặt đất, nơi mà bất kì ai cũng có thể tìm thấy nó?"

"Đó là lý do tại sao." Klaus chậm rãi nói "Bất kì ai cũng có thể tìm thấy nó trên mặt đất. Nếu Isadora đơn giản viết ra họ ở đâu, rồi bá tước Olaf tìm thấy mẩu giấy, ông ta sẽ chuyển các bạn ấy đi - hoặc tệ hơn. Em không cảm thấy vậy khi đọc bài thơ, nhưng em cá là Isadora đang nói với chúng ta nơi cậu ấy và anh mình ở. Nó phải giấu đâu đó trong bài thơ."

"Sẽ rất khó để tìm ra." Violet nói,nhăn mặt đọc lại hai câu thơ "Có nhiều thứ lẫn lộn trong bài thơ này. Tại sao cậu ấy lại nói 'mỏ chim'? Isadora có mũi và miệng, đâu có mỏ chim."

"Cra!" Sunny nói, nghĩa là "Chị ấy chắc có ý nói mỏ mấy con quạ V.F.D."

"Có thể em đúng." Violet đồng tình "Nhưng sao cậu ấy nói không từ nào có thể thốt ra từ nó? Dĩ nhiên chẳng từ nào có thể thoát ra từ mỏ chim. Chim đâu biết nói."

"Thực tế thì, một số loài chim có thể nói." Klaus nói "Em đọc trong một cuốn bách khoa toàn thư đã nghiên cứu về vẹt và chim nhồng, cả hai chúng đều có thể nhại tiếng người."

"Nhưng đâu có con vẹt hay con nhồng nào quanh đây." Violet nói "Chỉ có quạ, mà quạ thì chắc chắn không thể nói."

"Và không biết nhại tiếng nữa." Klaus nói "Tại sao bài thơ nói 'Chúng tớ không thể nói cho đến lúc bình minh.'?"

"Hai bài thơ đều đến vào buổi sáng." Violet nói "Có lẽ Isadora nói rằng cậu ấy chỉ có thể gửi thư cho chúng ta vào buổi sáng."

"Chúng chẳng kết nối gì cả." Klaus nói "Có lẻ Hector có thể giúp chúng ta tìm ra điểm sai."

"Laper!" Sunny đồng ý, và tụi nhỏ đi đánh thức người đàn ông đa năng, vẫn còn đang ngủ ở hiên nhà. Violet chạm vào vai ông ấy, khi ông ấy ngáp rồi ngồi dậy, bọn trẻ có thể thấy mặt ông ấy hằn mấy lằng do ngủ trên bàn ăn.

"Chào buổi sáng, mấy đứa Baudelaire." Ông ta nói, duỗi tay và trao tụi nó một nụ cười say ke "Ít nhất, ta hi vọng đây là một buổi sáng đẹp trời. Có tìm thấy dấu hiệu nào của bọn trẻ nhà Quagmire không?"

"Nó giống một buổi sáng kì lạ thì đúng hơn." Violet trả lời "Chúng cháu tìm thấy một dấu hiệu của họ. Xem nè."

Violet đưa cho Hector bài thơ thứ hai, ông ta đọc rồi nhăn mặt "Tò mò, càng thêm tò mò." Ông ta nói, trích dẫn từ một trong các quyển sách ưa thích của bọn trẻ nhà Baudelaire "Điều này đang thật sự trở thành một câu đố."

"Nhưng câu đố chỉ là thứ để ta vui chơi giải trí." Klaus nói "Duncan và Isadora đang trong nguy hiểm. Nếu ta không tìm thấy điều bài thơ đang cố nói với chúng ta, bá tước Olaf sẽ..."

"Đừng nói nó." Violet nói với một cái rùng mình "Ta bắt buộc phải giải quyết câu đố này chỉ có thể."

Hector đứng dậy vươn người, nhìn ra vùng đất bằng phẳng trống rỗng xung quanh nhà mình "Theo hướng mặt trời." Ông ta nói "Tới giờ ta phải đi rồi. Ta không có thời gian ăn sáng."

"Đi sao?"

