Mô tả: Con đường đỏ nắng trước mặt không bóng người. Một dòng nước phơ phất rơi trên đá. Một làn mây trắng vương qua, thướt tha như tóc như tơ. Không thấy Mỵ đi ngoài đường. Nghĩa chợt nhớ năm đầu Nghĩa mới lên bán muối, lập cửa hàng, Mỵ theo mẹ đến. Lúc ra về, chỉ thấy bóng bà Giàng Súa qua, Nghĩa đoán Mỵ còn đứng lại ngoài cửa. Đúng thế, Mỵ ý tứ lắm. Ôi chao, thấm thoát thế mà đã mấy năm rồi nhỉ?
Tự nhiên, Nghĩa bước ra cửa.
Thì cũng thấy Mỵ đương tựa lưng địu vào gốc cây bờ rào. Nghĩa khẽ gọi:
- Mỵ.
Mỵ nghiêng mặt, nhìn Nghĩa.
- Mỵ đứng làm gì đây?
Nghĩa lại thấy ngay mình hỏi vụng.
Mỵ đáp:
- Em đứng đợi anh.
Nghĩa cảm thấy một nỗi bồi hồi cùng một thoáng bùi ngùi qua.
Rừng xuân sớm cuộn lên một màu xanh ngờ ngợ tràn khắp các núi.
Hoa blề đỏ vồng như mâm xôi gấc bày trên lá.
Hoa ma mủ trắng từng đốm lấm tấm rắc bóng hương xuống mặt đất. Sắp đến độ tra lúa nương, mặt đất và hốc đá nhả đầy mùi thơm.
"Đừng để nỗi sợ thất bại lớn hơn niềm khao khát thành công của bạn. - Khuyết danh"