Mô tả: Tôi ngủ thiếp đi rồi lại bừng tỉnh, lại ngủ rồi lại thức dậy, nhịp chuyển động của đoàn tàu ru tôi vào trạng thái gà gật, trong đó thật dễ dàng quên rằng tôi không chỉ là một kẻ bị động ngồi nhìn, còn ô cửa sổ của tôi không chỉ là một màn hình chiếu bóng; rằng ngoài kia mọi thứ cũng đều thực như trong này. Thế rồi dần dà tôi nhớ lại mình đã trở thành một phần thực tại này ra sao: ông nội tôi; hòn đảo; đám trẻ…”Có phải tôi thực sự đang ở đây không?…”
"Thời gian là thứ quý giá nhất bạn có, hãy dùng nó một cách khôn ngoan. – Steve Jobs"