"Dĩ nhiên." Hector nói "Cháu quên bao nhiêu việc ta có hôm nay rồi à?" Ông ta cho tay vào túi áo yếm rồi lấy ra một danh sách "Ta bắt đầu ở làng dưới, dĩ nhiên, để lũ quạ không ngáng đường. Ta phải cắt tỉa hàng rào của bà Morrow, lau cửa sổ của ông Lasko, đánh bóng tất cả các tay nắm cửa dinh thự nhà Verhoogen. Cộng thêm, ta phải quét hết lông quạ trên đường phố và dọn hết rác, ve chai của người dân."

"Nhưng việc bọn trẻ nhà Quagmire bị bắt cóc quan trọng hơn mấy việc đó chứ." Violet nói.

Hector thở dài "Ta biết là vậy." Ông ta nói "Nhưng ta không muốn đôi co với Hội Người Cao Tuổi. Họ làm ta cảm thấy bị kềm kẹp."

"Cháu sẽ rất vui để giải thích tình huống này với họ." Klaus nói.

"Không." Hector quả quyết "Tốt nhất là ta nên làm việc như thường lệ. Đi rửa mặt đi mấy đứa nhà Baudelaire, rồi chúng ta đi."

Bọn trẻ nhà Baudelaire nhìn nhau thất vọng, ước gì người đàn ông đa năng không phải lo sợ cái nhóm người già đội nón quạ, nhưng không nói thêm, chúng bước vào nhà, rửa mặt, rồi theo Hector băng qua vùng đất phẳng lì cho tới khi đến rìa làng, rồi qua khu làng trên, nơi lũ quạ V.F.D đang đậu, rồi chúng đến làng dưới, nhà bà Morrow, người mặc áo choàng màu hồng ngồi trước hiên nhà. Không nói lời nào, bà đưa Hector một cặp dao cắt hàng rào, đúng hơn là một cây kéo lớn được thiết kế để cắt tỉa cành cây và lá thay vì cắt giấy, rồi đưa cho bọn trẻ nhà Baudelaire ba cái túi nhựa để lụm lá với cành cây mà Hector cắt ra. Dĩ nhiên, kéo cắt tỉa và túi nhựa không phải là một cách chào hỏi thích hợp, nhất là mới sáng sớm, nhưng ba đứa nhỏ quá bận nghĩ đến bài thơ có thể có ý nghĩa là chúng chưa nhận ra. Khi chúng gom cành lá, chúng thổi ra được vài giả thuyết - cụm từ ở đây có nghĩa là "nói chuyện nhỏ nhỏ về hai câu thơ của Isadora Quagmire." - cho đến khi hàng rào trông đẹp, gọn gàng là đến lúc đi xuống nơi ở của ông Lesko - bọn trẻ nhận ra đây là nhà của người đàn ông mặc quần caro lo rằng bọn nhỏ sẽ sống với mình - cái chỗ còn thô lỗ hơn bà Morrow. Ông ta chỉ đơn thuần chỉ vào một đống đồ chùi cửa sổ rồi bỏ vô trong nhà, nhưng lại một lần nữa bọn trẻ nhà Baudelaire chỉ tập trung giải quyết bí ẩn của hai tin nhắn chúng có được, hầu như không để ý đến sự thô lỗ của ông Lesko. Violet và Klaus bắt đầu chùi vết bẩn trên từng cái cửa sổ với một miếng giẻ ẩm, trong khi Sunny đứng bên cái xô nước xà phòng còn Hector thì leo lên lau các cửa sổ ở lầu hai, nhưng bọn trẻ chỉ nghĩ đến từng dòng trong bài thơ khó hiểu của Isadora, cho tới khi chúng kết thúc hết mấy cái cửa sổ và tiếp tục làm đống việc còn lại trong ngày, lý do tôi không miêu tả chúng cho bạn, không chỉ vì chúng quá chán, làm tôi muốn ngủ gục khi viết chúng xuống giấy, mà còn vì bọn trẻ nhà Baudelaire hầu như không để ý tới chúng. Bọn trẻ nghĩ về mấy câu thơ hai dòng trong khi chúng đánh bóng mấy cái nắm của nhà Verhoogen, chúng nghĩ về mấy câu thơ khi quét lông quạ trên đường vào cái xúc rác mà Sunny cầm trong khi nó đang bò trước anh chị nó, nhưng chúng vẫn không thể tưởng tượng làm sao mà Isadora để một bài thơ dưới cây Nevermore. Chúng nghĩ đến mấy câu thơ hai dòng khi chúng gom mấy bao rác cùng ve chai từ nhà dân V.F.D và chúng nghĩ đến mấy câu thơ khi chúng dùng bữa trưa với sandwich bắp cải được một trong các chủ nhà hàng ở V.F.D đã đồng ý cung cấp như một phần chung tay trong sự nỗ lực nuôi dưỡng trẻ em của làng, nhưng chúng vẫn không thể tìm ra ẩn ý của Isadora muốn nói với chúng. Chúng nghĩ về mấy câu thơ hai hàng khi Hector đọc danh sách công việc buổi chiều, bao gồm trách nhiệm tẻ nhạt là dọn giường ngủ của người dân, rửa chén cho người dân, chuẩn bị kem trái cây đủ nóng cho Hội Người Cao Tuổi thưởng thức như một buổi ăn chiều nhẹ, đánh bóng đài phun nước Đài Phun Nước Gia Cầm, nhưng dù chúng có nghĩ kĩ tới đâu, bọn trẻ nhà Baudelaire cũng không tiến gần hơn tới việc giải mã bí ẩn của các câu thơ hai hàng.

"Ta rất ấn tượng với sự chăm chỉ của mấy đứa." Hector nói, khi ông và tụi nhỏ bắt đầu công việc cuối cùng của buổi chiều. Đài Phun Nước Gia Cầm được dựng thành hình dáng một con quạ khổng lồ, đứng giữa khu trung tâm, trong khoảng sân với nhiều con đường dẫn ra. Bọn trẻ đang lau chùi cơ thể kim loại của con quạ, nó được bao phủ bởi các đường chạm khắc hình lông vũ làm nó trông thực tế hơn. Hector đang đứng trên một cái thang lau chùi cái đầu kim loại của con quạ, nó đang ngẩn thẳng lên trời, phun một dòng nước đều đặn ra khỏi cái lổ hoa mỹ trông như cái mỏ, nhìn cứ như con chim khổng lồ đang súc miệng và phun nước lên khắp người nó. Hiệu ứng đồ sộ vậy chứ lũ quạ V.F.D chắc lại nghĩ khác, vì đài phun nước bị bao phủ trong đống lông vũ chúng để lại lúc sáng ở làng trên. "Khi Hội Người Cao Tuổi nói với ta, ngôi làng sẽ như người giám hộ của mấy đứa." Hector nói tiếp "Ta sợ rằng ba đứa nhỏ sẽ không làm hết đống việc vặt mà không càu nhàu."

"Tụi cháu quen vận động vất vả rồi." Violet trả lời "Khi sống ở Paltryville, chúng cháu đốn cây rồi cưa chúng thành ván, ở trường Prufrock Preparatory thì tụi cháu chạy hàng trăm vòng mỗi đêm."

"Còn nữa." Klaus nói "Tụi cháu bận suy nghĩ về bài thơ hai dòng nên không để ý đến công việc."

"Ta nghĩ đó là lý do mấy đứa im lặng như vậy." Hector nói "Mấy bài thơ sao rồi?"

Bọn trẻ nhà Baudelaire đã xem hai mẫu giấy nhiều lần đến nỗi chúng có thể đọc thuộc lòng hai bài thơ từ trong trí nhớ.

"Vì những viên đá quý mà chúng tớ bị bắt ở đây.

Chỉ có các cậu mới có thể chấm dứt nỗi sợ của chúng tớ."

Violet nói.

"Chúng tớ không thể nói cho đến lúc bình minh.

Không từ nào có thể thốt ra từ cái mỏ chim buồn bã này."

Klaus nói.

"Dulch!" Sunny thêm vào, nghĩa là "Và chúng cháu vẫn chưa tìm ra chúng thật sự nghĩa là gì."

"Được rồi, nó chỉ là trò bịp." Hector nói "Thực ra, ta..."

Rồi giọng ông ta tắt ngúm, bọn trẻ giật mình thấy người đàn ông đa năng quay đi, không còn đối mặt với chúng rồi bắt đầu lau con mắt kim loại bên trái, như thể ai đó nhấn nút ngăn ông ta nói.

"Đài Phun Nước Gia Cầm vẫn chưa sạch lắm nhỉ." Một giọng nói nghiêm nghị phát lên từ phía sau tụi nhỏ, bọn trẻ nhà Baudelaire quay lại thấy ba bà từ Hội Người Cao Tuổi đã đến khuông viên rồi nhìn chúng. Hector cảm thấy bị kềm kẹp nên không ngẩn lên trả lời, nhưng bọn nhỏ thì không thấy bị đe dọa lắm, một từ ở đây có nghĩa là "bị kềm kẹp bởi ba bà già đội nón quạ".

"Tụi cháu vẫn chưa lau xong mà." Violet giải thích lễ độ "Hi vọng các bà thích món kem trái cây nóng mà tụi cháu chuẩn bị lúc sớm."

"Chúng Ô Kê." Một bà trả lời, nhún vai một cái làm cái nón quạ lắc lư.

"Của ta nhiều quả hạch quá." Bà khác nói "Luật 961 nói rõ rằng mỗi phần kem trái cây nóng của Hội Người Cao Tuổi không được chứa hơn 15 miếng hạch, nhưng của ta hình như có nhiều hơn."

"Cháu thành thật xin lỗi." Klaus nói, không nói thêm rằng ai đó quá cầu kỳ về món kem trái cây nóng thì nên tự mình làm.

"Chúng ta xếp chồng dĩa kem dơ trong Lều Ăn Vặt." Bà thứ ba nói "Chiều mai, mấy người làm chúng trong số công việc ở làng trên. Nhưng chúng ta đến đây để nói với Hector vài điều."

Bọn trẻ nhìn lên trên cùng cái thang, nghĩ Hector sẽ phải quay lại và nói chuyện với họ dù có bị kềm kẹp thế nào. Nhưng ông ta chỉ đơn thuần ho một cái rồi tiếp tục lau chùi Đài Phun Nước Gia Cầm. Violet nhớ rằng ba nó dạy nó nói gì khi ông ấy không thể tới nghe điện thoại, nên nó nói.

"Cháu xin lỗi." Nó nói "Hector đang bận. Cháu có thể chuyển lời lại không?"

Mấy Người Cao Tuổi nhìn nhau gật đầu, điều đó trông giống như mấy cái nón của họ mổ xuống cùng lúc. "Nên vậy." Một bà nói "Nếu ta có thể tin tưởng một con bé con như cô chuyển lời."

"Đây là một tin rất quan trọng." Bà thứ hai nói, và một lần nữa tôi thấy rất cần thiết để dùng câu 'Sét đánh ngang tai'. Bạn sẽ nghĩ, sau không chỉ một mà là hai bài thơ do Isadora Quagmire viết nằm dưới gốc cây Nevermore, thì không còn sét để đánh ngang tai. Nhưng sau tất cả, hiếm khi một tia sét đánh ngang tai nhiều hơn một lần. Nhưng đối với bọn trẻ mồ côi nhà Baudelaire, cuộc sống dường như chỉ khác tia sét một chút sau khi sét đánh ngang tai, từ khi ông Poe mang đến tia sét đầu tiên là nói với chúng rằng ba mẹ chúng đã mất, và không biết bao nhiêu tia sét đánh ngang tai chúng đã trải qua, đầu chúng chưa bao giờ ít quay cuồng hơn, chân chúng chưa bao giờ ít loạng choạng hơn, người chúng chưa bao giờ bớt rùng mình hơn cùng sợ kinh ngạc khi một tia sét đánh ngang tai. Nên khi bọn trẻ nhà Baudelaire nghe tin từ mấy Người Cao Tuổi, chúng gần như ngồi sụp xuống Đài Phun Nước Gia Cầm, bởi vì vì cái tin đó quá sức bất ngờ. Nó là một tin mà chúng nghĩ chưa bao giờ chúng nghe qua, nó là tin nhắn mà chỉ có trong những giấc mơ đẹp hiếm hoi của tôi.

"Tin nhắn đây." Bà thứ ba của Hội Người Cao Tuổi nghiên đầu tới gần làm bọn trẻ có thể thấy từng cọng lông trên nón quạ của bà ấy. "Bá tước Olaf đã bị bắt." Bà ấy nói, và bọn trẻ nhà Baudelaire cảm thấy như sét đánh ngang tai một lần nữa.

(Haiz. Đang nhớ nhà tột độ. Tự nhủ với lòng sau số mình lại xui đến thế. Bọn trẻ nhà Baudelaire xui rủi, nhưng ít ra chúng còn được đi đây đó. Còn mình như đang trong lồng sắt. I wanna go home :( )